Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ vũ Giáng sinh

Tiểu thuyết gốc · 3741 chữ

Hai đứa con gái mất hơn nửa giờ để tắm rửa và Catherine lại mất thêm gần một tiếng đồng hồ để trang điểm cho Hermione theo cách của dân Muggle mà không dùng đến phép thuật.

Dù đã lâu không làm việc này nhưng Catherine rất tự tin vào tay nghề của mình. Nó thuyết phục Hermione để nó trang điểm cho bạn và Hermione đã vui vẻ đồng ý.

Trang điểm xong, Catherine đưa gương cho nhỏ bạn của mình soi, thấp thỏm hỏi:

- Bồ thấy thế nào?

Hermione nhìn gương mặt của mình ở trong gương, kinh ngạc thốt lên:

- Tuyệt vời! Mình không ngờ là mình lại có thể trông rạng rỡ và xinh đẹp như thế này. Bồ khéo tay quá.

Catherine cũng vui lây, nói:

- Bồ luôn xinh đẹp, chỉ là bồ không để ý mà thôi.

Catherine trang điểm cho bạn theo phong cách thanh lịch, nhẹ nhàng, pha chút cổ điển. Thoạt nhìn giống như không trang điểm nhưng lại có thể che đi hết cách khuyết điểm trên gương mặt và làm nổi bật đôi mắt nâu sáng ngời của Hermione.

Nó khéo léo tạo điểm nhấn cho gương mặt của Hermione bằng hàng mi cong vút một cách tự nhiên, chỉnh sửa cho đôi lông mày mọc lộn xộn trở nên thon gọn và cân xứng với khuôn mặt. Sau đó nó đánh thêm chút phấn má hồng phơn phớt, bôi chút son để tô thắm đôi môi xinh.

Hai gò má ửng hồng một cách nhẹ nhàng giúp gương mặt của Hermione trở nên tươi tắn, rạng ngời mà vẫn không làm mất đi sự ngây thơ, trong sáng của lứa tuổi thiếu niên.

Catherine ngắm nghía gương mặt của Hermione, sau đó nói:

- Được rồi, mình sẽ làm tóc cho bồ luôn. Đảm bảo phù hợp với lễ phục và phong cách trang điểm trên gương mặt. Bồ có thích kiểu tóc nào không?

Hermione không nghĩ ngợi nhiều, đáp ngay:

- Chỉ cần làm cho mái tóc của mình bớt xù là mình thấy đẹp rồi.

Catherine cười:

- Mình biết mình nên làm gì rồi.

Catherine mất mười phút để duỗi thẳng tóc của Hermione bằng phép thuật, sau đó uốn cho nó gợn sóng bồng bềnh rồi tết một phần tóc lại, vấn lên theo hình vòng cung một cách nhẹ nhàng, phần còn lại thì vẫn để xoã. Làm xong con nhỏ lại gắn lên đó một chiếc ghim cài tóc pha lê hoa ngọc trai để tạo điểm nhấn.

Kiểu tóc này nhìn từ phía trước hay sau đều khiến người khác phải xao xuyến, đến nó còn phải ngẩn ngơ mất mấy giây khi nhìn thấy thành quả của mình.

Những đứa con gái cùng phòng đều đã đi xuống phòng sinh hoạt chung mà Catherine với Hermione vẫn còn kéo rèm trang điểm. Nó đợi Hermione mặc xong váy, kiểm tra từ trên xuống dưới để chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo rồi mới gật đầu bảo:

- Không có chỗ nào để chê luôn. Không ngờ qua bao nhiêu năm mà tay nghề của mình vẫn còn nguyên vẹn.

Hermione thắc mắc:

- Bồ nói vậy là sao?

Catherine biết mình nói hớ, vội sửa lại:

- Ý mình là sau bao nhiêu năm học lỏm mẹ mình cách trang điểm, cuối cùng mình cũng gặt hái được thành quả.

Hermione mỉm cười ôm lấy Catherine, nói:

- Cảm ơn bồ nhiều lắm. Nếu để tự mình làm thì không biết bao giờ mới xong.

Catherine mở rương hành lý lấy ra một chiếc máy ảnh, nháy mắt hỏi:

- Bồ có muốn chụp hình làm kỷ niệm không?

Hermione gật đầu, đứng tạo dáng bên cạnh giường để cho Catherine chụp ảnh. Con nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, đẹp như nắng mùa xuân.

Catherine đưa tấm ảnh cho Hermione, nói:

- Của bồ nè. Giờ tới lượt mình trang điểm, bồ bận thì cứ đi trước, cũng hơn bảy giờ rồi.

Hermione lắc đầu, nói:

- Mình chờ bồ, để xem mình có thể giúp gì cho bồ không. Thật ra mình cũng có học một số mánh trang điểm của phù thuỷ. Để mình giúp bồ làm tóc trong lúc bồ trang điểm.

Catherine vui vẻ nhận lời. Nó đưa băng đô mà chú Sirius đã tặng dịp sinh nhật, nói:

- Mình muốn tết tóc bằng băng đô này, làm đơn giản thôi. Tóc mình hơi cứng đầu một xíu, bồ cũng biết mà, tạo kiểu nhiều nó lại xù lên.

Gương mặt của Catherine vốn đã sắc nét cho nên nó không cần trau chuốt gì nhiều, chỉ phơn phớt một lớp trang điểm nhẹ nhàng là được.

Nó nhìn bộ váy màu xanh lợt pha sắc trắng mà bố mẹ vừa tặng hồi sáng, cảm thấy nếu mang đôi bông tai hồng ngọc thì không phù hợp. Suy nghĩ một hồi nó quyết định tháo đôi bông tai đang đeo xuống, thay vào đó là một đôi bông tai màu ngọc bích trong bộ trang sức đi kèm với chiếc váy.

Bố mẹ nó rất chu đáo, còn gửi tặng cho nó một đôi giày thích hợp để phối với váy và trang sức. Việc này giúp Catherine tiết kiệm rất nhiều thời gian. Nó chỉ mất hơn bốn mươi lăm phút để trang điểm và thay đồ.

Lúc này đã bảy giờ năm mươi phút, Catherine nhìn Hermione, nói:

- Đi thôi.

Hermione dường như có chút ngượng ngùng, cứ dùng dằng mãi, con nhỏ tỏ ra bối rối:

- Hay là bồ đi trước nhé. Mình muốn đợi mọi người rời khỏi phòng sinh hoạt chung rồi mới xuống.

Catherine biết là Hermione không muốn giáp mặt với Ron, nó mỉm cười, gật đầu nói:

- Được thôi, mình đi trước. Bồ đừng trễ giờ đó.

Phòng sinh hoạt chung, mười lăm phút trước.

Ron và Harry đã thay đồ xong và đi xuống phòng sinh hoạt chung nhưng Catherine cùng Hermione vẫn chưa thấy đâu. Ron nói, giọng hồi hộp:

- Không biết hai đứa con gái làm gì mà lâu ghê. Mình thấy mấy nhỏ khác đều đã đi hết. Hay hai bồ ấy sợ tụi mình cười nên không dám xuống?

Harry không đáp lời Ron vì nó cũng đang hồi hộp không kém.

Hai thằng đợi thêm năm phút nữa nhưng vẫn không thấy Hermione với Catherine đâu. Ron đang đứng nhìn lên cầu thang dẫn tới phòng ngủ nữ thì Ginny hùng hổ chạy tới, giọng trách móc:

- Sao anh còn ở đây? Bạn em chờ anh cả buổi ở bên ngoài kia kìa. Anh mau ra hộ tống nhỏ ấy xuống Đại Sảnh Đường. Đi nhanh lên!

Ginny vừa nói vừa nắm tay Ron lôi kéo về phía bức chân dung Bà Béo.

Ron nhìn Harry bằng ánh mắt cầu cứu nhưng Harry xem như không thấy. Mặc dù rất muốn về phe bạn nhưng Harry nghĩ Ron nên đặt trách nhiệm với bạn nhảy lên hàng đầu trong tối nay. Dù sao thì Ron cũng là người ngỏ lời mời.

Phòng sinh hoạt chung thưa dần và Harry bắt đầu sốt ruột thì Catherine mới khoan thai đi xuống.

Catherine nói với vẻ áy náy:

- Xin lỗi bồ nha, việc trang điểm hơi tốn thời gian một xíu. Chúng ta đi thôi.

Harry không biết làm thế nào mà nó rời khỏi phòng sinh hoạt chung và đi xuống được tới Đại Sảnh Đường vì trong mắt nó lúc này chỉ có mỗi hình ảnh của Catherine.

Catherine không biết Harry đang nghĩ gì nhưng nó vẫn nhắc nhở khi thấy bạn mất tập trung:

- Bồ nên để ý nhìn đường đi nếu không muốn bị té nhào trước toàn trường.

Harry nghe vậy thì có chút xấu hổ, mãi một lúc lâu sau nó mới thốt nên lời:

- Hôm nay trông bồ xinh lắm. Bồ đẹp y như một Tiên nữ.

Catherine chỉ cười mỉm chứ không đáp lại. Nó cho rằng Harry đang khen mình theo kiểu lịch sự thôi bởi vì nó biết nhan sắc của mình tới đâu. Dù có trang điểm kỹ lưỡng thì nó cũng không thể nào biến thành Tiên nữ như Harry nói được.

Các quán quân và bạn nhảy sẽ chờ ở bên ngoài Đại Sảnh Đường để cho toàn thể học sinh ổn định chỗ ngồi, sau đó tám người bọn họ sẽ đi thảm đỏ diễu hành và tiến thẳng đến dãy bàn danh dự của mình.

Khi cửa Đại Sảnh Đường được mở ra, Catherine thấy những bàn ăn dài thường ngày đã bị thay thế bằng các bàn tròn mười hai ghế ngồi, mỗi bàn đều có một chiếc đèn lồng treo lơ lửng thay cho ánh nến.

Trần và bốn phía xung quanh Đại Sảnh Đường được phù phép cho giống với cảnh tuyết đang rơi lất phất, thơ mộng vô cùng. Ngoài ra người ta còn đẽo các khối băng thành những hình thù khác nhau và trang trí dọc theo hai bên lối đi. Vô số giỏ hoa tươi đã được chuẩn bị, đang bay lơ lửng giữa không trung, chỉ chờ các quán quân bước vào là chúng sẽ đổ trút xuống như mưa để chào mừng.

Khi các học sinh đã ổn định chỗ ngồi thì tiếng nhạc không biết từ đâu vang lên, chỗ các quán quân và bạn nhảy đang đứng xuất hiện một tấm thảm đỏ và kéo dài cho đến tận chỗ bàn các giáo sư đang ngồi.

Viktor Krum nắm tay Hermione dẫn đầu, tiếp theo là Fleur Delacour và bạn nhảy của cô ta, sau hai người họ là Cedric Diggory và Cho Chang, cuối cùng là Harry và Catherine.

Lúc này Harry vẫn chưa nhận ra cô nàng xinh đẹp đứng đầu hàng là Hermione vì ánh mắt nó luôn dán chặt lên người Catherine. Chỉ khi giọng ông Ludo Bagman vang lên giới thiệu tên quán quân đang tiến vào và bạn nhảy của họ thì Harry mới giật mình. Nó nhích người qua một bên để nhìn cho rõ gương mặt nữ sinh đang nắm tay Krum, sau đó há hốc mồm kinh ngạc.

Phản ứng của Harry khiến Catherine rất vừa lòng, nó mỉm cười nói:

- Bất ngờ lắm đúng không? Hơn hai tiếng của tụi này đó. Ngó Ron kìa, chắc bồ ấy đang hối hận xanh ruột.

Harry đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không thốt nên thành lời. Nó đâu có dè nhỏ bạn thân bình thường chẳng có gì nổi bật lại có thể trở nên xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

Khi tám người tiến vào, cả Đại Sảnh Đường vang lên tiếng trầm trồ thán phục.

Hermione giờ đây đã trở nên xinh đẹp bội phần khi không còn hai chiếc răng cửa to bất thường và mái tóc được tạo kiểu vô cùng nữ tính, thanh lịch. Bộ lễ phục con nhỏ đang mặc xanh mát và mềm mại, thướt tha như dòng suối chảy, uyển chuyển theo từng nước chân của nó, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cho người xem.

Vẻ đẹp của Fleur Delacour thì khỏi bàn cãi, chị ta đi đến đâu thì người ta há hốc mồm tới đó. Chị ta mặc một bộ lễ phục màu vàng ánh kim, thoạt trông giống như một nữ thần. Catherine chỉ nhìn thoáng qua thôi mà vẫn bị nhan sắc xuất chúng của Delacour làm cho tim đập nhanh. Chắc chắn chị ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho màn xuất hiện này. Nó là con gái còn thấy rung rinh thì nói chi tới đám con trai.

Cho Chang mang nét đẹp của thiếu nữ phương Đông với mái tóc đen dài duỗi thẳng đầy sức sống và nụ cười bẽn lẽn thường trực trên môi. Chị ta mặc bộ lễ phục màu đen đơn giản may bằng chất liệu gì không rõ, mỗi khi chị ta bước đi chiếc váy lại trở nên lấp lánh như thể nó được dệt từ một bầu trời đêm đầy sao.

So với ba thiếu nữ đi trước Catherine có phần lép vế hơn về cả trang phục lẫn nhan sắc, nhưng trên người nó lại mang nét gì đó thu hút khó cưỡng lại được.

Nào giờ đâu có mấy ai chú ý đến nó, người ta thậm chí còn không nhớ nổi mặt nó dù gặp nhau hàng ngày, vậy mà có dè đâu bữa nay nó xuất hiện bên cạnh Harry, đẹp một cách rực rỡ khiến người khác không thể rời mắt được.

Chiếc váy con nhỏ mặc thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng ai hơi đâu quan tâm đến điều đó. Người ta chỉ chú ý đến gương mặt đẹp một cách sắc sảo và nét quyến rũ trên đôi môi, khoé mắt mỗi khi nó cười. Đó đâu phải là nét đẹp mà một thiếu nữ nên có.

Bốn quán quân và bạn nhảy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Cụ Dumbledore đứng lên nói vài câu và buổi tiệc bắt đầu.

Catherine nhìn dãy bàn ăn của các giáo viên. Nó thấy thầy Snape vẫn ăn mặc giống như mọi ngày, vẻ mặt cáu kỉnh như thể lát nữa ai mà dám đề cập đến chuyện nhảy nhót với thầy thì chắc chắn sẽ bị thầy đầu độc.

Trong lúc lơ đãng ánh mắt nó chạm phải ánh mắt của Moody giả, lập tức toàn thân nó ớn lạnh. Ông ta còn cười với nó nữa chứ. Sợ quá má ơi!

Từ hồi Catherine chết hụt tới giờ nó không thấy Moody giả có động tĩnh gì, nhưng nó chắc chắn ông ta sẽ không dừng tay. Nó cũng biết vì sao ông ta muốn giết nó. Đơn giản quá mà, bởi vì nó có thể chống lại được Lời nguyền Độc đoán. Ông ta sợ nó sẽ gây cản trở cho kế hoạch hồi sinh Chúa tể của ông ta nên muốn trừ khử nó, dàn dựng như một vụ tai nạn.

Catherine bị nụ cười của Moody giả làm cho ăn không vô, ngay cả nước trái cây thơm ngon nó cũng không thấy có mùi vị gì.

Cách đó hai bàn, trái ngược với sự tĩnh lặng của Catherine, Hermione đang vui vẻ trò chuyện với Krum, như thể họ đã quen biết từ lâu. Vẻ ngoài lạnh lùng của Krum nay bị thay thế bằng sự nhiệt tình và thật thà đến khó tin.

Harry khều tay Catherine để chỉ cho bạn thấy cảnh đó, khẽ nói:

- Mình cứ tưởng Hermione ghét Krum, ai dè họ nói chuyện hợp nhau ghê. Đâu có ai ngờ Krum lại mời bồ ấy đâu. Đám con gái sẽ ganh tị chết mất.

Catherine xốc lại tinh thần, đáp:

- Hi vọng là Ron không cảm thấy hối hận vì đã không chịu để ý mà mời Hermione sớm hơn.

Harry nhìn về hướng Ron đang ngồi, nói:

- Mình không nghĩ bồ ấy cảm thấy dễ chịu.

Catherine nhún vai:

- Khó chịu thì cũng đâu làm được gì.

Harry thôi không để ý đến Ron nữa mà nhìn xuống cái đĩa thức ăn trống không của Catherine, hỏi:

- Sao bồ không ăn gì đi?

Catherine thở ra một hơi, gõ lên cái đĩa của mình, khẽ hô: "Salad cải Brussels."

Tức thì cái đĩa trống của nó xuất hiện một phần salad xanh mơn mởn, ngoài ra còn có bơ, phô mai và giấm balsamic để ăn kèm.

Catherine quay sang nói với Harry:

- Mình ăn ngay đây. Hy vọng Hermione không cảm thấy tức giận thay lũ gia tinh khi chúng bị bắt làm việc hết công suất để phục vụ cho bữa tiệc này.

Harry bật cười:

- Bồ ấy nói chuyện với Krum say sưa đến nỗi chẳng buồn động vào thức ăn thì làm sao còn nhớ gì đến Hột Vịt Đẹt nữa.

Hai đứa vừa ăn vừa trò chuyện cho đến khi cụ Dumbledore lần nữa đứng dậy, tuyên bố buổi dạ vũ bắt đầu. Suốt bữa tiệc Catherine chỉ ăn mỗi đĩa salad đó, mặc cho Harry khuyên nó nên ăn thêm món khác cho no bụng.

Tiết mục đáng trông đợi nhất tối nay cuối cùng cũng đã đến. Tấm màn phía sau lưng Catherine bị kéo lên và ban nhạc Quái Tỷ Muội hiện ra với vẻ ngoài bắt mắt cùng phong cách ăn mặc không giống ai.

Bàn ăn được dọn sạch sẽ và các quán quân nắm tay bạn nhảy đứng dậy với vẻ hồi hộp xen lẫn chờ mong.

Khi tiếng nhạc vang lên, Catherine nắm tay Harry kéo nó vào giữa ánh đèn sân khấu, dặn dò:

- Cứ làm như đã tập.

Ban nhạc chơi một điệu Valse để các quán quân mở màn, hai phút sau, họ đổi sang điệu Tango và Harry bắt đầu quên bài, cuối cùng, khi điệu Cha Cha Cha vang lên thì chỉ còn mình Catherine nhảy, Harry chỉ đứng đó lắc qua lắc lại như khúc gỗ phụ hoạ. Cá nhân Catherine nghĩ vậy là không tệ rồi. Nó chẳng trông mong gì Harry có thể giỏi khoản nhảy nhót này.

Sau phần mở màn của các quán quân, những học sinh khác cũng bắt đầu nắm tay bạn nhảy và lắc lư theo giai điệu.

Làm xong phận sự, Harry nhanh chóng kéo Catherine ra khỏi khu vực ánh đèn sân khấu, xấu hổ nói:

- Xin lỗi bồ nha. Mấy cái nhảy nhót này khó quá. Mình lên đó thì quên hết trơn.

Catherine mỉm cười trấn an:

- Không sao, vậy là tốt lắm rồi.

Hai đứa đến chỗ Ron, thấy Ron đang nhìn chằm chằm Hermione và Krum với ánh mắt không thể nào thiếu thân thiện hơn được nữa. Catherine hỏi:

- Bồ không nhảy sao?

Ron lắc đầu. Catherine nhìn sang bạn nhảy của Ron đang ngồi mân mê vạt áo, vẻ mặt thất vọng, nó nhỏ giọng nhắc nhở:

- Bồ mời cho đã rồi bỏ mặc con người ta như vậy coi sao được?

Ron cau có đáp:

- Bồ thích thì đi mà nhảy với nó. Mình không có hứng.

Catherine nhìn Ron bằng ánh mắt không hài lòng, lại gần cô bé bạn nhảy của Ron, nói:

- Em có muốn ra nhảy với chị một bài không?

Nói rồi nó kéo cô bé ra giữa ánh đèn, bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc. Nhảy được một bài thì có một anh chàng bên nhà Hufflepuff để ý tới cô bé nên Catherine thả cho nó đi.

Catherine nhìn quanh, Hermione vẫn còn đang say sưa nhảy với Krum, miệng cười tươi như hoa. Nó liếc về phía Ron và Harry, hai đứa con trai đang nói chuyện gì đó với nhau, nom Ron có vẻ tức giận lắm, ánh mắt nhìn Krum như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhiều nam sinh thấy Catherine đứng một mình bèn lại gần ngỏ ý mời nó nhảy nhưng đều bị nó từ chối một cách dứt khoát.

Catherine cảm thấy khát nên đi lấy đồ uống, cầm ly nước táo trên tay nó định quay trở về chỗ Harry thì bỗng nhiên nhóm Quái Tỷ Muội thay đổi phong cách chơi nhạc, chuyển sang một bài nhạc có vẻ là nhạc Rock khiến nó khó chịu không rõ lý do.

Âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng ồn từ đám đông đang phấn khích, tất cả những thứ đó dường như đang ra sức bóp chặt lồng ngực của Catherine.

Đột nhiên nó có cảm giác không thể thở nổi. Nó đặt ly nước táo xuống một cái bàn ở gần đó rồi ôm ngực vội vã chạy ra khỏi Đại Sảnh Đường. Nhưng chỗ này đã bị lấp kín những người là người, bọn họ đang điên cuồng nhảy nhót, chẳng ai chú ý mà nhường đường cho nó thoát ra khỏi đó.

Catherine bị một nam sinh cao lớn đẩy ngã, người đó muốn tiến lại đỡ nó lên nhưng nó lại hoảng sợ hét lớn, nhất quyết không cho anh ta chạm vào người mình. Nó tự đứng dậy, lảo đảo bước đi.

Khi chỉ còn cách cánh cửa chừng năm thước thì ban nhạc đổi sang bản nhạc khác, cuồng nhiệt hơn. Những giai điệu đầu tiên vang lên cũng là lúc hai mắt Catherine tối sầm lại, mất đi ý thức.

Catherine nằm mơ thấy ác mộng. Một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc át đi tiếng khóc la thảm thiết của một thiếu nữ. Gã đàn ông bịt mặt cười một cách tàn nhẫn, hắn vươn tay ra, sau đó thô bạo móc mắt của thiếu nữ. Con mắt bên phải giờ đây chỉ còn lại một cái hố sâu hoắm đen ngòm. Nó cảm thấy như thể chính mắt của mình vừa bị móc ra, đau đớn đến tuyệt vọng.

Catherine giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở to, gương mặt hiện lên vẻ thảng thốt tột độ.

- Mày có sao không vậy?

Giọng nói nhừa nhựa khó nghe vang lên khiến Catherine lập tức lấy lại tinh thần. Nó nhận ra mình đang nằm trong bệnh thất, mà đứng ở bên cạnh giường lại là khuôn mặt mà nó không muốn nhìn thấy nhất lúc này.

Bà Pomfrey là một người phụ nữ tận tụy với công việc và chưa bao giờ rời khỏi bệnh thất dù có là Giáng sinh đi chăng nữa, chỉ để chắc chắn rằng mọi học sinh đều được chữa trị kịp thời. Thấy Catherine tỉnh, bà Pomfrey nhanh chóng chạy tới kiểm tra sức khoẻ cho nó, sau đó bắt nó uống một cốc thuốc nhỏ.

Catherine ngửi ngửi, dường như là thuốc có tác dụng an thần, đây đúng là thứ nó cần vào lúc này. Nó cảm thấy mệt mỏi quá.

Giấc mơ đó là như thế nào? Thiếu nữ đáng thương ấy là ai? Cô ta có liên quan gì đến nó? Phải chăng người phụ nữ bị mất một con mắt phải mà nó nhìn thấy lúc rơi xuống hồ Đen và thiếu nữ trong giấc mơ vừa nãy là một người?

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Catherine, không có một lời giải đáp.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.