Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm khởi đầu của tình bạn

Tiểu thuyết gốc · 3176 chữ

Malfoy không thấy Catherine trả lời, bắt đầu giở giọng châm chọc:

- Mày sợ quá câm luôn rồi à?

Catherine giật mình, nó quên mất còn thằng ôn con này ở đây, nghi hoặc hỏi:

- Là mày đem tao tới bệnh thất, phải không?

Malfoy hất mặt, phách lối nói:

- Không phải tao. Tao chỉ tới xem bộ dáng thảm hại của mày thôi.

Catherine nhìn Malfoy một lúc lâu, lâu đến nỗi thằng nhóc tóc bạch kim bắt đầu cảm thấy chột dạ. Chợt con nhỏ mỉm cười, nói với vẻ chân thành:

- Cảm ơn.

Malfoy vô thức đưa tay lên sờ mũi, sau đó nhận thấy động tác này có chỗ không đúng, nó đứng khoanh tay trước ngực, hống hách nói:

- Mắc mớ gì cảm ơn tao? Mày té xỉu đến nỗi khùng luôn rồi à?

Catherine nhìn Malfoy, không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên phì cười, bao nỗi phiền muộn ở trong lòng tan biến hết. Nó ngồi xếp bằng trên giường bệnh, nhưng chợt nhớ ra đang mặc váy, nó bèn đổi lại tư thế, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thằng nhóc mở miệng chê bai:

- Không có ý tứ.

Catherine không thèm để ý đến thái độ khó ưa của Malfoy, hỏi:

- Mày nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì mời đi cho, tao muốn nghỉ ngơi.

Malfoy dường như muốn nói gì đó nhưng lại do dự, hai bàn tay siết chặt, mãi một lúc lâu sau nó mới lên tiếng:

- Mày không sao chứ?

Catherine tròn xoe mắt nhìn Malfoy. Thằng nhỏ này biết quan tâm người khác từ hồi nào vậy? Hay là lại muốn giở trò gì nữa đây? Nó nhún vai đáp:

- Tao ổn, cho nên tao mới ngồi nói chuyện với mày nè.

Malfoy nghe xong không tỏ thái độ gì, cũng không đáp lại. Bầu không khí giữa hai đứa có chút ngượng ngùng, khó xử.

Catherine nhìn bộ lễ phục mà thằng Malfoy đang mặc, trông giống như đồng phục đi học hằng ngày, chỉ khác bữa nay gắn nơ thay vì cà vạt. Bộ đồ không cầu kỳ, phức tạp nhưng lại toát lên sự sang trọng và thể hiện đẳng cấp của người mặc nhờ chất liệu vải, sự cắt may một cách tinh tế và những chi tiết nhỏ được trau chuốt tỉ mỉ.

Nó chợt nhớ đến bộ lễ phục mà chú Sirius chuẩn bị cho Harry, so với bộ của Malfoy đúng là một chín một mười. Chắc chắn cả hai đều được may thủ công bởi những nhà thiết kế trứ danh trong thế giới phù thuỷ, người bình thường đến mơ cũng không dám mơ tới.

Ăn mặc đẹp như vầy sao không đi ra ngoài mà khoe khoang, nấn ná ở đây làm gì?

Cuối cùng vẫn là Catherine nhịn không được lên tiếng trước, uyển chuyển đuổi người:

- Buổi dạ vũ vẫn còn rất lâu mới kết thúc. Đừng để bạn nhảy của mày phải chờ đợi.

Malfoy không nhìn Catherine, cũng không đáp lại.

Catherine thấy vậy thẳng thừng nói:

- Tao muốn nghỉ ngơi. Phiền mày đi ra ngoài.

Lúc này thì thằng Malfoy mới có phản ứng, nó lấy ra một chiếc hộp gỗ được chạm trổ hoa văn tinh xảo đặt xuống trước mặt Catherine:

- Tao thấy mày tội nghiệp nên mới cho mày đó. Ăn diện cho cố vô, kết quả lại đón Giáng sinh trong bệnh thất.

Catherine cười với vẻ bất đắc dĩ, nó cũng đâu có muốn như vậy. Nó nhìn hộp gỗ, tò mò cầm lên mở ra xem thử, bên trong đựng một chiếc bánh trifle. Trông ngon quá! Lại đúng lúc nó đang đói bụng nữa chứ.

Catherine nuốt nước miếng đánh ực, nhưng chợt nhớ thằng Malfoy vẫn còn ở đây, nó vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Tao ăn no rồi. Mày đem về để dành ăn khuya đi.

Malfoy cười khinh bỉ:

- Miệng mày nói no nhưng bụng mày đâu có bảo vậy. Ở tầng dưới còn nữa đó.

Catherine nghe xong mới cúi đầu quan sát kỹ cái hộp, đúng là có nhiều tầng thiệt nè. Nó nhấc tầng đựng chiếc bánh trifle lên, bên dưới còn nhiều loại bánh khác nữa, đều là những thứ nó thích ăn. Nước miếng trong miệng nó bắt đầu không biết xấu hổ mà tuôn ra ào ạt.

Chiếc hộp này có năm tầng chứa bánh ngọt và một tầng để dụng cụ ăn uống như dao, nĩa, muỗng nhưng cả hộp lại nhỏ gọn đến mức có thể nằm vừa vặn trong lòng bàn tay. Phép thuật đúng là kỳ diệu.

Catherine nghiêng đầu hỏi với vẻ hồ nghi:

- Mày không định đầu độc tao đấy chứ?

Malfoy không nói không rằng cầm muỗng lên xắn một miếng bánh bỏ vào trong miệng. Ăn xong nó nhìn Catherine, vẻ mặt thách thức, ý muốn nói nếu có độc thì nó chết nhăn răng từ lâu rồi.

Được thôi, không có độc. Nhưng sự tốt bụng đột xuất của Malfoy khiến Catherine cảm thấy dè chừng. Hay thằng này tính đổi sang chiến thuật khác để sỉ nhục nó? Ví dụ như ăn xong nó sẽ bị bêu rếu khắp toàn trường là tham ăn tục uống chẳng hạn. Thôi dẹp. Nó không ham.

- Bây giờ tao buồn ngủ lắm, không ăn được. Xin lỗi nhé. - Catherine quyết đoán từ chối.

Nó sắp xếp lại cái hộp đựng thức ăn đưa trả cho Malfoy, do dự vài giây rồi nói:

- Giáng sinh vui vẻ.

- Ừ. Nhưng mày đừng mong tao chúc lại mày. - Malfoy nói xong nhét hộp vào túi quần rồi đi thẳng ra cửa.

Đúng là thằng nhóc khó ưa, Catherine nghĩ thầm trong bụng.

Catherine thật sự buồn ngủ. Nó không có ý định trở về phòng ngủ nữ vì nó muốn được yên tĩnh, bệnh thất là nơi thích hợp cho nó nhất vào lúc này. Nó cũng chẳng suy nghĩ nhiều đến việc tụi Harry có lo lắng tìm kiếm nó hay không, bởi vì hai mắt nó đã díp lại, đầu óc bắt đầu trở nên mơ màng.

Nhờ thuốc của bà Pomfrey mà Catherine đã có được một giấc ngủ ngon, không gặp lại cơn ác mộng khủng khiếp kia nữa. Lúc nó tỉnh dậy mới năm giờ sáng, bệnh thất im ắng không một tiếng động. Nó nhìn tờ giấy da nhỏ xíu dán ở đầu giường mới biết Harry, Ron và Hermione đã ghé thăm mình vào tối qua, lúc nó đang ngủ.

Catherine loay hoay xếp gọn chiếc giường nó đã nằm để bà Pomfrey đỡ phải mắc công dọn dẹp, chợt ánh mắt nó dừng lại ở hộp gỗ vừa lạ vừa quen để trên tủ đầu giường. Nó lại gần cầm hộp lên mở ra, phát hiện bên trong có một mẩu giấy da nhỏ, nội dung vắn tắt: "Thích thì ăn. Không thì cứ vứt đi."

Hết nói nổi.

Catherine mở từng tầng ra xem. Chiếc bánh đã bị Malfoy ăn mất một miếng được thay bằng một chiếc trifle mới, những tầng phía dưới đều không có gì thay đổi. Nhìn thấy đồ ăn, ngửi được mùi thơm của bánh, bụng của Catherine lập tức réo lên inh ỏi. Bất chấp quy tắc buổi sáng không ăn đồ ngọt của bản thân, nó quyết định sẽ giải quyết đống bánh này thay cho bữa sáng.

Bà Pomfrey thấy Catherine đã thức thì chạy tới kiểm tra sức khoẻ cho nó thêm một lần nữa rồi mới yên tâm để nó rời khỏi bệnh thất.

Catherine trở về phòng ngủ nữ nhà Gryffindor, mọi người đều đang ngủ say, chắc chắn sẽ không tỉnh dậy cho tới khi trời sáng tỏ. Nó tẩy trang, tắm rửa thay đồ, sau đó ngồi ở phòng sinh hoạt chung vừa ăn bánh vừa làm bài tập.

Bên trong hộp gỗ đựng các loại bánh ngọt tráng miệng, thứ nào cũng ngon và trùng hợp làm sao tất cả đều là món ăn ưa thích của Catherine. Nếu không bị nụ cười đáng sợ kia của Moody giả làm cho lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột thì chắc chắn nó đã càn quét hết tất cả các món ăn có trong thực đơn rồi. Mà thực đơn ghi gì ấy nhỉ? Hình như chỉ có hai món bánh ngọt tráng miệng thì phải. Vậy thì Malfoy lấy ở đâu ra nhiều bánh ngọt như thế này? Chắc chắn là thằng nhóc ấy ăn không hết nên mới quăng cho nó ăn giùm đây mà.

Vừa ăn Catherine vừa suy nghĩ về hành động của Malfoy ngày hôm qua. Không nghĩ tới thì thôi, càng suy xét càng cảm thấy thằng nhóc này so với hồi mới gặp dường như đã thay đổi rất nhiều, theo một hướng tích cực hơn. Đây là chuyện tốt, nhưng nó cần phải quan sát thêm để chắc chắn bản tính thằng này lương thiện chứ không phải đang đóng kịch để lừa nó vào trò xấu xa nào đấy.

Vừa làm bài vừa ăn, thoắt cái Catherine ăn hết hộp bánh lúc nào không hay. Nó nhìn hộp rỗng, sau đó nhìn xuống cái bụng căng tròn của mình, nhăn mặt thở dài. Thôi ráng ăn nốt bữa nay, mai nó sẽ ăn ít lại, chắc chắn sẽ không bị lên cân.

Gần mười giờ Harry, Ron và Hermione mới đi xuống, bộ dáng uể oải cực kỳ. Thấy Catherine đang ngồi làm bài tập, Harry lại gần hỏi thăm:

- Bồ khoẻ hẳn chưa? Đang nghỉ lễ mà, thư giãn đi.

Catherine đặt bút xuống, cười nói:

- Mình khoẻ rồi, bồ đừng lo. Hôm bữa cấm túc với thầy Snape mình làm đổ bể tùm lum nên bị thầy phạt, giao thêm nhiều bài tập, mình phải làm xong đống này trước khi học kỳ mới bắt đầu.

Hermione ngồi xuống bên cạnh Catherine, hỏi:

- Tối qua bồ bị làm sao vậy? Có người thấy bồ ngất xỉu bị đưa vào bệnh thất.

Catherine thở dài đáp:

- Bên trong Đại Sảnh Đường quá đông người cộng thêm tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến mình cảm thấy khó chịu, tính đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành nhưng không hiểu sao lăn ra bất tỉnh nhân sự luôn. Cũng may có thằng Malfoy đưa mình vào bệnh thất.

- Malfoy?! - Ba đứa còn lại nghe xong đồng thanh hô lớn với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Catherine nhún vai:

- Nó không thừa nhận. Nhưng mình đoán là nó. Lúc mình tỉnh lại thấy mỗi nó ở đó.

Ron tỏ ra không tin, nói:

- Chắc nó nhận vơ công của ai thôi. Bình thường nó ghét bồ như vậy, sao lại có thể đưa bồ vào bệnh thất.

Hermione không thèm nhìn Ron, nói:

- Nếu đúng là thằng Malfoy đưa bồ vô bệnh thất thì chứng tỏ nó không thật sự xấu tính như vẻ bề ngoài nó vẫn thường thể hiện. Đổi lại là mình, nếu bất kỳ đứa khó ưa nào trong nhà Slytherin gặp chuyện không may mình cũng sẽ giúp đỡ. Chúng ta đâu thể nhân cơ hội đó mà giậu đổ bìm leo được, đúng không nào?

Ron nói mát:

- Đúng vậy, bồ quả thật là một người có tấm lòng bác ái, hèn gì bồ qua lại với đối thủ của Harry.

Hermione nổi quạu:

- Ron à, hai chuyện này không liên quan với nhau. Krum là một người lịch sự và tụi này không hề trò chuyện về cuộc thi. Anh ấy cũng không nhắc gì tới Harry, cho nên bồ đừng lo mình tuồn thông tin của Harry cho Krum.

Có vẻ như Ron và Hermione vẫn còn chưa đạt thành thoả thuận với nhau về vụ này. Tụi nó bắt đầu lời qua tiếng lại và cuối cùng kết thúc một cách khó hiểu khi cả hai đồng loạt im lặng và quay đầu nhìn sang hướng khác.

Catherine và Harry nhìn nhau, âm thầm thống nhất rằng hai đứa sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Cuộc cãi vã của Ron với Hermione dời sự chú ý của bốn đứa từ Malfoy sang Krum, sau đó là cuộc thi Tam Pháp thuật.

Lúc bấy giờ Harry mới lên tiếng, kể lại việc nó với Ron vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa ông Karkaroff và thầy Snape. Thứ gì đó trên cánh tay trái của ông Karkaroff mà Harry chắc chắn như đinh đóng cột là Dấu hiệu Hắc ám, đang càng lúc càng hiện lên rõ ràng hơn.

Hermione thắc mắc:

- Tại sao ông Karkaroff lại nói với thầy Snape chuyện này? Chẳng lẽ thầy Snape cũng là...

Hermione bụm miệng như thể điều mà nó suýt nói ra rất đáng sợ vậy.

Catherine hiểu được ý Hermione, nó nói thẳng:

- Có lẽ thầy Snape từng là Tử thần Thực tử. Nhưng như thế thì đã sao? Thầy được cụ Dumbledore tin tưởng, và mình thì tin vào cụ Dumbledore.

Harry nhìn Catherine với vẻ không thể tin nổi, nói:

- Bồ bị lão Snape hành hạ vậy mà vẫn còn bênh vực cho lão? Mình không biết làm sao mà lão qua mặt cụ Dumbledore để trở thành giáo viên trong trường Hogwarts, nhưng mình chắc chắn lão là một Tử thần Thực tử, hoặc ít nhất là đã từng. Những kẻ từng phục vụ dưới trướng Voldemort chẳng có ai là người tốt cả.

Catherine tỏ ra không hài lòng khi nghe Harry nói như thế, nó lên tiếng góp ý:

- Harry, bồ hãy ăn nói cho cẩn thận, đó là thầy giáo của chúng ta. Dù thầy có thiếu công bằng và cay nghiệt với bồ như thế nào đi chăng nữa thì bồ vẫn phải gọi là thầy, không nên gọi lão này lão nọ, khó nghe lắm.

Harry xụ mặt, không thèm đáp lại lời của Catherine.

Hermione đã lấy lại bình tĩnh, lên tiếng:

- Catherine nói đúng đó, Harry à. Bồ không nên vô lễ với giáo viên. Mình nghĩ có lẽ thầy Snape đã kịp thời hoàn lương nên mới thoát khỏi việc bị bắt giam và có một chân giảng dạy trong trường Hogwarts nhờ đạt thành thoả thuận gì đó với cụ Dumbledore. Có lẽ trong quá khứ thầy từng là người xấu, nhưng hiện tại thì không.

Catherine không ngờ Hermione lại có thể suy luận ra được điều đó nhanh chóng như vậy, nó nhìn bạn với vẻ thán phục:

- Bồ thật thông minh. Dù sao thì những lời bồ nói càng chứng tỏ rằng hiện tại thầy Snape vô hại, kể cả ông Karkaroff cũng vậy. Ổng sợ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, không có lý gì ổng lại làm hại Harry, người duy nhất có thể đe doạ đến kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cho đến thời điểm hiện tại.

Harry thể hiện rõ sự không vui trên nét mặt, nói:

- Dù cho hai bồ có nói gì thì mình vẫn ghét thầy Snape.

Ron đang muốn kiếm cớ để bắt chuyện lại với Hermione, thấy Harry tỏ ra không thích khi hai nhỏ bạn bênh vực thầy Snape, nó nhanh chóng đổi chủ đề, ánh mắt liếc về phía Hermione, cố gắng gây sự chú ý:

- Tạm gác chuyện đó qua một bên, mình và Harry vẫn còn một tin quan trọng muốn kể cho hai bồ nghe nữa nè. Hermione, bồ có muốn nghe không? Sao ngồi xa vậy?

Hermione thấy Ron mở miệng nói chuyện bèn liếc mắt nhìn bạn, hỏi bằng giọng chẳng mấy quan tâm:

- Có chuyện gì?

Nói xong con nhỏ dịch người ngồi sát vào Catherine, dù ánh mắt không đặt lên người Ron nhưng hai lỗ tai vẫn vểnh lên hóng chuyện.

Ron nói bằng giọng nghe như đang thì thầm:

- Tối qua trong lúc chạy đi tìm Catherine, mình và Harry đã nghe lỏm được hai chuyện. Đầu tiên là chuyện của ông Karkaroff với thầy Snape, sau đó tụi mình còn tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bác Hagrid và bà Maxime. Hoá ra bác Hagrid là một người lai khổng lồ.

Hermione tỏ vẻ nó không ngạc nhiên về cái bí mật này của bác Hagrid, nó quên mất đang giận Ron, nói một tràng:

- Mình đoán ra được từ lâu rồi, nhưng chuyện này thì đâu có ảnh hưởng gì đến ai. Mình thấy hết sức bình thường. Người lai khổng lồ cũng giống như người sói, luôn bị phân biệt đối xử. Cả bác Hagrid và thầy Lupin đều có những phẩm chất tốt đẹp đi ngược lại với định kiến của số đông về hai dạng người này, chứng tỏ đâu phải ai lai khổng lồ hay là người sói thì đều xấu hết đâu.

Catherine tán thành với Hermione, nó nói:

- Đôi khi những thành kiến thâm căn cố đế về sự vật, sự việc khiến chúng ta không thể nhìn nhận vấn đề một cách khách quan và toàn diện. Chuyện này tụi mình cứ coi như không biết, vẫn đối xử với bác ấy như bình thường là được.

Harry và Ron đồng loạt gật đầu ra chiều đã hiểu.

Chợt Ron nhìn sang Hermione, cái miệng phản chủ bật thốt ra một câu hỏi không liên quan tới chủ đề mà cả nhóm đang thảo luận:

- Sao giờ này bồ còn ở đây, không đi hẹn hò với anh Vicky sao?

Hermione tức giận đáp:

- Làm ơn đừng gọi anh ấy như vậy. Tụi này chỉ là bạn mà thôi, Ron à.

Ron nói bằng giọng chua lè:

- Nhìn hai người cũng đẹp đôi lắm.

- Ron! - Hermione tức giận hét lớn.

Catherine cảm thấy tình hình không ổn, nó hắng giọng, quay sang hỏi Harry:

- Bồ làm ăn với cái trứng tới đâu rồi Harry? Một tháng đã trôi qua, bồ nên bắt tay vào việc tìm kiếm manh mối đi.

Harry đang ngồi hóng chuyện thì bị điểm danh, lúng túng đáp:

- Cũng tạm.

Ron lập tức quên cuộc tranh cãi giữa mình và Hermione, hỏi:

- Tạm là tạm như thế nào? Bồ có manh mối gì chưa?

Harry gật đầu một cách cứng nhắc:

- Cũng có.

Hermione đốc thúc:

- Nếu bồ đã có manh mối thì mau tìm ra đáp án đi. Thời gian không còn nhiều đâu. Đề thi thứ hai chắc chắn khó xử lý hơn đề thi đầu tiên. Nếu bây giờ mà bồ không tích cực chuẩn bị thì coi chừng bị thiệt thòi lớn đó.

Harry gật đầu một cách miễn cưỡng, rõ ràng là nó chưa chuẩn bị tâm lý để giải quyết đề thi thứ hai.

Catherine nghe Harry nói có manh mối liền biết Cedric Diggory đã tiết lộ bí mật về quả trứng cho Harry. Nó tỏ ra bình tĩnh hơn Hermione và Ron, nói:

- Vậy thì tốt rồi. Hi vọng là mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.