Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rita Skeeter

Tiểu thuyết gốc · 4185 chữ

Những ngày sau đó của kỳ nghỉ lễ trôi qua vô cùng êm ả. Dư âm của buổi Dạ vũ Giáng sinh dần tan biến và lũ học trò lại trở về với nếp sinh hoạt như thường ngày.

Catherine dành hai ngày để làm cho xong bài tập mà thầy Snape giao, sau đó cắm rễ trong nhà vệ sinh bỏ không ở tầng hai luyện tập sử dụng pháp thuật không đũa phép và điều chế độc dược.

Harry và Ron đã nhiều lần hỏi nó đi đâu mà cả ngày không thấy mặt, và nó đã nói rằng nó muốn ở một mình điều chế độc dược, hai thằng bạn có thể tìm nó ở nhà vệ sinh bỏ không trên tầng hai, nơi chẳng một học sinh nào dám bén mảng tới, trừ bốn đứa tụi nó.

Chỗ này không so được với sự tiện nghi của Phòng Yêu Cầu nhưng lại giúp nó tránh được việc bị các bạn nghi ngờ. Rủi Harry buồn buồn mở tấm Bản đồ Đạo tặc ra kiếm nó mà không thấy tên nó trên đó thì lại có chuyện lớn. Catherine không biết Harry có thường xuyên sử dụng tấm bản đồ ấy hay không nhưng đề phòng vẫn hơn.

Hermione cũng quay trở lại thư viện và Bản Quyền lợi của Gia tinh do con nhỏ soạn thảo ngày một dài hơn. Dĩ nhiên giờ đây Hermione đã trở thành tâm điểm ghen tị của đám nữ sinh trong trường Hogwarts nhưng có Viktor Krum ở đó, chẳng ai dám làm gì nó cả.

Cứ như vậy, những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ trôi qua cái vèo trong sự tiếc nuối của lũ học trò.

Trái với sự hy vọng của Catherine, ngày đầu tiên của học kỳ mới chẳng mấy suôn sẻ khi bác Hagrid không dạy lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nữa mà thay vào đó là cô Grubbly-Plank.

Không đứa nào trong bốn đứa biết chuyện gì đã xảy ra với bác Hagrid, trừ Catherine. Nó đoán có lẽ Rita Skeeter đã có một đêm Giáng sinh bội thu tin tức, còn gì giật gân hơn chuyện một giáo viên trong trường Hogwarts là người lai khổng lồ.

Bài học đầu tiên của năm mới là một sinh vật huyền bí khá quen thuộc nhưng lại hiếm có dịp được gặp gỡ, Bạch kỳ mã. Đám học sinh nhanh chóng quẳng chuyện bác Hagrid ra sau đầu mà bu quanh một con Bạch kỳ mã để quan sát và nghe cô Grubbly-Plank giảng giải về tập tính của sinh vật này.

Bốn đứa Harry, Ron, Hermione và Catherine lùi ra sau, đứng cách con Bạch kỳ mã một khoảng đủ xa để không ai nghe thấy những gì tụi nó đang thảo luận. Harry nói bằng giọng lo lắng:

- Có lẽ bác ấy bị bệnh, một lát học xong tụi mình nên tranh thủ ghé qua căn chòi của bác ấy để hỏi thăm.

Mặt Ron trông hơi hoảng, nó nói:

- Có khi nào bác ấy bị lũ Quái Tôm Đuôi Nổ hành hung không? Mình đã nói rồi, đám sinh vật ấy nên bị bỏ mặc cho tuyệt chủng.

Hermione nghe vậy cũng tỏ ra sợ hãi, con nhỏ nhìn về phía căn chòi im lìm của bác Hagrid, nói:

- Lúc nãy đi ngang qua đó mình thấy bên trong tối om. Không biết bác ấy có ở nhà hay không?

Catherine trấn an các bạn:

- Bây giờ có lo lắng thì cũng đâu làm được gì. Tụi mình cứ tập trung học cho hết tiết rồi tính tiếp.

Ba đứa còn lại cũng biết hiện tại tụi nó chẳng thể làm được gì nên nghe theo Catherine, lủi thủi lại gần chỗ con Bạch kỳ mã để nghe cô Grubbly-Plank giảng bài.

Cách đó không xa, thằng Malfoy đưa tay vào túi áo chùng một hồi lâu nhưng lại chẳng thể rút ra được tờ báo nó đã chuẩn bị sẵn để chọc tức Harry, khi mà nó thấy Catherine không hề cười một cái nào từ đầu tiết học đến giờ. Nếu nó đem tờ báo này ra thì kiểu gì cũng sẽ khiến Catherine có ác cảm với nó hơn mà thôi. Vì vậy Malfoy đành nhịn xuống ham muốn đi trêu chọc kẻ thù của mình, giả vờ như không biết gì.

Tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí trôi qua chậm chạp chưa từng thấy. Ngay khi vừa hết giờ bốn đứa nhanh chóng ôm cặp rời khỏi bãi chăn thả mà chạy băng băng đến căn chòi của bác Hagrid.

Căn chòi bình thường tuy cũ kỹ, bề bộn nhưng vẫn sáng sủa và tràn đầy sức sống, vậy mà hiện tại lại u ám, lạnh lẽo đến không ngờ. Hermione nhìn lên ống khói, nói:

- Không thấy có khói, chẳng lẽ bác Hagrid không có ở trong đó?

Harry nghe vậy thì bước nhanh đến cánh cửa gỗ, gõ mạnh vài tiếng, hô lên:

- Bác Hagrid ơi, là tụi con đây. Bác mau mở cửa đi!

Con chó Fang nghe tiếng Harry thì nhào tới cào cào lên cánh cửa gỗ, miệng sủa lên mấy tiếng hoan hỉ, dù vậy tụi nó vẫn không nghe thấy tiếng bác Hagrid đáp lại và cánh cửa cũng không thèm mở ra như mọi khi.

Ron đi vòng quanh căn chòi, tìm được một cái ghế gỗ khá cao. Nó trèo lên ghế đứng nhìn vào bên trong thông qua cánh cửa sổ nhỏ xíu nhưng cũng chẳng thấy gì, nó nói:

- Bên trong tối om, bếp không đỏ lửa, đèn cũng không thắp. Chắc bác Hagrid không có ở nhà.

Harry nói:

- Bác ấy không ở đây thì bác ấy có thể đi đâu được cơ chứ?

Nói rồi nó lại tiếp tục đập cửa, Hermione ở bên cạnh giúp sức. Mười phút đã trôi qua mà cánh cửa gỗ của căn chòi vẫn im lìm không nhúc nhích.

Harry tức giận đá chân lên cánh cửa, nói:

- Không biết là có chuyện gì đã xảy ra với bác Hagrid nữa. Sao mình thấy lo quá. Chúng ta có nên phá cửa xông vào không?

Catherine ngăn cản:

- Có giáo viên dạy thay chứng tỏ cụ Dumbledore đã biết bác Hagrid gặp phải chuyện gì đó khiến bác ấy không thể đứng lớp được. Bồ đừng quá lo lắng. Tụi mình nên trở về Đại Sảnh Đường ăn trưa, sau đó tìm cô McGonagall để hỏi thăm về bác ấy.

Ba đứa kia đều tán thành với ý kiến của Catherine, dù sao tụi nó có gõ cửa đến chiều tối cũng chưa chắc có người ra mở cửa.

Chưa kịp tìm cô McGonagall thì Harry đã biết nguyên nhân vì sao bác Hagrid lại nghỉ dạy. Không hiểu tại sao tờ Nhật báo Tiên tri số ra mấy ngày trước lại nằm ở dãy bàn ăn nhà Gryffindor và tên bác Hagrid được in ngay trang bìa, kèm theo bức hình chụp đầy sống động của bác ấy, trông chẳng khác gì một tên thổ phỉ.

Harry gọi ba người bạn của mình lại rồi cả bọn cùng châu đầu vào đọc nội dung bài báo.

Rita Skeeter giật tít: Những quyết định sai lầm của Dumbledore.

Mở đầu bài viết, cô ta khẳng định việc cụ Dumbledore bổ nhiệm Moody Mắt Điên làm giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là một sai lầm tai hại, bởi vì dưới sự nhìn nhận của nhiều người thì cựu Thần Sáng Moody là một kẻ gàn dở, đa nghi và ưa tấn công người khác, chỉ vì họ động đậy ở đằng sau lưng ông.

Từ Moody Mắt Điên, Rita Skeeter chuyển sang giáo viên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, cho rằng quyết định để cho bác Hagrid đảm nhiệm bộ môn này của cụ Dumbledore là đầy cảm tính và thể hiện sự yếu kém trong việc chọn người tài về phục vụ cho trường Hogwarts của cụ.

Hai phần ba còn lại của bài báo kể về lai lịch của bác Hagrid và những tội ác mà người khổng lồ đã gây ra từ xưa đến nay, đặc biệt là trong cuộc chiến chống lại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Ngoài ra không biết khi nào và bằng cách nào mà cô ta đã phỏng vấn được một vài học sinh ở bên nhà Slytherin, để làm bằng chứng những gì bác Hagrid dạy trên lớp là thiếu tính tổ chức và thiếu an toàn cho học sinh; cũng như khẳng định rằng chúng nó hoàn toàn không thích người giáo viên này, chúng hoảng sợ mỗi khi đến tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí vì luôn bị đối xử bất công so với các Nhà khác và chúng tha thiết yêu cầu được đổi giáo viên.

Cuối cùng cô ta nhấn mạnh rằng đây là những quyết định sai lầm của cụ Dumbledore, yêu cầu cụ phải có hành động thích đáng để chứng minh những sự bổ nhiệm này mang tính dân chủ và công bằng. Nếu không, các giáo viên nêu trên nên từ chức để cho những người khác có đầy đủ phẩm chất và năng lực hơn tham gia giảng dạy.

Đọc xong Hermione không màng đến lễ phép gì nữa nghiến răng nói:

- Con mụ điên ấy viết nhăng viết cuội gì thế này?! Nhưng mà tại sao ả ta lại biết được? Lúc đó ả đâu có mặt.

Harry nhớ lại khung cảnh hôm ấy, khẳng định:

- Chắc chắn không có ai ngoài mình với Ron ở đó khi bác Hagrid tâm sự với bà Maxime.

Ron gật đầu xác nhận lời Harry nói. Nó nghi hoặc hỏi:

- Làm sao mà ả phỏng vấn được mấy đứa bên nhà Slytherin trong khi cụ Dumbledore đã cấm tiệt ả bén mảng đến trường Hogwarts? Kể ra thì ả cũng tài thiệt chớ, chắc chắn là ả đã dùng mánh khoé nào đó để luồn lách có được thông tin.

Catherine nắm chặt tờ báo trong tay, nói một cách chắc chắn:

- Không cần biết ả đã làm điều đó như thế nào, nếu ả còn viết thêm một bài báo nào phóng đại sự thật lên nữa thì ả sẽ phải trả giá đắt. Còn những đứa bép xép kia mình sẽ cho chúng biết tay.

Harry nhìn ánh mắt sắc bén của Catherine thì lo lắng hỏi:

- Bồ định làm gì?

- Dạy cho tụi nó một bài học. - Catherine quả quyết nói.

Ấy là nó đang ám chỉ đến Pansy Parkinson và mấy đứa bạn của con nhỏ ấy đã dám lên báo nói những chuyện trái sự thật về bác Hagrid.

Lúc bác ấy giảng dạy thì chúng nó không thèm nghe, để những sinh vật huyền bí làm cho bị thương thì lại giãy đành đạch lên trách giáo viên đem đến lớp các con vật nguy hiểm đe doạ đến mạng sống của chúng. Chúng nó bị điểm kém trong môn học này là vì chúng chẳng chịu học hành đàng hoàng tử tế, chứ đâu phải bác Hagrid phân biệt đối xử với nhà Slytherin đâu. Bằng chứng là thằng Malfoy được điểm xuất sắc kìa.

Nghĩ tới thằng Malfoy chợt Catherine nhận ra cả sáng nay trong tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí thằng này im re, không vì sự vắng mặt của bác Hagrid mà tỏ ra hả hê hay vui sướng gì cả. Đúng là chuyện lạ, nhưng cũng rất tốt.

Catherine nhìn sang dãy bàn ăn nhà Slytherin, thấy ánh mắt của thằng Malfoy đang hướng về phía mình. Nó nhìn Malfoy vài giây, sau đó nhoẻn miệng cười với thằng nhỏ, khiến Malfoy ở cách đó mấy dãy bàn giật mình đánh rớt cái nĩa trên tay.

Không ai để ý đến màn giao tiếp ngắn ngủi giữa Catherine và Malfoy. Ron và Harry vẫn còn đang mắng chửi Rita Skeeter bằng những từ ngữ "có văn hoá" mà chúng nghĩ ra được, trong khi đó Hermione đang cắm đầu đọc lại bài báo một lần nữa với hy vọng tìm ra được sơ hở gì trong đó để bắt bài Rita Skeeter.

Catherine nói là làm ngay, thù mới nợ cũ nó tính hết vào trong hôm nay.

Năm ngoái nó bị Pansy Parkinson canh me đầu độc, ám sát cả tháng trời mà không hề phản kháng lại là vì nó chưa nghĩ ra nên trừng trị con nhỏ ấy như thế nào, cũng chẳng có thời gian để trả thù. Bây giờ thì nó sẽ không để yên nữa, bởi vì Parkinson và đám bạn đã đi quá giới hạn, động vào những người thân thiết bên cạnh nó.

Dĩ nhiên kẻ đầu têu trong chuyện này như Rita Skeeter cũng sẽ không được yên ổn nhưng hiện tại nó chưa thể động vào ả ta được.

Giờ ăn tối hôm ấy cả trường bị một phen hoảng vía khi Pansy Parkinson và hai nữ sinh ngồi bên cạnh nó đang ăn thì bỗng dưng ôm bụng ói liên tục ra bàn. Tụi nó không ói thức ăn mà chỉ toàn chất lỏng đen sì nhìn thấy mà ghê. Chưa hết, càng ói thì mũi tụi nó càng dài ra, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, nhìn rất đáng sợ. Vài đứa học sinh nhà Slytherin ngồi gần bị chiếc mũi dài đó quất trúng người. Mỗi khi mũi chạm vào người khác thì trên mặt ba đứa chúng nó sẽ mọc ra một nốt mụn mủ to bằng hạt đậu và cứ thế lan rộng khắp mặt.

Harry, Ron và Hermione tỏ ra hết sức hả hê khi chứng kiến cảnh tượng này, tụi nó đồng loạt đưa mắt nhìn Catherine với vẻ thán phục. Còn nhớ bốn đứa đã từng bị nhóm Parkinson ám sát và phải ở bệnh thất một buổi chiều để tiêu trừ mụn độc, nghĩ tới chuyện đó mà thấy tức anh ách.

Ở bàn ăn nhà Slytherin, Malfoy cũng bị doạ sợ, bỏ cả đĩa thức ăn đang ăn dang dở mà chạy ra thật xa để khỏi bị mấy đứa đó quẹt trúng người. Nó nhìn về phía Catherine, thấy gương mặt nghiêm nghị và ánh mắt sắc bén của con nhỏ liền hiểu ra ai là người đứng sau chuyện này. Nó bất giác đưa tay lên lau mồ hôi trán. May mà khi ả Rita Skeeter tìm đến nó đã thẳng thừng đuổi đi mà không nói bất cứ điều gì, cũng dặn đám con trai cùng Nhà không được có liên hệ gì với Skeeter. Đâu dè ả ta tìm đến con nhỏ Parkinson, đúng là hú hồn hú vía.

Ba đứa kia nhanh chóng được đưa đi bệnh thất và tụi nó đã phải khóc thét lên khi nghe bà Pomfrey nói có lẽ tụi nó phải mang thẹo suốt đời trên mặt và chiếc mũi sẽ khó mà thu nhỏ lại y như cũ được. Nói cách khác đây là một loại thuật ếm kỳ lạ mà bà chưa từng gặp qua, không biết cách giải, chỉ có thể giảm bớt hậu quả hoặc người thi triển tự mình hoá giải. Ngay trong đêm ba má của ba đứa nó đòi chuyển con họ đến Bệnh viện Thánh Mungo.

Hôm sau, khi biết tin này Harry đã lo lắng mà hỏi Catherine rằng liệu tụi kia sẽ không sao chứ, và liệu Catherine có bị phát hiện?

Catherine xua tay đáp:

- Nếu tụi nó biết suy nghĩ lại và biết hối hận về những chuyện đã làm thì bùa ếm lập tức mất tác dụng, bằng không thì...

Nói đến đây Catherine cười với vẻ gian xảo:

- Sẽ chẳng ai biết được là mình làm, trừ phi mình đi tự thú. Bởi vậy bồ cứ yên tâm mà lo cho quả trứng của bồ đi. Còn về ả Rita Skeeter, đợi mình nắm thóp được mấy mánh săn tin của ả thì ả sẽ biết tay mình.

Harry không vui khi nghe Catherine nhắc đến cuộc thi, nó đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Dạo này chú Sirius có vẻ bận rộn, không biết chú ấy làm gì mà hơn một tuần rồi mình không nhận được thư của chú.

Mỗi tuần chú Sirius đều viết thư cho Harry để hỏi thăm tình hình sức khoẻ của nó, nhưng tính từ lần cuối nhận được thư của chú ấy thì đã gần hai tuần rồi mà nó vẫn chưa thấy chú hồi âm.

Catherine cho rằng chuyện này hết sức bình thường, nó với bố mẹ cả tháng chỉ trao đổi thư có một, hai lần. Nó nói:

- Có lẽ chú ấy bận công chuyện gì đó. Chú đâu có ở yên một chỗ chờ bồ gửi thư đến, đọc thư và trả lời thư của bồ đâu, chú còn nhiều việc phải làm mà, như điều tra kẻ đã bỏ tên bồ vào chiếc Cốc Lửa chẳng hạn.

Harry nhìn tờ thông báo dán trên bảng tin trong phòng sinh hoạt chung, nói với vẻ thất vọng:

- Cuối tuần sau có một chuyến tham quan làng Hogsmeade, mình chỉ muốn hỏi xem chú Sirius có đến đó được hay không thôi.

Catherine biết Harry rất mong ngóng được gặp ba đỡ đầu của mình, nó nói:

- Thì còn hai tuần nữa mà, cứ chờ xem sao.

Vài ngày sau chú Sirius hồi âm, nhưng chú ấy bảo rằng thứ Bảy tuần sau chú có việc bận nên không đến thăm Harry ở làng Hogsmeade được, dặn nó đừng lo cho chú, chú vẫn khoẻ.

Nhận được thư của chú Sirius Harry lập tức vui vẻ trở lại, dù không được gặp chú thì nó vẫn an tâm vì chú vẫn còn khoẻ mạnh.

Rất nhanh thì đến ngày tụi học trò được đi tham quan làng Hogsmeade.

Khi bốn đứa nhóm Harry đang đứng thảo luận xem nên đi ghé vào đâu chơi trước thì vừa vặn nhìn thấy Rita Skeeter đang bước vào quán rượu Ba Cây Chổi. Harry với Ron nhìn nhau vài giây rồi rất ăn ý đi theo ả ta, mặc cho Hermione và Catherine phản đối.

Harry khăng khăng muốn đi, nói:

- Mình phải hỏi xem tại sao ả lại làm như vậy với bác Hagrid, bác ấy chớ hề tiếp xúc hay làm gì gây bất lợi cho ả.

Ron thì nói:

- Biết đâu bác Hagrid có mặt ở trong đấy, chỗ này là quán ưa thích của bác ấy mà. Tụi mình nên vào đó kiểm tra, đồng thời nghe ngóng xem tiếp theo ả Skeeter kia định viết về chủ đề gì.

Hermione bực mình quát:

- Hai bồ khùng hết sức. Ả sẽ không bao giờ nói sự thật cho hai bồ biết đâu, có khi tụi mình còn bị ả chọc tức, đâu ích lợi gì.

Nhưng mà hai thằng con trai đã bước vào bên trong quán rượu. Hermione nhìn Catherine, làu bàu:

- Tụi con trai đứa nào cũng cứng đầu như nhau.

Catherine bật cười, khoác tay Hermione kéo nhỏ bạn nối gót theo Harry và Ron.

Tụi nó chọn một bàn trống gần chỗ Rita Skeeter. Ả đang thảo luận về tiêu đề bài báo kế tiếp của mình với tay thợ chụp ảnh. Khi Harry bưng đồ uống đi ngang qua thì Skeeter mới biết đến sự hiện diện của bốn đứa, ngay lập tức ả liền nở ra một nụ cười đon đả:

- Harry, thiệt là tình cờ. Qua đây ngồi với chị nè cưng.

Harry nói với vẻ chán ghét không hề che giấu:

- Tôi không thích ngồi gần kẻ chuyên bới móc đời tư người khác như bà. Sao bà dám làm chuyện bỉ ổi như vậy với bác Hagrid?! Bác ấy đã làm gì bà đâu?

Rita Skeeter đưa tay đẩy gọng kính lên, nói một cách điệu đà:

- Độc giả có quyền biết sự thật, cưng à.

Harry giận dữ quát:

- Ai mà quan tâm đến chuyện đó, bác ấy đã làm rất tốt vai trò của mình. Tất cả những gì bà viết chỉ là bịa đặt hòng phá hủy cuộc đời của một con người. Đồ quỷ dữ, xấu xa, độc ác, vô liêm sỉ!

Cả quán rượu vốn đang ồn ào vậy mà lại bị tiếng mắng chửi của Harry làm cho im lặng mất mấy giây. Rita Skeeter thoáng sững người rồi lại tươi cười:

- Vậy em hãy cho chị thực hiện một buổi phỏng vấn riêng với em nhé, để trải lòng về người bác kính mến.

Vừa nói Rita Skeeter vừa lấy từ trong túi xách da cá sấu xấu xí của mình ra một tờ giấy da dài thòng và một cây viết lông ngỗng tốc ký, bắt đầu liến thoắng:

- Tình cảm mà em đối với ông Hagrid là tình thân hay tình bạn vong niên? Em có xem ông ấy như một người cha thay thế người ba đã mất của em không? Theo như chị được biết thì em có một người ba đỡ đầu giàu có là Sirius Black, vậy với em giữa Black và Hagrid, ai là người quan trọng hơn? Giả sử có một ngày hai người ấy cùng gặp nạn mà em chỉ cứu được một người thì em sẽ chọn ai?

Harry bị những lời này làm cho tức sôi máu, nó siết chặt cái khay đồ uống trong tay đến nỗi nước trong đó đổ ra gần hết và nếu Rita Skeeter mà nói thêm một tiếng nữa thì dám cá cái khay sẽ bay thẳng vô mặt ả ta.

Nó toan mở miệng thì Hermione đanh mặt bước lên trước, không để ý đến lễ phép mà gằn giọng:

- Đồ ác độc! Tại sao bà lại có thể nói ra những lời vô lý như vậy? Rồi có ngày bà sẽ phải hối hận vì những việc bà đã làm.

Rita Skeeter không hề tỏ ra giận dữ, ả cười một cách giả tạo:

- Thật vậy sao? Còn chưa biết ai sẽ hối hận trước đâu, cưng à.

Catherine kéo Hermione vẫn còn muốn tranh cãi cho tới cùng ra sau, nó nhìn Rita Skeeter bằng ánh mắt khinh bỉ rồi nói với bạn của mình:

- Đi thôi, đừng đôi co với loại người này làm gì cho mệt, vô ích lắm.

Rita Skeeter chưa bao giờ bị người khác nhìn bằng ánh mắt như thể đã hiểu thấu con người ả như vậy. Ả nắm áo Catherine kéo lại, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng như gió thổi:

- Em nói loại người này là loại người gì?

Catherine hất tay Skeeter ra khỏi áo mình, nhún vai đáp:

- Đương nhiên là người xấu rồi. Thử nghĩ mà xem, dù bác Hagrid có là người lai khổng lồ thì ít nhất bác ấy cũng không đi bới móc đời tư của người khác rồi thêm mắm dặm muối để giật tít như bà. Ai mà chẳng có bí mật, thay vì nhìn chằm chằm vào bí mật của người khác thì bà nên lo giữ kỹ cái bí mật của mình đi, coi chừng có ngày bị phát hiện ra rồi đưa lên mặt báo thì xấu hổ lắm.

Rita Skeeter nhìn Catherine chằm chằm, sau đó bật cười. Ả nói:

- Cảm ơn về những lời góp ý quý báu của cưng. Chị nhất định sẽ tiếp thu và sửa đổi. Vậy cưng có gì muốn chia sẻ về mối quan hệ với Harry và những người bạn còn lại của mình không?

Harry hết nhịn nổi, nó rút đũa phép ra chĩa về phía Skeeter, nghiến răng nói:

- Bà thử viết thêm bất kỳ bài báo bịa đặt nào nữa xem, nhất định tôi sẽ không để yên cho bà.

Rita Skeeter giơ tay gạt đũa phép của Harry sang một bên, mỉm cười ngọt ngào:

- Đúng là một đứa nhỏ dễ thương. Nói không chừng chị em mình có thể ngồi lại trò chuyện thêm một chút về vấn đề khác, thí dụ như giữa những người bạn của mình thì em yêu quý ai nhất?

Sắc mặt Harry đã đỏ như màu tóc của Ron, Hermione và Catherine biết rằng nếu so về mồm mép thì tụi nó không phải là đối thủ của Rita Skeeter nên nhanh chóng cùng Ron hợp sức lôi kéo Harry về phía cửa.

Vừa ra bên ngoài Ron nói ngay:

- Hermione ơi, cả Catherine nữa, hai bồ dại quá! Ả ta sẽ đăng một mớ tin vịt về hai bồ cho coi.

Hermione nói với vẻ thờ ơ:

- Mình đâu có sợ. Ba má mình cũng không đọc Nhật báo Tiên tri. Ả ta đừng hòng khiến mình khốn đốn.

Catherine cũng có cùng suy nghĩ với Hermione, và nếu nó sợ thì nó đã chẳng nói nhiều với Rita Skeeter làm gì. Trái lại nó có chút chờ mong màn trả thù bằng ngôn từ của ả ta.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.