Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách thứ hai (1)

Tiểu thuyết gốc · 3607 chữ

Một tuần lễ cứ thế lặng lẽ trôi qua, vào buổi sáng của ngày diễn ra thử thách thứ hai Harry dậy từ rất sớm nhưng nó không hề cảm thấy lo lắng một chút nào. Nó nhìn Cỏ Mang Cá xanh tươi mơn mởn đặt ở bệ cửa sổ trong phòng ngủ, trong lòng tràn đầy tự tin.

Không bao lâu sau thì Ron cũng thức dậy, hai thằng con trai nhanh chóng thay đồ và đi xuống phòng sinh hoạt chung. Hermione và Catherine đã có mặt ở chỗ ngồi quen thuộc, hai đứa con gái đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau.

Vừa thấy Harry, Hermione lên tiếng hỏi ngay:

- Bồ ổn chứ? Đã sẵn sàng để thi thố chưa? Nhớ cất Cỏ Mang Cá trong người, đề phòng bồ bị gọi đi bất ngờ.

Harry cười tươi rói, chỉ vào túi áo của mình, nói:

- Mình đã bỏ hai cọng Cỏ Mang Cá và cả con dao của chú Sirius vào trong túi áo chùng rồi, bồ cứ yên tâm.

Hermione lại hỏi:

- Bồ có muốn ôn tập một chút không?

Harry lắc đầu, từ chối rất dứt khoát:

- Mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả tuần nay rồi, không cần ôn lại đâu. Xuống dưới đáy hồ Đen mình sẽ tuỳ cơ ứng biến.

Catherine đưa một cái đồng hồ điện tử có chức năng đếm ngược thời gian cho Harry, nói:

- Chú ý xác định phương hướng, đừng để lố giờ, Cỏ Mang Cá chỉ giúp bồ thở dưới nước trong hai tiếng mà thôi. Mình đã ếm bùa Chống thấm cho đồng hồ rồi. Khi cần xem giờ bồ cứ chạm vào cổ tay, mặt đồng hồ sẽ sáng lên.

Harry đeo đồng lên tay, tự tin nói:

- Mình nghĩ nếu không có gì bất trắc thì một tiếng là đủ cho mình hoàn thành thử thách. Mình đã biết sơ sơ về địa hình ở dưới hồ Đen thông qua những cuộc trò chuyện với bác Hagrid, không thể nào có chuyện bơi lạc được.

Ron hỏi một cách bất chợt để kiểm tra kiến thức của Harry:

- Tại sao bồ không nên bơi quá sát thảm thực vật dưới đáy hồ Đen?

Harry trả lời rất trôi chảy:

- Bởi vì lũ thuỷ quái Grindylow thường ẩn nấp trong đó và tấn công theo bầy đàn bất cứ kẻ nào bơi trên đầu chúng.

Ron lại hỏi:

- Nếu bị tấn công bồ sẽ làm gì?

Harry đáp:

- Dùng câu thần chú Relashio để buộc chúng phải buông mình ra. Câu thần chú này hữu dụng ngay cả khi ở dưới nước.

Thấy Harry trả lời một cách tự tin như vậy ba đứa còn lại cũng yên tâm phần nào. Tụi nó thu dọn đồ đạc rồi rủ nhau xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng.

Thấy Harry ăn uống ngon lành, Catherine nói:

- Đúng là đi thi mà có chuẩn bị kỹ thì tâm trạng khác hẳn, Harry nhỉ?

Harry uống một hớp nước, đáp:

- Lần này mình có niềm tin là mình sẽ làm được. Vả lại mình phải ăn no thì lát nữa mới có sức mà bơi chứ.

Đang ăn bỗng Ron như sực nhớ tới gì đó, vội hỏi các bạn:

- Làm cách nào để biết được chuyện gì đang xảy ra ở dưới đáy hồ Đen nhỉ? Chẳng lẽ tụi mình ra đó nhìn mặt hồ tĩnh lặng một tiếng đồng hồ? Như vậy thì có vẻ hơi ngu.

Harry và Hermione chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bị hỏi bất ngờ tụi cũng không biết trả lời làm sao. Suy nghĩ giây lát Hermione đáp với vẻ không chắc lắm:

- Chắc là sẽ có cách gì đó, ví dụ như một loại thần chú theo dõi hay phản chiếu hình ảnh chẳng hạn.

Ron không nhận được câu trả lời thoả đáng, cả buổi đều làm ra vẻ tò mò, thắc mắc.

Trong lúc Harry đang ăn sáng có rất nhiều học sinh đi tới dãy bàn ăn nhà Gryffindor để nói lời cổ vũ với nó, sự ủng hộ nhiệt tình này khiến nó cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không biết đáp lại như thế nào, cả buổi chỉ gãi đầu cười.

Đang vui vẻ thì thằng Malfoy dắt theo hai đứa đàn em đi tới, nó hất hàm nói với Harry:

- Ê Đầu Thẹo, mày nhắm mày thi nổi không đó? Nếu không nổi thì bỏ cuộc sớm đi là vừa. Cố quá coi chừng quá cố nha mày.

Harry làm bộ nhìn ra sau lưng Malfoy, nói:

- Thưa thầy Moody,…

Malfoy nghe vậy thì mặt mày tái mét, dáo dác nhìn quanh, không thấy Moody ở đâu nó mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Harry, khinh khỉnh nói:

- Mày chỉ được có như vậy thôi sao, Harry?

Harry không thèm để ý đến thái độ xấc xược đó của Malfoy, bình thản đáp:

- Tao vừa học được cách biến một thằng tóc bạch kim thành chồn hương từ thầy Moody, không biết mày có muốn thử không?

Malfoy bị câu nói đó của Harry làm cho tức đến xanh tím mặt mày, chưa kịp nghĩ ra nên đối đáp thế nào thì nó bất chợt thấy lạnh sống lưng. Moody Mắt Điên đang nhìn chằm chằm nó từ dãy bàn ăn của giáo viên. Nó bị ánh mắt đó làm cho hoảng hồn, vội vã bỏ đi.

Chờ Malfoy đi xa, Ron ngồi ôm bụng cười nghiêng ngả, nói:

- Ngó mặt thằng Malfoy kìa, nó sợ khiếp vía khi nghe nhắc đến thầy Moody.

Chuyện thằng Malfoy tới gây sự chỉ như một nốt nhạc đệm nho nhỏ cho buổi sáng thứ Sáu đầy thách thức của Harry.

Mới bảy rưỡi sáng, nó đã bị ông Ludo Bagman gọi đi đến lều quán quân để chuẩn bị.

Harry bất chợt cảm thấy căng thẳng. Làm gì mà phải chuẩn bị sớm như vậy chứ? Chín giờ mới thi mà. Nó vô thức nắm lấy tay Catherine đang ngồi ở bên cạnh, Catherine nhỏ giọng nói:

- Không sao đâu, hẹn gặp lại bồ sau khi cuộc thi kết thúc. Nhớ bình tĩnh trong mọi tình huống.

Harry gật đầu, lưu luyến buông tay Catherine ra.

Ron và Hermione lần lượt cho Harry cái ôm cổ vũ, nó vẫy tay chào tạm biệt các bạn sau đó đi theo ông Bagman và ba quán quân khác ra lều chuẩn bị.

Harry vừa rời khỏi Đại Sảnh Đường thì ba đứa Ron, Hermione và Catherine cũng bị gọi đến văn phòng của cô McGonagall. Catherine ngạc nhiên tột độ, trong chuyện này nó cũng có phần nữa hả?

Ở trong văn phòng của cô McGonagall còn có cả cụ Dumbledore. Thấy ba đứa, cụ mỉm cười hiền từ, nói:

- Để thử thách lần này được diễn ra suôn sẻ, thầy cần sự hợp tác của tất cả các con.

Sau đó cụ Dumbledore giải thích rõ ràng về những gì ban tổ chức sắp sửa làm với ba đứa, rằng tụi nó chỉ cần ngủ một giấc thật ngon và sẽ tỉnh dậy khi bài thi kết thúc.

Catherine biết có từ chối cũng vô ích, bởi vì nó đã lờ mờ đoán ra được ý nghĩa thật sự ẩn đằng sau lời bài hát.

Trước khi tiến hành thực hiện bùa Ngủ mê cho Catherine, cụ Dumbledore nháy mắt với nó một cái. Catherine chợt có cảm giác phen này nó gặp xui xẻo rồi.

Về phần Harry, nó ngồi trong lều chuẩn bị một tiếng rưỡi đồng hồ, không làm gì hết. Các quán quân khác đều tỏ ra nghi hoặc khi bị bắt đi chuẩn bị quá sớm, nhưng không ai nói với ai câu nào.

Gần chín giờ, nó và các quán quân khác mới được bước ra khỏi lều.

Bây giờ ở xung quanh hồ Đen có thêm những khán đài được xây lên tạm thời bằng phép thuật để học sinh và ban giám khảo có thể quan sát toàn bộ mặt hồ.

Harry đưa mắt nhìn quanh nhưng nó không thấy bóng dáng của ba đứa bạn ở đâu hết. Nó tự hỏi tụi kia đang làm gì mà giờ này chưa ra đây cổ vũ cho nó.

Chợt Harry thấy chú Sirius ở trong đám đông, chú đưa tay vẫy vẫy và mỉm cười với nó. Chú chạy vội tới bên cạnh nó, cho nó một cái ôm thắm thiết rồi nói:

- Đừng bao giờ hoảng sợ dù gặp tình huống nguy hiểm đến cỡ nào. Chú sẽ ở trên bờ dõi theo con.

Harry gật đầu "dạ" một tiếng, sau đó lại dáo dác nhìn quanh. Chú Sirius thấy vậy hỏi:

- Các bạn của con đâu?

Harry lắc đầu tỏ vẻ không biết. Chú Sirius suy nghĩ giây lát rồi ra chiều nghiêm túc, nói:

- Có lẽ thứ quý giá mà con bị mất chính là các bạn của con.

Harry nghe xong thì hoang mang tột độ. Nhưng nó đâu có thời gian để thảo luận với chú Sirius về chuyện này, bởi vì ông Bagman đã gọi tên nó vào vị trí sẵn sàng.

Chú Sirius cho Harry một ánh mắt cổ vũ, ra hiệu nó hãy mạnh dạn mà tiến lên phía trước.

Có bốn cây cầu gỗ nhô dài ra mặt hồ độ ba thước, mỗi cây cầu có một lá cờ ghi rõ tên các quán quân.

Khi cả bốn đã vào đúng vị trí của mình thì cũng là lúc tiếng còi vang lên báo hiệu thử thách thứ hai bắt đầu.

Harry ngơ ngác nhìn quanh, vậy là bài thi bắt đầu rồi hả?

Không một lời giới thiệu, cũng không có một lời giải thích nào cả, thử thách thứ hai cứ như vậy mà bắt đầu.

Harry thấy ba quán quân còn lại đã nhảy xuống nước và mất hút. Nó cũng nhảy xuống nước, sau vài giây rùng mình vì lạnh nó vội lấy Cỏ Mang Cá nhét vào miệng và nhai ngấu nghiến, nhưng suýt thì nôn oẹ ra. Thầy Lupin không hề nói rằng thứ này có mùi vị tởm lợm như vậy.

Harry có thể nghe thấy tiếng cười nhạo ở trên khu vực khán đài, chắc chắn là từ đám học sinh nhà Slytherin. Nhưng rồi nó không có tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác nữa, cơ thể nó đã bắt đầu phát sinh biến hoá.

Một cảm giác đau đớn như có thứ gì đó đang xé da thịt ở cổ nó mà chui ra. Trong khoảnh khắc, không khí chung quanh nó dường như biến mất, nó ngáp ngáp lấy hơi nhưng không thể thở được.

Nó cần nước!

Harry quẫy mạnh chân, cắm đầu lặn sâu xuống nước, lúc này nó mới cảm thấy dễ chịu hơn, không còn lạnh buốt như hồi mới xuống hồ nữa, như thể đây mới chính là chốn sống của nó từ xưa đến giờ chứ không phải ở trên cạn kia.

Mắt nó nhìn thấy rõ cảnh vật ở trong nước, bàn tay, bàn chân nó thì mọc ra màng bơi, nó thử đạp nhẹ chân, vậy mà lại lao đi với tốc độ nhanh chóng mặt.

Thật tuyệt vời!

Harry nhìn đồng hồ, nó đã mất ba phút để thích nghi với sự thay đổi này, chỉ còn lại năm mươi bảy phút mà thôi.

Cùng lúc đó, bốn màn hình pháp thuật to như màn hình chiếu trong rạp chiếu phim được dựng lên ngay trên mặt hồ, cho phép tất cả mọi người có mặt ở trên cạn theo dõi diễn biến của các quán quân.

Khi nhìn thấy Harry là đứa thích nghi và bơi lội thoải mái nhất ở trong nước thì vô số học sinh nhà Slytherin đã thất vọng ra mặt.

Harry bơi được năm phút thì nó thấy bóng dáng của người cá lẩn khuất sau bụi rong xanh um. Nó vội đuổi theo nhưng lại bị một đám Cầu Gai từ đâu chui ra tấn công. Lũ này hình cầu và có gai nhọn tua tủa, ưa trốn phía sau mấy tảng đá xù xì ở tầng nước nông và tấn công theo bầy đàn. Tuy trông dữ tợn nhưng chúng lại không có độc, cũng rất dễ đối phó.

Harry rút đũa phép ra cố gắng hô to câu thần chú mà nó đã ôn với Ron hồi sáng sớm nhưng không thốt ra được chữ nào, dẫu vậy nó vẫn thành công đánh đuổi được tụi Cầu Gai.

Bơi thêm một đoạn Harry lại thấy bóng dáng người cá khi nãy, nhưng chưa kịp đuổi theo thì nó bị lũ Mực Bùn ẩn nấp sâu bên trong lớp bùn đen dưới đáy hồ xông lên tấn công. Nó bị phun mực đến tối tăm mặt mũi, nhất thời mất đi phương hướng. Nhưng nó biết rõ cách đối phó với lũ ưa đánh hội đồng này. Đầu đũa phép của nó phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh khiến đám Mực Bùn sợ hãi dạt ra xa.

Harry bơi ra khỏi bãi tập kích của lũ mực, nhanh chóng xác định phương hướng rồi lại tiếp tục bơi về phía trước.

Cảnh vật ngày một tối dần, Harry không còn nhìn thấy rõ mặt hồ nữa, nó biết nó đang càng lúc càng bơi sâu xuống dưới đáy hồ Đen.

Nó tránh được cuộc tấn công của lũ thủy quái Grindylow nhờ việc không bơi qua bãi rong xanh dưới đáy hồ, chẳng mấy chốc nó đuổi kịp được người cá kia.

Harry cứ tưởng phải chiến đấu một trận sống còn với người cá nhưng có vẻ như người ta đang dẫn đường cho nó thì đúng hơn.

Người cá đó bơi rất nhanh, len giữa những cột đá nhọn hoắt dưới đáy hồ, băng qua một bãi bùn đục ngầu làm khuấy động lớp bùn khiến nó không thể nhìn xa quá ba thước. Dù đã ăn Cỏ Mang Cá nhưng Harry cũng phải vất vả lắm mới đuổi theo kịp.

Càng lúc nó càng trông thấy nhiều người cá hơn, và đáy hồ không còn nhấp nhô trùng điệp chướng ngại vật nữa mà dần trở nên bằng phẳng. Lấp ló đâu đó giữa những bụi thực vật xanh mướt dài ngoằn mà nó không biết tên là một vài ngôi nhà được xây lên bằng đá vô cùng đơn sơ.

Harry nhìn đồng hồ, đã mười lăm phút trôi qua.

Bây giờ thì nó không cần bơi đuổi theo người cá kia nữa, bởi vì xung quanh nó đâu đâu cũng là người cá. Nhà cửa mỗi lúc một nhiều và khang trang hơn, thậm chí còn có đường xá và cây xanh, vật nuôi. Dường như đây là một ngôi làng của người cá dưới đáy hồ Đen.

Harry bị sự phồn thịnh của cộng đồng người cá làm cho mở mang tầm mắt. Nó thấy vẻ mặt háo hức xen lẫn tò mò của đám đông người cá đang bơi quanh mình, như thể nó là sinh vật nào đó lạ lẫm lắm không bằng.

Cũng đúng thôi, trước giờ có mấy ai xuống được dưới đáy hồ Đen mà người cá thì lại không thường xuất hiện trên mặt nước. Đơn giản là giữa hai chủng tộc này ít có sự giao tiếp với nhau nên họ nhìn nó như đang nhìn thú lạ cũng không có gì bất ngờ.

Harry không hề buông lơi cảnh giác, nó vừa bơi vừa nhìn ngó chung quanh nhưng không thấy có gì bất thường ở những ngôi nhà đá. Thứ nó đang tìm có thể ở đâu được nhỉ? Bỗng nó nghe thấy một dàn đồng ca người cá ở xa tít tắp đang hát lên những giai điệu du dương gọi mời.

"Hãy đến đây, chúng tôi đang chờ bạn. Thời gian không còn nhiều, đừng lãng phí bạn ơi."

Harry đương nhiên không muốn lãng phí thời gian. Nó lấy tốc độ nhanh nhất bơi đến chỗ những người cá đang hát.

Đó là một nơi trông như quảng trường, ở cuối quãng trường có một bức tượng người cá khổng lồ, tay cầm cây giáo nhọn hoắt, tư thế hiên ngang như một chiến binh. Dưới cái đuôi xoè ra của bức tượng có bốn người đang bị trói vào bốn cái cọc gỗ.

Harry bơi lại gần để nhìn cho rõ và nhanh chóng nhận ra đó là những ai, Ron, Hermione, Cho Chang và cô bé tóc vàng người nước ngoài, hẳn là em gái của Fleur Delacour.

Thấy đám người cá không tỏ thái độ gì, Harry lập tức rút đũa phép ra cởi trói cho Ron, nhưng mặc cho nó phóng bao nhiêu câu thần chú lên đó thì sợi dây thừng vẫn còn y nguyên. Harry hơi hoảng, chợt nó nhớ đến con dao của chú Sirius, lưỡi dao được yêu tinh mài sắc bén đến độ có thể chém đứt bất cứ thứ gì, dù cho thứ ấy có được bảo vệ bởi pháp thuật đi chăng nữa.

Harry cất đũa phép đi, rút con dao ra và dùng hết sức cứa mạnh lên sợi dây thừng. Cách này vậy mà có hiệu quả, chẳng mấy chốc nó đã cởi trói được cho Ron.

Khi nó định cởi trói cho Hermione thì bị vô số mũi giáo chĩa vào mặt. Nó sốt ruột nói:

- Nhưng mà đây cũng là bạn của tôi.

Chỉ có bong bóng bay ra từ miệng của Harry, nhưng dường như những người cá nghe hiểu nó nói gì.

Một người cá có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng:

- Chỉ được giải cứu một người. Con nhỏ này là mục tiêu của quán quân khác.

Harry nhìn quanh, nó không thấy bóng dáng quán quân nào cả. Nó lại nhìn xuống đồng hồ, thời gian đã trôi qua một nửa.

Harry cố nán lại chờ đợi thêm năm phút nhưng nó không thấy quán quân nào tới. Nó nhìn ra phía sau lưng của bức tượng đá, chợt nhận ra chỗ đó bây giờ chỉ là bóng tối thăm thẳm, như thể bức tường ngăn cách giữa hai thế giới.

Thêm mười phút trôi qua, cuối cùng thì Harry cũng trông thấy Cedric Diggory bơi đến chỗ mình, trông anh ta có chút chật vật, đầu tóc rối nùi, áo lủng đôi chỗ, trên chân còn có vết trầy xước. Diggory nhìn thấy Harry, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng anh ta không chú ý nhiều đến nó mà bơi thẳng tới chỗ Cho Chang.

Giống như Harry, Cedric Diggory không thể giải cứu Cho Chang khỏi sợi dây thừng bằng phép thuật. Harry thấy vậy bèn bơi lại gần, đưa con dao trong tay cho anh ta, ra hiệu anh hãy dùng nó mà cắt đứt sợi dây thừng.

Cedric Diggory thoáng do dự, nhưng sau đó vẫn cầm lấy con dao của Harry. Anh ta nhanh chóng giải thoát cho Cho Chang, sau đó chỉ về phía bóng tối vô tận ở sau lưng bức tượng người cá, rồi lại chỉ vào đồng hồ, ra hiệu thời gian không còn nhiều.

Harry gật đầu tỏ vẻ nó đã hiểu, nhưng vẫn còn hai con tin chưa được giải cứu, một trong số đó lại là bạn thân của nó, ít nhất thì nó cũng phải chắc chắn là Hermione được mang ra khỏi đây.

Sợi dây thừng đang trói chặt các con tin không thể bị phá huỷ bằng pháp thuật, điều này càng khiến nó thêm kiên định với lựa chọn ở lại của mình. Harry không còn quan tâm đến thắng thua nữa, trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ, nó muốn chắc chắn tất cả các con tin đều an toàn.

Cedric Diggory đi độ mười phút thì Viktor Krum bơi đến, anh ta sử dụng phép biến hình nhưng không hoàn hảo cho lắm, chỉ biến được mỗi cái đầu thành đầu cá mập. Sự không cân xứng về hình thể khiến anh ta gặp vấn đề trong việc xác định phương hướng và đối phó với sự tấn công của các sinh vật trong nước.

Giống như Harry và Diggory, Krum không cởi trói cho Hermione được. Nhưng khi Harry đề nghị giúp đỡ thì anh ta thẳng thừng từ chối, há miệng ngoạm một cái, kéo cọc gỗ cắm trên đất lên rồi cứ thế mang theo Hermione vẫn còn bị trói trên đó bơi ra xa.

Harry không biết còn có thể làm như vậy, nó đứng ngây như phỗng nhìn Krum biến mất vào trong bóng tối. Nó nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là hết thời gian quy định nhưng vẫn không thấy Fleur Delacour đâu. Nó tự nhủ nếu chờ thêm năm phút nữa mà chị ta vẫn không đến thì nó sẽ để lại con dao và rời đi.

Năm phút sau Fleur Delacour bơi tới chỗ bức tượng, bộ dạng tơi tả như vừa trải qua một trận chiến sinh tử. Chị ta không thắc mắc vì sao Harry lại giúp mình, nhanh chóng cởi trói cho em gái rồi bơi thẳng lên mặt nước, không hề có ý định tìm kiếm manh mối cho thử thách thứ ba.

Harry thấy tất cả con tin đều đã được an toàn liền yên tâm. Không có một chút do dự nào, nó kéo Ron bơi thẳng vào trong bóng đêm.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.