Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách thứ hai (2)

Tiểu thuyết gốc · 5617 chữ

Đó là một cảm giác vô cùng khó chịu, Harry bị bao vây bởi bóng tối đặc quánh đến nghẹt thở, không có một tia sáng nào dù là le lói. Nó không nhìn thấy gì hết, và cũng không biết nên bơi về đâu. Nó thắp sáng đầu đũa phép nhưng không thành công. Ánh sáng vừa loé lên liền bị bóng đêm hút lấy.

Nó nắm chặt cổ tay của Ron, bơi một cách thận trọng. Nếu không thể xác định phương hướng, nó sẽ không có cách nào rời khỏi đây được.

Harry dừng lại suy nghĩ, nó không thể hoảng sợ mà phải thật bình tĩnh.

Nó phóng ra một câu thần chú kéo bản thân chìm sâu xuống đáy hồ. Bàn tay không nắm tay Ron cẩn thận sờ soạng lớp bùn dưới đáy.

Khoảng năm phút sau Harry sờ được thứ gì đó, nó dùng hết sức kéo một cái thật mạnh, trong bóng tối vô tận giờ đây xuất hiện một dải ánh sáng kéo dài.

Harry mừng rỡ reo lên. Quả nhiên như nó nghĩ, chính là Rêu Phát Sáng.

Đây là loài thực vật ăn thịt, thức ăn của chúng chủ yếu là sinh vật phù du hoặc các động vật nhỏ ở trong nước. Chúng không mọc thành đám mà mọc thành dải, chiều dài có khi lên đến một cây số.

Bình thường chúng đều vùi mình sâu dưới cát hoặc bùn, đồng thời toả ra một loại năng lượng pháp thuật đặc biệt có khả năng hấp thu tất cả ánh sáng ở chung quanh, nhờ vậy mà chúng có thể dễ dàng né tránh được sự săn lùng của các loài thiên địch trong tự nhiên.

Mỗi ngày một lần, chúng sẽ nổi lên khỏi lớp bùn, toả ra ánh sáng màu xanh mời gọi để hấp dẫn con mồi. Chúng không ở yên một chỗ mà di chuyển khoảng vài thước một giờ cho đến khi đã ăn đủ. Sau đó chúng sẽ tiếp tục vùi mình vào trong bùn và chờ đợi chuyến đi săn tiếp theo.

Harry cảm thấy may mắn khi đã nghe lời Hermione và tìm hiểu kỹ về loại thực vật quái dị này. Đây chắc chắn là ý đồ của ban tổ chức, nếu nó không biết gì về Rêu Phát Sáng, chắc chắn nó sẽ bị giam cầm trong bóng tối cho đến khi nào lũ Rêu Phát Sáng di chuyển ra khỏi chỗ này.

Harry bơi theo dải Rêu Phát Sáng chừng mười phút thì tìm thấy một cái hang động có bốn lối vào.

Lại phải lựa chọn, Harry buồn bực nghĩ thầm. Nó chợt nhớ đến câu nói đùa của Catherine trong lúc cả nhóm ngồi tìm hiểu về gợi ý, con nhỏ đã chỉ vào chữ đầu tiên của bốn câu thơ rồi nói:

- Hãy chọn bên trái. Đây là sự trùng hợp hay là một chỉ dẫn nhỉ?

Ron nói:

- Chắc chỉ là trùng hợp thôi, làm gì có ai đưa luôn đáp án ra một cách thẳng thừng như vậy.

Lúc đó Harry cũng cho là trùng hợp, nhưng bây giờ xét lại chắc không phải trùng hợp rồi. Nó nhìn đồng hồ, chỉ còn lại bốn mươi phút nữa là Cỏ Mang Cá hết tác dụng, nó phải quyết định thôi.

Harry chọn lối vào ở ngoài cùng bên trái.

Hang động kéo dài gần như là vô tận, lại tối tăm, chật hẹp, gai nhọn to như cánh tay mọc ra tua tủa ở khắp hướng. Nó vừa bơi vừa phải để ý đến Ron, cho nên không thể bơi nhanh như lúc chỉ có một mình được. Dù đã cẩn thận nhưng nó vẫn để bản thân bị cào xước đôi chỗ, nó đau lắm nhưng đâu biết than thở với ai, cho nên nó cắn răng tiếp tục bơi tiến về phía trước.

Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Harry cũng nhìn thấy ánh sáng le lói, báo hiệu chuyến du hành xuyên hang động sắp sửa kết thúc.

Trên đường đi Harry không bị sinh vật nào tấn công, nhưng vừa chui ra khỏi hang động nó liền bị phục kích.

Chờ đợi Harry ở bên ngoài là một lưới tơ nhện khổng lồ. Cũng may Harry phản ứng nhanh nên nó nhanh chóng thoát khỏi chỗ đó mà không để cho bản thân hay Ron bị dính vào tơ nhện.

Làm gì dễ thoát được như thế, một khối cầu trong suốt có bán kính bằng chiều cao của nó đang vội vã lăn về phía này, từ bên trong phóng ra vô số sợi tơ.

Harry đã đọc qua về sinh vật này, Nhện Bóng Nước, sống ở trong tầng nước nông nhưng lại săn mồi ở vùng nước sâu, tơ nhện rất bền chắc, hạ gục con mồi chỉ bằng một vết cắn. Sở dĩ gọi là Nhện Bóng Nước là bởi vì chúng có khả năng tạo ra một quả bóng không khí khổng lồ bằng nước để cung cấp oxy khi lặn sâu dưới nước săn mồi.

Harry không ngờ ban tổ chức chơi lớn đến mức này. Cũng may nó đã tìm hiểu về cách đối phó với Nhện Bóng Nước, chỉ cần phá vỡ khối cầu chứa không khí đó thì con nhện sẽ mất đi khả năng chiến đấu. Không hề chần chờ, Harry giơ đũa phép lên, phóng ra một câu thần chú.

Nhện Bóng Nước nhanh chóng né được, lập tức phản công bằng cách phóng vô số tơ nhện về phía Harry.

Lúc này xung quanh Harry đã phủ đầy tơ nhện, chúng không chìm hẳn xuống dưới đáy mà lơ lửng giữa dòng nước khiến cho nó phải vất vả lắm mới luồn lách qua được những cái bẫy chết người đó.

Con nhện di chuyển liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh làm cho Harry không cách nào phóng thần chú trúng vào khối cầu không khí đó được. Nó chợt cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời Hermione và Catherine mà chểnh mảng trong lớp Bùa chú.

Harry còn phải bảo vệ Ron, không thể cứ như vậy mà buông xuôi. Nó nhìn chung quanh, phát hiện cách chỗ nó không xa có một cột đá hình trụ rất lớn. Nó cẩn thận kéo Ron bơi lại chỗ cột đá, dùng bùa Dây thừng trói Ron lên đó rồi nhanh chóng bơi ra xa. Khi chỉ còn một mình nó di chuyển nhanh nhẹn và thoải mái hơn.

Sau mười phút giằng co với Nhện Bóng Nước, cuối cùng Harry cũng phát hiện ra được quy luật tấn công của con vật. Có một khoảng thời gian nghỉ kéo dài ba mươi giây sau năm đợt phóng tơ liên tiếp, lúc nãy vì phải bảo vệ Ron nên nó đã không chú ý đến điểm này.

Harry nắm chặt đũa phép trong tay, đạp chân bơi thật nhanh đến chỗ Nhện Bóng Nước. Vi đã chuẩn bị kỹ nên nó dễ dàng né tránh được hết các sợi tơ nhện phóng về phía mình, càng lúc càng tiến sát lại chỗ con nhện.

Đợt tấn công đầu tiên đã kết thúc, năm sợi tơ nhện dẻo dai không thể trói chặt được con mồi khiến Nhện Bóng Nước cảm nhận nguy hiểm đang tới gần, nhanh chóng tháo lui.

Harry không hề nao núng khi thấy mục tiêu đang càng ngày càng cách xa mình, nó đạp chân mạnh hơn, cơ thể lao nhanh như mũi tên, khi chỉ còn cách con vật chừng năm thước, nó phóng ra một câu thần chú, nhắm thẳng vào khối cầu không khí.

Bụp! Khối cầu chứa không khí giúp Nhện Bóng Nước sống sót dưới đáy hồ sâu bị vỡ ra, con nhện giãy giụa kịch liệt, cố gắng dùng chút sức lực còn lại để bơi lên trên mặt nước mà không hề để ý rằng cơ thể nó đang dần chìm sâu xuống dưới đáy hồ.

Harry thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nó nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút. Nó nhanh chóng quay trở lại tìm Ron rồi tiếp tục lên đường.

Không có người cá hay Rêu Phát Sáng dẫn đường, Harry không biết nên bơi về phía nào.

Bỗng nó thấy một luồng ánh sáng rực rỡ như bảy sắc cầu vồng di chuyển rất nhanh ở phía xa, nó nhanh chóng bơi lại gần để kiểm tra, thì ra một bầy Cá Cầu Vồng. Chúng có kích thước nhỏ, to cỡ ngón tay út, cả người phát sáng, mỗi con một màu khác nhau, khi bơi theo bầy nhìn từ xa trông giống như một dải cầu vồng dưới đáy hồ sâu.

Đây là sinh vật sống trong biển, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây.

Harry suy nghĩ vài giây, sau đó quyết định đuổi theo.

Bầy Cá Cầu Vồng dẫn Harry đến trước một nơi trông giống như tàn tích cổ xưa. Nó nhìn dòng chữ cổ và hình vẽ tượng hình khắc trên một cột đá, tự hỏi nơi này là chốn nào, nó có thể tìm được gì ở đây?

Harry nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa thôi, nó phải nhanh lên mới được.

Nó bơi chậm rãi để kiểm tra từng cột đá, tổng cộng có bảy cái, trừ cái ở giữa mà nó nhìn thấy lúc đầu ra thì không có cái nào nhìn thấy được những dòng ký tự cổ xưa kia. Các cột đá ấy như thể cả ngàn năm chưa có người động vào, rong rêu bám đầy.

Harry dùng những câu thần chú mà nó biết phóng vào cột đá nhưng không có tác dụng gì. Nó hít sâu một hơi để giữ cho bản thân được bình tĩnh, sau đó cẩn thận kiểm tra cột đá này một lần nữa. Cuối cùng, khi nó cạo ra một lớp rong rêu nhầy nhụa bám ở chân cột đá thì thấy có hai chỗ lõm vào, hình dáng như một bàn tay. Nó buông Ron ra, đặt hay bàn tay mình lên đó nhưng không thấy có gì xảy ra.

Trong một thoáng chốc Harry cảm thấy chán nản, nó do dự giữa hai lựa chọn. Bỏ cuộc hay tiếp tục cố gắng cho đến phút cuối?

Nó nhẩm đọc lại gợi ý một lần nữa, như thể đã phát hiện ra điều gì đó, nó gấp gáp kéo Ron xuống, ấn tay Ron và tay nó lên cột đá.

Harry trố mắt nhìn cột đá ấy dần lún xuống, những khối gạch đá lát nền ở quanh đó cũng di chuyển, để lộ ra một lối vào đủ để cho nó và Ron bơi qua.

Không còn nhiều thời gian, Harry nhanh chóng kéo Ron lao thẳng xuống dưới cái hố mới mở ra đó. Nó cứ tưởng bên kia là một khoảng không gian nào đó, ai dè lại là một đường hầm chật chội. Cũng may đường hầm này khá bằng phẳng, không có đá nhọn tua tủa như hang động kia.

Phía bên kia của đường hầm là một hồ nước không lớn lắm, chỉ rộng cỡ diện tích một lớp học. Hồ này không sâu, Harry nhìn thấy ánh sáng trên mặt hồ nên nó bơi lên để nhìn xem nó đang ở chỗ nào. Bởi vì ảnh hưởng của Cỏ Mang Cá, Harry chỉ dám để hai mắt nó ló ra khỏi mặt nước, nhưng như vậy cũng đủ để nó nhìn thấy tất cả.

Đập vào mắt Harry là hai cái lồng kính hình hộp chữ nhật dựng thẳng đứng, cao cỡ hai thước. Một cái chứa cuộn giấy da đang bay lơ lửng, một cái thì có Catherine đang gục người ngủ mê man. Lồng kính chứa cuộn giấy da hoàn toàn khô ráo, nhưng lồng kính có Catherine thì lại đang bị vô nước, mực nước đã lên tới cổ của con nhỏ.

Trong lúc Harry đang tự hỏi chuyện này là thế nào thì Ron ở bên cạnh đã tỉnh dậy, ngơ ngác hỏi.

- Tụi mình đang ở chốn quỷ quái nào vậy Harry?

Harry nghe tiếng Ron thì giật mình đánh thót. Từ lúc tìm được và giải cứu cho Ron thì thằng bạn của nó luôn ngủ mê man, nhưng đây cũng là cách tốt nhất để bảo vệ Ron sống sót dưới đáy hồ sâu. Giờ Ron tỉnh lại thì nó biết đem Ron ra khỏi đây như thế nào bây giờ?

Chợt Harry cảm thấy cơ thể phát sinh biến đổi, cảm giác đau đớn giống như khi nó vừa ăn Cỏ Mang Cá. Nó quằn quại đau đớn một hồi, cuối cùng khi màng bơi và mang cá biến mất, nó lập tức cảm nhận được cơ thể trở nên nặng trịch và lạnh buốt, không còn thoải mái vùng vẫy như cách đây vài phút.

- Bồ có sao không?

Ron lại lên tiếng, giọng lo lắng.

Harry đưa tay lau nước trên mặt, nói:

- Không sao, Cỏ Mang Cá hết tác dụng rồi. Chúng ta lên bờ thôi.

Hai phút sau, khi đã đứng vững vàng ở trên bờ, dưới ánh sáng của ngọn đuốc thắp chung quanh đó, rốt cuộc thì Harry cũng biết sự lựa chọn mà gợi ý nhắc đến là gì.

Ở giữa hai lồng kính có một cái bục cao độ thước rưỡi, trên đó có một tờ giấy da, nội dung như sau:

"Cuộn giấy da chứa manh mối cho thử thách thứ ba và là lối thoát duy nhất."

Trong lúc Ron còn đang cố hiểu ý nghĩa của thông điệp trên tờ giấy da thì Harry đã đưa ra quyết định. Nó vẫn còn một cọng Cỏ Mang Cá, chắc là đủ dùng cho ba đứa để thoát khỏi nơi này. Nó quay sang nói với Ron:

- Tụi mình phải phá huỷ lồng kính này và giải cứu Catherine.

Ron gật đầu, không hề thắc mắc với quyết định của Harry, sốt ruột hỏi:

- Nhưng làm thế nào? Mình không có đũa phép.

- Để đó cho mình.

Harry phóng bùa Nổ vô lồng kính, cái lồng vỡ toang. Cùng lúc đó lồng kính chứa cuộn giấy da cũng xuất hiện biến hoá, một dòng chất lỏng trong suốt sôi sục như nước sôi từ từ dâng lên, chẳng mấy chốc đã lấp đầy một phần năm chiếc lồng kính.

Harry không chú ý đến sự lạ đó, nó vội chạy đến đỡ Catherine lên, ôm vào lòng.

Con nhỏ lập tức tỉnh dậy, nheo mắt nhìn người đang ôm mình, thấy đó là Harry, nó hỏi:

- Bồ thi xong rồi hả?

Harry chưa kịp trả lời thì mặt đất dưới chân nó rung chuyển. Ron hoảng hồn la lớn:

- Chỗ này sắp sập tới nơi rồi. Tụi mình phải nhanh chóng ra khỏi đây.

Catherine nghe vậy vội mở to mắt ra mà nhìn, sau đó cảm thấy bản thân nó đúng là xui tám kiếp.

Harry đã lên được bờ, chứng tỏ Cỏ Mang Cá hết tác dụng. Chỗ này lại như một hang động không lối thoát, lại còn sắp sập, nó biết phải làm gì bây giờ?

Từng tảng đá trên đầu ba đứa đổ sụp xuống, Catherine vội đứng dậy, nó hỏi Harry:

- Cọng Cỏ Mang Cá dự phòng đâu?

Harry sờ vào túi áo lục tìm, sau đó mặt mày trở nên hốt hoảng, trong túi áo của nó chỉ còn lại một lỗ thủng to tướng, Cỏ Mang Cá đã không thấy đâu. Nó lại vội vã sờ vào túi quần, may quá, con dao của chú Sirius vẫn còn.

Catherine nhìn sắc mặt của bạn mình, không cần Harry nói ra nó cũng biết Cỏ Mang Cá đã không còn. Nó không hoảng loạn, sau khi vừa kéo hai đứa bạn né tránh một tảng đá lớn rơi xuống đầu, nó hỏi mượn đũa phép của Harry, vừa làm vừa nói:

- Mình sắp dùng bùa Đầu bong bóng cho mấy bồ, sau khi mình hoàn tất thì mạnh ai nấy nhảy xuống hồ nha. Harry, bồ là người dẫn đường, mình sẽ bắt đầu từ bồ trước.

Rất nhanh phần đầu của Harry và Ron đã được bao phủ một lớp bong bóng trong suốt. Catherine đang thực hiện cho mình thì có một tảng đá lớn rơi xuống, dù nó nhanh nhẹn né được nhưng vẫn bị một phần của tảng đá đè lên chân.

Nơi này sắp không trụ nổi nữa rồi! Catherine lập tức dừng lại, phóng ra một câu thần chú đẩy hai thằng con trai xuống dưới nước.

- Catherine! - Harry và Ron đồng thanh hét lớn.

Catherine mỉm cười trấn an hai thằng con trai, nén đau để hoàn tất bùa Đầu bong bóng cho mình, sau đó nổ tung tảng đá lớn, rút chân của nó ra rồi lại phóng ra một câu thần chú vô chiếc lồng kính vẫn còn y nguyên ở bên trái, lúc này dòng chất lỏng ấy đã dâng lên hai phần ba.

Lồng kính vừa nổ tung, chất lỏng ở bên trong cũng bắn ra tứ tán, văng trúng vào người Catherine, tạo nên những vết bỏng lớn. Con nhỏ làm như không biết đau là gì, phất đũa phép thu cuộn giấy da lại, ếm lên một lớp bùa chú bảo vệ rồi nhét vào bên trong ngực áo. Xong xuôi đâu đó nó mới nhảy xuống hồ, đưa trả đũa phép cho Harry, nói:

- Đi thôi. Bồ dẫn đường.

Bơi bằng bùa Đầu bong bóng dĩ nhiên không thể nhanh như khi ăn Cỏ Mang Cá, khi Catherine vừa chui cả người vào bên trong đường hầm thì hang động kia cũng bị đổ sụp hoàn toàn, tạo nên một cơn địa chấn lớn.

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đứa nào đứa nấy mặt cắt không còn một giọt máu.

Catherine bị độc dược ăn mòn, lại thêm gãy chân, đau đớn vô cùng. Nó bơi được đến chỗ đường hầm đã là một kỳ tích. Cố quá thì quá cố, khi vừa ra khỏi đường hầm, trở lại khu tàn tích, nó liền ra hiệu cho hai thằng con trai, báo rằng nó không thể bơi nổi nữa, yêu cầu sự giúp đỡ từ các bạn. Vì thế Harry và Ron mỗi thằng đỡ một cánh tay của Catherine, cố gắng nâng con nhỏ lên, kéo nó bơi theo hai đứa.

Vốn dĩ Harry tính mang cả bọn nổi lên trên mặt nước, nhưng rất nhanh nó liền phát hiện ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền. Chỗ này không hề có cái gọi là mặt nước nó như nó nghĩ, nơi đây vậy mà lại là một hang động khổng lồ, có trần hang hẳn hoi.

Ron dường như rất sốc khi biết được rất có thể tụi nó không còn ở bên trong hồ Đen nữa mà đã lạc đến xứ sở kỳ quái nào rồi.

Không thể đi lên mặt nước, ba đứa chỉ có thể quay trở về bằng con đường cũ.

Nghĩ tới việc lại phải bơi qua hang động tua tủa gai nhọn kia Harry lại thấy mệt mỏi. Lúc tới gần đó nó giải thích cho Ron và Catherine hiểu về kết cấu của cái hang này, chỉ qua những động tác miêu tả đơn giản nhưng hai đứa kia lập tức nhận ra chặng đường sắp tới sẽ gian nan như thế nào. Vấn đề nan giải nhất là tụi nó phải mang Catherine theo như thế nào, con nhỏ bị đau đến độ sắp mất đi ý thức rồi.

Cả bọn đang không biết làm sao thì Catherine chợt ra hiệu, ý bảo cứ tiến vào bên trong từng người một, sẽ không có gì xảy ra. Không đợi cho hai đứa bạn đồng ý, nó cố gắng bơi về phía trước, sau đó biến mất ở cửa hang.

Harry và Ron vội đuổi theo sau, điều khiến Harry ngạc nhiên là những chiếc gai nhọn hoắt đâm tua tủa từ tứ phía giống như vừa bị mài nhẵn đi, hoàn toàn không còn sức sát thương nữa.

Không biết lấy đâu ra sức mà Catherine bơi rất nhanh, nó dọn dẹp sạch sẽ chướng ngại vật trên đường đi, sau đó đứng ở cửa hang ra chờ hai bạn.

Harry thở phào nhẹ nhõm khi thấy Catherine không sao. Nhưng nó chưa kịp mừng thì thấy con nhỏ đổ gục xuống, mất đi ý thức.

Nó vội bơi tới đỡ lấy Catherine, vỗ vỗ lên má con nhỏ nhưng hai mắt Catherine vẫn khép chặt, không đáp trả lại nó.

Đầu óc Harry trở nên trống rỗng, không gian chung quanh nó trở nên tối đen, đặc quánh, không một tiếng động. Mọi ánh sáng dường như biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Ron thấy tình hình có vẻ không ổn, vội lay mạnh người Harry, ra hiệu cho bạn hãy cột Catherine lên lưng mình, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Harry như người mất hồn, máy móc làm theo sự hướng dẫn của Ron.

Không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy Rêu Phát Sáng, đây là thời gian chúng săn mồi, tự động nổi lên lơ lửng trên lớp bùn đen dưới đáy hồ.

Khi thấy mình đã quay trở lại ngôi làng của người cá, Harry biết nó mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Nó vội vã nắm tay Ron, sau đó phóng một câu thần chú kéo cả bọn lên trên mặt nước.

Vừa nổi lên nó liền nhìn thấy một chiếc thuyền và vài gương mặt quen thuộc ngồi trên đó, không hề nhiều lời nó vội nói:

- Catherine, bạn ấy…

- Harry, con không sao chứ?

Chú Sirius đưa tay ra muốn kéo Harry lên thuyền nhưng nó lắc đầu, chỉ Catherine đang nằm gục trên lưng Ron, nói một cách nghiêm túc:

- Hãy cứu Catherine trước, thưa chú Sirius.

Dưới ánh sáng của mặt trời tháng Hai, cả người Catherine hiện lên vô số vết thương và chúng đang dần lan rộng ra, trông đáng sợ vô cùng.

Sau khi Catherine được đưa lên thuyền, lần lượt Ron và Harry cũng được cứu lên, đứa nào đứa nấy run lên cầm cập vì lạnh. Bà Pomfrey cũng có mặt ở trên thuyền, lập tức cho tụi nó một cốc nước thuốc, bảo tụi nó phải uống hết.

Sau khi thuyền cập vào bờ, Harry yêu cầu bà Pomfrey hãy chữa trị cho Catherine, còn nó chỉ bị thương ngoài da, không cần quan tâm cho nó. Bà Pomfrey đã kiểm tra toàn bộ thân thể cho Harry và Ron lúc còn ở trên thuyền nên dĩ nhiên bà biết ai là người cần được ưu tiên cứu chữa trước.

Chú Sirius cho Harry một ánh mắt trấn an rồi chạy theo bà Pomfrey.

Ron an ủi:

- Bồ đừng lo, Catherine sẽ không sao đâu.

Harry không trả lời. Nó quá mệt mỏi rồi.

Khán đài lúc này vang lên tiếng thảo luận sôi nổi. Harry đang vội vã bước đi, không biết bị gì đột nhiên dừng lại, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt giận dữ.

Ở đâu đó trong đám đông có một đứa con gái oang oang nói Catherine thích chơi trội, cho nên bị như vậy là đáng. Nếu con nhỏ không phá huỷ cái lồng kính kia thì sẽ không bị thương đến vậy. Một đứa khác thì nói rằng trong trường hợp đó nếu Catherine nhảy xuống nước rồi mới thực hiện bùa Đầu bong bóng thì sẽ không bị đá đè lên chân, tất cả đều do nó thích thể hiện. Làm được bùa Đầu bong bóng thì có gì là hay, cuối cùng vẫn trở thành gánh nặng cho người khác.

Harry nổi sùng, lập tức rút đũa phép ra nhưng bị Ron ngăn lại:

- Mặc kệ bọn họ đi. Chúng ta mau trở về lều cứu thương xem Catherine thế nào rồi, cả Hermione nữa, mình không thấy bồ ấy ở đâu hết.

Phải cố gắng lắm Harry mới dằn xuống cơn tức giận ở trong lòng, đi theo Ron trở về lều cứu thương. Bên trong ngoài Catherine còn có Hermione. Con nhỏ đang ngồi trên giường nói gì đó với Krum, cả người nó bị băng bó kín mít, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ron vội chạy đến chỗ Hermione, nó đẩy Viktor Krum đang đứng xớ rớ ở gần đó ra xa, lo lắng hỏi:

- Bồ không sao chứ?

Hermione trông có vẻ mệt mỏi, đáp:

- Mình không sao, mới tỉnh cách đây ít phút. Catherine bị sao vậy?

Ron nhìn sang Harry, nó không dám nói lớn về tình hình của Catherine, sợ làm Harry kích động, cho nên nó ghé sát vào tai Hermione thì thầm:

- Catherine bị thương nghiêm trọng, tình hình không khả quan lắm.

Hermione cau mày, nói:

- Không thể nào, thử thách lần này dù có nhiều nguy hiểm nhưng chắc chắn không đến nổi mất mạng.

Ron nhún vai:

- Tụi này suýt chút nữa thì chôn thây ở dưới đáy hồ rồi.

Nói rồi Ron nhìn sang Viktor Krum, ánh mắt như muốn đuổi người. Hermione thấy vậy bèn nói:

- Anh không phiền chứ nếu bọn em nói chuyện riêng với nhau.

Krum nhún vai, đáp:

- Được thôi. Gặp lại em sau.

Chờ Krum rời khỏi lều cứu thương Ron mới chậm rãi kể lại chuyện xảy ra sau khi nó tỉnh dậy.

Hermione nghe xong thì thảng thốt nói:

- Có khi nào việc cái hang bị sụp là tính toán của kẻ đó? Kẻ muốn…

Ron đưa tay lên miệng "suỵt" một tiếng, nói:

- Cũng chưa chắc. Tụi mình đâu có biết việc cái hang đó bị sập có nằm trong kế hoạch của ban tổ chức hay không.

- Không có, việc đó nằm ngoài ý muốn của ban tổ chức.

Là giọng của chú Sirius. Chú lại gần giường Hermione, hỏi thăm:

- Con ổn rồi chứ?

Hermione đáp, giọng có chút hờn dỗi:

- Con khoẻ rồi chú. Con đâu có ngờ Krum lại làm vậy đâu.

Ron tò mò hỏi:

- Anh ta làm gì bồ?

Chú Sirius không nói, đưa cho Ron một chiếc ống nhòm có chức năng tua ngược thời gian.

Hoá ra sau khi mang theo Hermione lẫn cái cọc tiến vào bóng tối, Krum không gặp phải Rêu Phát Sáng nhưng cũng rơi vào trường hợp mất đi ánh sáng tương tự như Harry. Anh ta nhanh chóng tìm ra giải pháp, đến được cái hang động có bốn lối vào kia. Krum chọn lối vào ở ngoài cùng bên phải, nơi đó không có gai nhọn tua tủa nhưng lại có vô số Cá Răng Kiếm, một loài sinh vật có hàm răng sắc bén. Vì kéo theo cả cọc gỗ nên vô cùng vướng víu, kết quả anh ta không bảo vệ được Hermione một cách chu đáo, khiến con nhỏ bị cắn khắp người. Chưa dừng lại ở đó, không biết làm thế nào mà một đầu của cọc gỗ bị mắc kẹt vào trần hang, không thể tiếp tục di chuyển. Điều buồn cười còn ở phía sau, sau mười lăm phút vật lộn, cuối cùng Krum cũng kéo cọc gỗ ra khỏi chỗ bị kẹt, nhưng kết quả anh ta vẫn không thể chui ra khỏi cái hang đó được. Lối ra quá nhỏ so với cái đầu cá mập to bè của anh ta. Với kích thước ấy thì chỉ đủ cho một người trưởng thành tướng tá vừa phải chui ra mà thôi. Krum mất nửa giờ ở đó, tìm đủ cách, cuối cùng bỏ cuộc.

Ron xem xong ôm bụng cười hả hê. Nhưng chợt nhớ tới Harry vẫn đang rầu rĩ ngồi cạnh giường của Catherine, nó giật mình bụm chặt miệng.

Động tác đó của Ron bị Hermione nhìn bằng ánh mắt phán xét.

Ron lập tức hỏi qua chuyện khác để đánh trống lảng:

- Những quán quân khác thì thế nào, hở chú Sirius?

Chú Sirius trả lời vắn tắt:

- Fleur Delacour bỏ cuộc ngay sau khi cứu được em gái của mình. Cedric Diggory đã hoàn thành toàn bộ thử thách lần này, lấy được manh mối về thử thách thứ ba.

Ron trợn tròn mắt nhìn chú Sirius, vẻ mặt không thể tin nổi, ngay cả Hermione cũng vậy, con nhỏ vội hỏi:

- Anh ấy làm việc đó như thế nào?

Chú Sirius cười đáp:

- Phải mất kha khá thời gian để thằng nhóc ấy nhận ra nó không thể tiếp tục thực hiện thử thách nếu cứ tập trung bảo vệ bạn gái. Trước khi tiến vào một trong bốn lối vào của hang động, Cedric Diggory đã quyết định quay lại làng của người cá và để Cho Chang nổi lên trên mặt nước, còn bản thân thì tiếp tục thử thách. Đây là một quyết định đúng đắn, thằng bé đã hoàn thành toàn bộ thử thách một cách trôi chảy mà không để bất cứ ai gặp nguy hiểm, kể cả chính mình.

Ron nghe xong thì câm nín. Cedric Diggory vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy, nó biết nói gì bây giờ.

Trong khi đó Hermione không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ:

- Anh ấy thật sự rất giỏi.

Ron gắt:

- Bồ nói như vậy Harry nghe được sẽ tự dằn vặt bản thân đó.

Hermione vội lấy tay che miệng, nhưng nó vẫn không nhịn được mà nói khẽ:

- Nhưng đó là sự thật.

Chú Sirius nói với vẻ nghiêm túc:

- Không sao đâu, Ron à. Dù sao thì sau này Harry cũng sẽ biết. Thằng bé cần phải biết, để trưởng thành hơn. Con hãy xem đến chặng cuối cùng trong thử thách của Cedric Diggory đi.

Ron tua nhanh diễn biến trên ống nhòm, sau đó cả người xụi lơ, thất vọng tràn trề.

Nhiệm vụ của Cedric Diggory ở chặng cuối không cần phải cứu ai cả. Anh ta chỉ cần chọn lựa giữa việc có được manh mối nhưng bị mất đi Cho Chang, hay giữ lại Cho Chang nhưng không có được manh mối.

Khỏi cần nói cũng biết, thử thách lần này Cedric Diggory đứng nhất là cái chắc.

Chú Sirius nói tiếp:

- Harry không sai khi quyết định mang theo Ron tiếp tục thực hiện thử thách. Nếu không có Ron thằng bé sẽ không thể mở ra lối vào dẫn đến chỗ Catherine bị giam giữ.

Hermione cẩn thận suy nghĩ, nói:

- Chú nói đúng. Lần này có thể nói là anh Diggory đã quá may mắn.

Chú Sirius cười cười, nói:

- Đây cũng là một bài học cho các con đấy.

Ron không hiểu lắm, nhưng Hermione thì dường như đã nhận ra được điều gì đó, con nhỏ rơi vào trầm tư.

Quả nhiên như Ron dự đoán, khi ban giám khảo công bố điểm, Cedric Diggory đạt điểm gần như là tối đa, bốn mươi chín điểm. Sở dĩ anh ta không được điểm tuyệt đối là vì đã giải thoát cho Cho Chang bằng con dao của Harry.

Harry đứng thứ hai, bốn mươi lăm điểm. Thằng nhỏ để bạn bè và bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm, nhưng xét thấy cuối cùng vẫn lấy được manh mối và là một trong hai người hoàn tất toàn bộ thử thách, lại biết sử dụng Cỏ Mang Cá một cách hiệu quả, cho nên ban giám khảo thống nhất cho Harry về nhì.

Viktor Krum xếp thứ ba, ba mươi điểm. Anh ta bỏ cuộc giữa chừng, nhưng đã dũng cảm tiến vào bóng tối, tìm được đường đến hang động có bốn lối vào. Điểm số này không có gì để bàn cãi.

Fleur Delacour xếp thứ tư trong bốn quán quân, hai mươi lăm điểm. Chị ta giải cứu được con tin và đã đưa ra lựa chọn an toàn nhất cho bản thân cùng em gái cho nên đạt một nửa số điểm của phần thi này. Không có gì đáng xấu hổ nếu bạn bỏ cuộc khi cảm thấy bản thân không thể đảm đương nổi thách thức quá lớn.

Harry bị cưỡng ép đi ra khỏi lều để nghe ban giám khảo công bố điểm. Nhưng nó đâu có quan tâm đến điều đó, cho nên khi ông Ludo Bagman vừa kết thúc phần công bố tổng điểm và xếp hạng sau hai phần thi của bốn quán quân nó lập tức chạy đi.

Trở về lều cứu thương, thấy Catherine đã tỉnh, gánh nặng ở trong lòng Harry như được trút xuống, nó chạy tới ôm chầm lấy con nhỏ, không muốn buông ra.

Catherine đang rất mệt mỏi nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Harry, nó liền nở ra một nụ cười, vỗ vỗ lên lưng bạn, giọng trấn an:

- Mình không sao đâu, Harry. Bồ buông mình ra có được không? Mình khó thở.

Harry xấu hổ buông Catherine ra. Nó nói:

- Mình xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được cho bồ.

- Không, người xin lỗi phải là mình mới đúng, vì mình đã làm bồ lo lắng. - Catherine yếu ớt đáp.

Chú Sirius nói chen vào:

- Con không có lỗi, Catherine à. Con đã dùng tính mạng của con để bảo vệ các bạn. Đừng bao giờ xin lỗi nếu con không làm sai.

Catherine ngẩng đầu nhìn chú Sirius, không nói gì.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.