Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài báo của Rita Skeeter

Tiểu thuyết gốc · 3725 chữ

Vết thương của Catherine thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra lại chẳng có gì nguy hiểm. Con nhỏ chỉ phải chịu đau giây lát trong lúc bà Pomfrey chữa trị, sau khi thử thách thứ hai kết thúc nó sẽ được chuyển vào bệnh thất, nằm một đêm để theo dõi xem có biến chứng gì không.

Khi phần công bố điểm vừa kết thúc, chú Sirius bị yêu cầu rời khỏi trường Hogwarts, chú luyến tiếc nhìn Harry, nói:

- Con đừng tự trách mình nữa. Hãy suy nghĩ thật kỹ về những gì con đã trải qua trong thử thách lần này, sau đó rút kinh nghiệm cho bản thân.

Harry gật đầu "dạ" một tiếng, nó nhìn chú Sirius, chợt nhớ tới điều gì, nó hỏi:

- Chuyện chú viết ở trong thư là chuyện gì vậy ạ?

Chú Sirius vỗ trán mình một cái, lấy ra một tờ giấy da, ghi vội trên đó một cái địa chỉ, nói:

- Suýt thì chú quên mất. Khi nào có chuyến tham quan làng Hogsmeade con hãy đến đây, chú sẽ chờ con ở đó. Bây giờ chú phải đi rồi, con hãy giữ sức khoẻ nhé.

Harry cầm mẩu giấy da ghi địa chỉ trên tay, đọc lướt qua rồi nhét vào trong túi áo, chợt nhớ túi áo bị thủng lỗ, nó nhăn mặt, chuyển sang nhét vào trong túi quần.

Chú Sirius quay sang nhìn Catherine, vỗ vỗ lên đầu con nhỏ với vẻ cưng chiều, nói:

- Con gái, giữ sức khoẻ nhé.

Catherine vui vẻ gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt chú Sirius.

Chú Sirius cho Harry một cái ôm thật chặt, vỗ vai Ron khen ngợi, động viên Hermione vài câu rồi mới rời đi.

Catherine đưa cuộn giấy da chứa manh mối của thử thách thứ ba cho Harry, nói:

- Của bồ nè.

Harry nhìn cuộn giấy da với ánh mắt né tránh, vừa cầm trong tay nó liền đưa cho Ron, nói:

- Bồ giữ giúp mình, túi áo mình thủng lỗ rồi.

Ron nhét vào trong túi áo chùng, nói:

- Thử thách thứ hai đã nguy hiểm đến mức suýt thì bỏ mạng, không biết thử thách thứ ba còn khắc nghiệt đến cỡ nào.

Không ai tiếp lời Ron, bốn đứa im lặng ngồi nhìn nhau.

Catherine nằm trong bệnh thất một đêm thì khoẻ lại, chân nó cũng đã được chữa lành, nhưng tạm thời không thể chạy nhảy thoải mái như lúc trước được.

Suốt một tuần lễ sau đó chủ đề được nhắc đến nhiều nhất trong các cuộc trò chuyện của học sinh toàn trường là quá trình hoàn thành thử thách thứ hai của các quán quân.

Khi Catherine đã khoẻ và Harry đã thoát ra được khỏi trạng thái tự dằn vặt, Ron và Hermione mới bắt đầu đem đề tài đó vào cuộc trò chuyện của bốn đứa.

Trong một bữa tối ở Đại Sảnh Đường, trong lúc chờ món tráng miệng được dọn lên, Ron mở đầu cuộc thảo luận bằng một câu hỏi:

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu các quán quân chọn sai lối vào nhỉ?

Catherine là người lên tiếng giải đáp thắc mắc của Ron:

- Mình đã hỏi cụ Dumbledore chuyện này. Nếu chọn sai thì các quán quân sẽ không bao giờ tìm thấy đường ra cho đến khi thử thách kết thúc. Họ bắt buộc phải chọn đúng lối vào nếu muốn tiến xa hơn. Theo mình nghĩ thì thật ra ở đây chẳng có lựa chọn nào cả, đáp án đã có sẵn trong gợi ý, họ chỉ cần làm theo mà thôi.

Ron lại thắc mắc:

- Vậy thời hạn một tiếng đồng hồ là để làm gì? Trừ Fleur Delacour ra đâu có ai hoàn thành thử thách trong một tiếng.

Hermione nói:

- Mình từng nghe tụi trường Beauxbatons thảo luận với nhau về vấn đề này. Một tiếng là thời gian quy định để các quán quân giải cứu con tin ở chỗ người cá. Nếu lố giờ họ sẽ bị loại và không có điểm nào trong bài thi lần này. Fleur Delacour đã rất may mắn, lúc chị ta cứu được em gái cũng là phút thứ năm mươi chín.

Ron hỏi điều khiến nó bứt rứt hổm rày:

- Vậy chuyện Cedric Diggory bỏ Cho Chang ở lại cũng được tính là hợp lệ hả?

Hermione nhún vai đáp:

- Trong đề thi đâu có quy định nào bắt buộc các quán quân phải mang theo con tin tiếp tục thực hiện thử thách.

Catherine mỉm cười:

- Chỉ có thể nói là anh ấy đã quá may mắn khi các thử thách tiếp theo không yêu cầu có sự góp sức của Cho Chang.

Im lặng giây lát Catherine lại nói tiếp:

- Nói không chừng các thử thách được thiết kế riêng cho từng quán quân, để cho họ bộc lộ tài năng và bản chất thật của mình.

Ron và Harry tròn xoe mắt nhìn Catherine, còn Hermione thì dường như đã sớm biết về chuyện này.

Ron hỏi:

- Ý bồ là sao?

Catherine giải thích:

- Cedric Diggory lựa chọn tiếp tục hành trình một mình chứng tỏ anh ấy hiểu rõ bản thân không thể vừa tiếp tục thực hiện thử thách vừa bảo vệ Cho Chang. Anh ấy không có năng lực đó, Cho Chang sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy.

Lúc Catherine nói ra câu này có mấy nữ sinh bên nhà Ravenclaw đi lướt qua dãy bàn ăn của tụi nó, một trong số đó trùng hợp thế nào lại là Cho Chang.

Chị ta liếc mắt nhìn Catherine, nụ cười bẽn lẽn thường trực bị thay thế bằng cái mím môi đầy giận dữ.

Catherine nhìn thẳng vào mắt Cho Chang, ý muốn hỏi chị ta có gì không phục thì hãy lên tiếng, nhưng Cho Chang lựa chọn phớt lờ nó, kéo các bạn mình bỏ đi.

Đợi Cho Chang đi xa Catherine lại tiếp tục:

- Cho nên Cedric Diggory lựa chọn từ bỏ Cho Chang, dù bị trừ điểm nhưng bù lại có được manh mối thì cũng đáng. Chính vì hiểu rõ bản thân và đưa ra lựa chọn hợp lý, anh ấy mới có thể giành được manh mối cho thử thách thứ ba một cách dễ dàng. Nói tóm lại Cedric Diggory rất thông minh và sáng suốt, cũng là người quyết đoán trong chuyện tình cảm.

Hermione bổ sung:

- Theo mình nghĩ thì có lẽ Cedric Diggory đã biết trước việc bản thân sẽ không bị trừ điểm nếu bỏ lại Cho Chang. Hơn ai hết anh ấy nắm rõ về luật thi và không để tình cảm cá nhân chi phối vào quyết định của mình.

Ron bĩu môi, nó nói:

- Nói tới nói lui cũng chỉ là mấy câu khen ngợi anh ta. Vậy bồ giải thích về trường hợp của Harry xem.

Catherine liếc nhìn sang Harry, nói:

- Chuyện của Harry thì để Harry nói mới đúng. Bồ có bao giờ suy nghĩ đến việc buông tay Ron ra không, Harry?

Harry lắc đầu.

Catherine nhìn Ron, nói:

- Bồ đã có đáp án rồi đó. Harry chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ bồ ở lại.

Ron gật đầu, ngồi im lặng như đang suy nghĩ gì đó.

Harry khổ sở nói:

- Mấy bồ đừng an ủi mình. Mình xứng đáng bị 0 điểm trong phần thi này. Mình không được thông minh như Cedric Diggory. Mình cũng đâu có biết khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước mấy bồ sẽ tỉnh lại. Mình cứ nghĩ việc mang theo Ron tiếp tục thực hiện thử thách là một phần của bài thi. Vả lại mình cũng không cho rằng việc mang theo bồ ấy là quá sức với mình, cho đến khi bồ ấy tỉnh lại trong hang động ấy, và những chuyện xảy ra tiếp theo. Lúc đó mình mới nhận ra bản thân đã có quyết định tệ hại đến cỡ nào, mình đã quá chủ quan, không biết tự lượng sức, để cho bạn bè gặp nguy hiểm. Rõ ràng mình biết có kẻ muốn ám sát mình thông qua cuộc thi này nhưng mình vẫn đem theo Ron lao vào bóng tối. Mình ngu hết sức.

Ron nghe xong thì vội khuyên nhủ:

- Bồ đừng tự trách bản thân nữa. Mình chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến chuyện có thể vì bồ mà mất mạng. Chưa từng!

Ron nhấn mạnh hai chữ "chưa từng" khiến cho Harry xúc động không nói nên lời. Ron lại nói:

- Với lại bồ nghĩ mà xem, gợi ý đã nói như thế nào? Bồ không một mình, bồ còn có bạn bè. Khi bồ cần đến mình, mình sẽ luôn ở bên cạnh bồ và nhất định sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng của bồ. Mình hứa.

Harry rầu rĩ nói:

- Mình chưa bao giờ xem các bồ là gánh nặng. Có trách thì cũng phải trách mình quá yếu, không đủ sức bảo vệ được ai.

Ron lắc đầu, nói:

- Bồ bảo vệ an toàn cho mình trong suốt quãng đường thực hiện thử thách, bằng chứng là mình không hề bị thương một chút nào khi bồ kéo mình đi qua hang động đầy gai nhọn kia. Tụi mình là bạn bè, bảo vệ lẫn nhau là chuyện nên làm, nhưng bồ đừng xem đó như trách nhiệm của bồ. Bồ đã làm hết sức có thể trong khả năng của bồ.

Harry lại tự trách:

- Mình đã quá chủ quan khi nghĩ rằng bản thân vẫn còn một cọng Cỏ Mang Cá dự phòng. Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu mất đi nó thì mình phải làm gì tiếp theo.

Hermione nghiêm túc kiểm điểm:

- Đây là bài học cho tất cả tụi mình. Bất cứ khi nào lên kế hoạch cũng phải có nhiều phương án dự phòng khác nhau để đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra.

Catherine bổ sung:

- Khi giải quyết vấn đề tụi mình cũng nên nghĩ thoáng ra, không nhất thiết cứ phải tuân theo nguyên tắc.

Ron hỏi:

- Đó có phải là ý chú Sirius muốn nói lúc đó không?

Hermione biết Ron đang muốn hỏi về chuyện gì. Nó khẽ liếc sang Catherine và Harry, sau đó lắc đầu nói:

- Không phải. Nhưng bồ cũng không cần biết làm gì.

Catherine tò mò hỏi:

- Chú Sirius đã nói gì với hai bồ?

Ron nhanh nhảu nói:

- Chú ấy nói tụi mình có thể rút ra được bài học gì đó thông qua thử thách lần này.

Catherine gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa. Bài học thì có nhiều lắm, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa với nó.

Hermione nhìn Catherine, muốn nói gì đó lại thôi. Nhỏ bạn này của nó có thể vì để trấn an Harry mà nở nụ cười dù bản thân đang đau đớn; có thể vì Harry mà không màng đến nguy hiểm, bằng mọi giá cướp lấy manh mối. Tình yêu Catherine dành cho Harry sâu đậm đến như vậy, mà dường như với Harry Catherine cũng rất quan trọng, nó biết nói như thế nào bây giờ.

Nếu Catherine đọc được suy nghĩ của Hermione lúc này nhất định nó sẽ ôm bụng cười lăn cười bò.

Không! Nó không yêu Harry. Không đời nào! Về phần tình cảm Harry dành cho nó, đó cũng không phải tình yêu, mà là dựa dẫm thì đúng hơn. Suốt mấy năm nay nó ở bên cạnh Harry, đóng vai trò như một người dẫn đường, cho nên chuyện này cũng dễ hiểu. Khi nào lớn hơn một chút, Harry sẽ nhận ra đâu là tình yêu, đâu là tình bạn, thằng nhỏ sẽ rời xa nó, có bạn gái, xây dựng hạnh phúc của riêng mình.

Catherine không biết gì về tình yêu, cũng chưa yêu ai bao giờ, vậy mà lại có thể tự tin khẳng định mình hiểu rõ tâm tư của bản thân và người khác, để rồi đến phút cuối trong lòng nó chẳng còn gì, trừ cảm giác tiếc nuối.

Hermione chuyển chủ đề, hỏi sang chuyện manh mối:

- Bồ đã mở cuộn giấy da đó ra chưa?

Harry lắc đầu:

- Tạm thời mình không muốn đụng đến nó. Để sang tháng Ba rồi tính, dù gì tới tháng Sáu mới bắt đầu thử thách thứ ba mà.

Catherine nói:

- Tốt nhất bồ nên khám phá nó sớm, như vậy tụi mình sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn.

Harry gật đầu một cách miễn cưỡng. Nó ước gì các bạn đừng nhắc đến cuộc thi Tam Pháp thuật, dù chỉ là một ngày, như vậy đầu óc nó sẽ được thảnh thơi một ngày.

Tuần cuối cùng của tháng Hai trôi qua trong bầu không khí nặng nề. Catherine trở thành tâm điểm thảo luận của hầu hết các nữ sinh. Trong mắt họ nó đã chơi trội, không biết tự lượng sức mình, trở thành gánh nặng cho Harry.

Catherine cũng biết có nhiều người không thích mình từ sau buổi Dạ vũ Giáng sinh, nó tỏ vẻ không quan tâm, ai muốn nói gì thì nói. Nó đâu có rảnh mà đi lý luận đúng sai với những người ghét mình.

Một ngày đầu tháng Ba, Catherine được tin Pansy Parkinson và hai cô bạn thân của con nhỏ đã quay trở lại trường học. Nó đã gặp ba đứa ấy trong bữa ăn tối kế tiếp ở Đại Sảnh Đường và mừng thầm vì thấy bọn chúng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Sau cuộc thi, Rita Skeeter không ra thêm bài báo nào, mãi cho đến tuần thứ hai của tháng Ba. Hôm ấy Catherine cùng các bạn đi xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng thì phát hiện ra ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút khác lạ. Nó ngồi xuống bàn ăn và hỏi Hermione:

- Mặt mình có dính gì không?

Hermione lắc đầu, nó cũng cảm nhận được bầu không khí trong Đại Sảnh Đường sáng nay có gì đó không ổn.

Đúng lúc ấy Pansy Parkinson ở đâu chạy ào tới, con nhỏ không nói không rằng phóng thần chú về phía Catherine.

Catherine lập tức rút đũa phép ra chặn lại bùa Co giật của Parkinson, tức giận quát:

- Con điên này, sáng sớm ai làm gì mày mà tới gây sự với tao?

Pansy Parkinson ném một quyển tạp chí về phía Catherine, nói với giọng đe doạ:

- Khôn hồn thì tránh xa anh Draco của tao ra, nếu không thì mày chết với tao!

Catherine cầm tờ tạp chí lên, quyển này không dày, độ chục tờ, rất nhanh thì nó biết được nguyên nhân, khoé môi run lên vài cái, nó nhún vai nói:

- Tưởng gì, hoá ra là chuyện này. Malfoy còn chưa tìm tao để tính sổ, sao mày đã nhảy dựng lên rồi?

Pansy Parkinson càng tức giận hơn khi thấy thái độ ngang ngược đó của Catherine, nhưng nó biết nó không thể đấu lại con nhỏ ở trước mặt, vả lại tụi Gryffindor đều đang nhìn nó bằng ánh mắt như thể sẽ ếm bùa lên nó bất cứ lúc nào nên nó hậm hực bỏ đi, không quên đe doạ:

- Liệu hồn. Anh Draco là của tao.

Catherine bĩu môi:

- Ai mà thèm.

Nó đưa tờ tạp chí Tuần san Nữ phù thủy cho Hermione, nói:

- Có tên bồ trong đó nữa đấy, trang mười hai.

Hermione tò mò cầm tờ báo lên đọc. Bài viết nằm ở chuyên mục Tâm sự tuổi hồng với tiêu đề: "Tan nát cõi lòng - Bí mật đến bây giờ mới được bật mí của Harry Potter", được viết bởi Rita Skeeter.

Bài báo có nội dung như sau:

"Harry Potter, quán quân thứ tư và cũng là quán quân trẻ nhất trong cuộc thi Tam Pháp thuật năm nay, như bao thiếu niên khác, đang phải đối mặt với những vấn đề khó nói ở tuổi mới lớn.

Mọi chuyện bắt nguồn từ hai cô bạn thân của cậu bé, cô Catherine Evans và cô Hermione Granger.

Thiếu thốn tình thương sau cái chết đầy bi thương của cha mẹ, cậu bé Harry Potter những tưởng sẽ tìm được tình yêu chân thành khi đi học ở trường Hogwarts, nhưng cậu đã sai lầm.

Catherine Evans, một nữ sinh năm tư không mấy nổi bật, dạo gần đây mới khiến mọi người chú ý và nhớ đến khi xuất hiện tin đồn cô bé là bạn gái của Harry Potter. Thật vậy, Evans chưa bao giờ từ bỏ bất cứ cơ hội nào để làm ra những cử chỉ thân mật với Harry Potter nhằm chứng tỏ chủ quyền của mình với cậu.

Trong phần thử thách thứ hai của cuộc thi Tam Pháp thuật, Harry Potter đã từ bỏ cơ hội có được manh mối cho bài thi thứ ba để cứu sống Evans, thế nhưng Evans đã chẳng màng đến sống chết của Potter và người bạn đồng hành Weasley, thực hiện một màn chơi trội, dây dưa kéo dài thời gian khiến cho cả ba gặp nguy hiểm, cuối cùng trở thành gánh nặng cho hai người bạn trong suốt quãng đường trở về.

Dẫu vậy trong mắt Harry Potter chỉ có mỗi Catherine Evans, cậu bé đã thẳng thắn thừa nhận rằng sẽ không thể sống mà thiếu Evans.

Những điều kể trên đã chứng tỏ tình cảm mà Harry Potter dành cho Catherine Evans lớn đến cỡ nào. Hai người ấy đã trao nhau nụ hôn đầu trước khi thử thách thứ nhất diễn ra, ở ven bờ hồ Đen thơ mộng.

Những tưởng đó sẽ là một chuyện tình đẹp, nếu như Evans không đứng núi này trông núi nọ.

Lợi dụng việc ngồi cùng bàn với Draco Malfoy - thiếu niên anh tài nhà Slytherin, Catherine Evans đã lôi kéo làm quen với cậu, mặc cho Malfoy đã nhiều lần từ chối, thậm chí là xua đuổi. Ở trường Hogwarts không ai là không biết mối quan hệ giữa Harry Potter và Draco Malfoy không mấy thuận hoà, vậy mà Evans lại lập lờ nước đôi với cả hai chàng trai.

Hermione Granger, một nữ sinh tầm thường, thích khoe mẽ, cũng là một người bạn thân khác của Harry Potter. Cô bé ấy đang có mối quan hệ mập mờ với Viktor Krum, một người nổi tiếng mà hẳn là quý vị độc giả ai cũng biết, mặc dù cô Granger hiểu rõ Potter và Krum là đối thủ của nhau trong cuộc thi Tam Pháp thuật.

Anh chàng Krum đã thẳng thắn bày tỏ với Granger rằng anh ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy với những cô gái mà anh ta đã quen trước đây và ngỏ lời mời Granger về quê nhà ra mắt ba mẹ của mình.

Thế nhưng Granger đã không thẳng thắn đồng ý hay từ chối lời đề nghị ấy mà chỉ nói rằng cô bé muốn có thêm thời gian để suy nghĩ. Khi Harry Potter xuất hiện, lập tức Hermione Granger quên bẵng đi Krum, đặt sự tập trung chú ý lên người Potter, điều này khiến cho Krum rất thất vọng.

Cách cư xử của Hermione Granger không khác mấy khi so sánh với Catherine Evans, cả hai đều lập lờ nước đôi với các chàng trai của mình.

Điều đáng nói là hai cô gái kể trên đều xuất thân từ gia đình Muggle với gia thế và địa vị hoàn toàn không tương xứng với bất kỳ chàng trai nào. Vậy thì làm sao cả hai người ấy có thể khiến Potter và Krum mê như điếu đổ?

Một nữ phù thủy xinh đẹp và tốt bụng học cùng trường xin được phép giấu tên đã có một cuộc trao đổi nhỏ với chúng tôi, cô nói:

"Con nhỏ Catherine Evans ấy rất giỏi môn Độc dược, nó đã chế ra Tình dược và dùng với Harry Potter suốt cả năm nay. Nó cũng định dùng với anh Malfoy nhưng anh ấy biết tỏng nên luôn đề cao cảnh giác với Evans. Còn Hermione Granger thì giỏi khoản bùa mê thuốc lú nên đã bỏ bùa Viktor Krum khiến anh này không thể rời mắt ra khỏi nó.

Tôi không nghĩ là Evans có chia sẻ Tình dược với Granger, hai con nhỏ này bên ngoài bằng mặt nhưng bên trong không bằng lòng. Tôi ít khi thấy hai đứa ấy đi chung, dù bên ngoài người ta đều nói chúng chơi thân với nhau.

Ngoài bạn bè đồng trang lứa, Evans còn thích những người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Tôi đã từng thấy nó nhìn một thầy giáo đắm đuối hồi năm ba, ông ta là một người sói. Và gần đây nhất, tôi đã thấy nó và ba đỡ đầu của Potter có những cử chỉ thân mật ở nơi vắng vẻ, hai người ấy đã nắm tay nhau một lúc lâu.

Granger thì thích kiểm soát người khác, ai làm trái ý là nó nạt nộ ngay. Đó chính là lý do vì sao Ron Weasley luôn không dám cãi lại mệnh lệnh của Granger. Cần phải nói thêm, Ron Weasley đã thầm mến Hermione Granger từ rất lâu nhưng bị Granger chê bai về gia cảnh nghèo túng của gia đình Weasley nên con nhỏ ấy không bao giờ đoái hoài đến Ron Weasley, chỉ xem cậu ta như người hầu mà thôi.

Tôi thực sự không muốn học cùng với hai người ấy. Họ cần bị loại bỏ khỏi trường Hogwarts để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà trường, cũng như để làm gương cho các nữ sinh khác."

Dĩ nhiên là Tình dược hay Bùa yêu đều không được chấp nhận ở trường Hogwarts. Thiết nghĩ ban giám hiệu nhà trường nên điều tra tường tận về chuyện này để tránh những hệ lụy xấu đến con em phù thuỷ danh giá. Về phần Harry Potter, tôi mong lần cậu bé sẽ đặt con tim của mình ở đúng chỗ hơn, cho người xứng đáng hơn."

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.