Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách thứ ba (2) - Hồi sinh

Tiểu thuyết gốc · 4911 chữ

Nhờ có Catherine ở bên cạnh làm bạn, Harry đã vượt qua được mười lăm phút nhàm chán ấy một cách không hề nhàm chán chút nào.

Lúc này ở trên khán đài Hermione và Ron cũng đã nhận ra sự vắng mặt của Catherine. Ron đứng dậy muốn chạy đi tìm Catherine nhưng bị Hermione cản lại, con nhỏ nói khẽ:

- Bồ không thấy gì sao? Catherine đang ở bên cạnh Harry. Chắc bồ ấy đã mặc áo khoác tàng hình hay thứ gì đó đại loại vậy. Nếu không thì sao Harry lại có thể điềm tĩnh mà ngồi yên lặng như thế trong suốt mười lăm phút được.

Hermione vừa dứt lời, ở trên màn hình chiếu, Harry đã đứng lên và tiếp tục di chuyển về phía trước. Cây nấm đỏ kỳ dị sau khi rụng khỏi chân Harry thì trở nên héo rũ rồi tan biến thành bột phấn.

Ron hỏi:

- Đó là loại nấm gì vậy?

Hermione suy nghĩ rồi trả lời:

- Nấm Ăn Xương, sinh trưởng trên các thảm rêu và rất nhạy cảm với sự chuyển động. Một khi ký sinh đủ lâu trên cơ thể, chúng sẽ sinh sôi và ăn dần xương cốt của vật chủ, gây ra đau đớn và cái chết kinh hoàng. Cách duy nhất để thoát khỏi Nấm Ăn Xương là tuyệt đối không chạm vào chúng, đồng thời phải ngồi yên bất động trong ít nhất mười lăm phút để chúng tự rụng xuống. Việc này tuy dễ nhưng không phải ai cũng làm được đâu.

Ron nghe xong mặt mày nhăn lại như trái cà héo, nó thấy rùng mình và sợ hãi thay cho Harry. Nó nói:

- Cái này chắc không có trong chương trình học đâu nhỉ? Sao họ lại đem một thứ nguy hiểm như Nấm Ăn Xương vào cuộc thi chứ?

Hermione tỏ vẻ khó chịu:

- Không có trong chương trình học, nhưng tụi mình đã đọc qua chúng rồi mà, ở trong cuốn Một ngàn loại nấm thần kỳ trên khắp thế giới. Mình đã đưa bồ và Harry đọc vào Giáng sinh năm ngoái để giết thời gian, không nhớ sao?

Ron chột dạ đáp:

- Có hả? Sao mình không nhớ gì hết vậy ta.

Hermione nhìn vẻ mặt đó của Ron liền biết bạn mình chưa hề nghiêm túc nghiên cứu những cuốn sách mà nó đã dốc hết công sức tìm hiểu và chuẩn bị.

Nó muốn các bạn có thể tham khảo thêm nhiều lĩnh vực mà trường Hogwarts không dạy, nhằm nâng cao kiến thức về thế giới xung quanh. Vậy mà hai thằng bạn của nó lại chẳng chịu học hỏi. Giờ thì hay rồi, thực tế trải ra rành rành trước mắt. Nếu không có Catherine thì Harry không thể nào thoát ra khỏi đó dễ dàng như vậy được.

Hermione cảm thấy sang năm nó phải giám sát chặt chẽ việc đọc sách của Ron và Harry, để đảm bảo tụi nó không chểnh mảng trong việc học tập và tiếp thu tri thức về thế giới bên ngoài.

Trở lại với cuộc thi, Harry đi theo sự chỉ dẫn của bùa Chỉ đường độ mười phút thì gặp phải ngõ cụt. Nó bối rối nhìn chung quanh, rõ ràng ánh sáng từ đũa phép bảo nó hãy đi xuyên thẳng qua bức tường dây leo này, nhưng nó phải làm sao mới vượt qua được?

Dây leo chằng chịt gai nhọn đã đành, chúng còn phóng gai như phóng phi tiêu về phía Harry khiến nó phải liên tục né tránh, đầu óc không nghĩ ra được cách nào khả thi. Bỗng nó nghe giọng Catherine thì thầm bên tai:

- Phóng thần chú Điểm huyệt vô cái gai màu đỏ ở góc phía trên bên trái.

Nói thì dễ, làm thì khó vô cùng.

Harry thậm chí còn chẳng nhìn thấy được một cách rõ ràng cái gai màu đỏ mà Catherine đã nói.

Chỗ này tối om, chỉ có duy nhất ánh sáng lờ mờ từ đầu đũa phép của Harry mỗi khi nó tạo ra bùa Khiên để che chắn cơ thể khỏi gai nhọn phóng về phía mình, làm gì có thời gian mà tìm kiếm cái gai đỏ khác biệt kia chứ.

Khó thì cũng phải làm, nếu không thì chết chắc, bởi vì Harry vừa phát hiện ra sau lưng nó dần bị phủ đầy bởi dây leo và cỏ dại mọc cao quá đầu người, hoàn toàn không có lối thoát.

Harry không thèm phòng thủ nữa, nó thắp sáng không gian xung quanh, sau đó tìm kiếm cái gai màu đỏ mà Catherine đã nhắc đến. Vài chiếc gai nhọn ghim vào người Harry nhưng nó không bận tâm, hai mắt chăm chú quan sát vị trí chiếc gai đỏ mà Catherine đã chỉ.

Cái gai đó lớn hơn những chiếc gai nhọn bình thường, lại có màu đỏ nên rất nổi bật. Dù nó được che chở bởi những chiếc lá hình bầu dục to như bàn tay nhưng chẳng mấy chốc Harry đã phóng một cách chính xác bùa Điểm huyệt lên đó.

Ngay lập tức Harry thoát ra khỏi sự tấn công của những chiếc gai nhọn, đồng thời bức tường dây leo trước mặt nó cũng mở hé ra một lối đi nhỏ đủ cho nó lách người chui qua.

Harry vừa chui qua khe hở đó liền rơi vào một không gian tối đen như hũ nút. Nó thử dùng đũa phép thắp sáng nhưng không có tác dụng. Trong phút chốc Harry liên tưởng đến đám Rêu Phát Sáng ở dưới đáy hồ Đen, nhưng nó lại gạt phăng ý nghĩ này ra khỏi đầu. Chỗ này ở trên bờ, làm gì có Rêu Phát Sáng được cơ chứ.

Harry đang hoang mang thì nghe Catherine thì thầm bên tai, giọng ngắt quãng, dường như con nhỏ đang gặp vấn đề gì đó về sức khoẻ thì phải.

- Pháp thuật không có tác dụng ở trong phạm vi sinh trưởng của Dương Xỉ Mặt Trời.

Lỗ tai Harry lùng bùng, Dương Xỉ Mặt Trời lại là giống thực vật lạ lùng nào nữa vậy? Chợt Harry có cảm giác nó ngu hết sức, cái gì cũng không biết.

Bỗng có thứ gì đó mát lạnh trườn ngang qua mắt cá chân của Harry, nó hoảng hồn co giò lên, không ngờ lại nghe Catherine thốt ra những lời xanh rờn:

- Dương Xỉ Mặt Trời sống cộng sinh với Rắn Ba Đầu. Hai trong số ba cái đầu của chúng không có độc, chỉ có một cái đầu ở giữa là chứa độc tố ăn mòn, da thịt bồ sẽ bị phân huỷ trong vòng một giờ nếu không được chữa trị.

Rắn Ba Đầu làm nhiệm vụ phân hủy con mồi cho Dương Xỉ Mặt Trời hấp thụ, ngược lại Dương Xỉ Mặt Trời tạo ra môi trường thuận lợi cho sự sinh trưởng và tồn tại của Rắn Ba Đầu. Loài rắn này chỉ sống trong bóng tối. Bởi vì đặc điểm tự nhiên, chúng không thể tìm kiếm và xác định con mồi theo cách thông thường như những loài rắn khác mà chỉ có thể cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật có pháp thuật ở chung quanh. Điều này bắt buộc chúng phải sống cộng sinh với Dương Xỉ Mặt Trời để sinh tồn.

Harry đứng im không dám nhúc nhích. Cảm giác mát lạnh ở dưới chân nó không còn nữa, chắc con rắn đã bò ra xa.

- Nếu bồ tiếp tục dùng pháp thuật, Rắn Ba Đầu sẽ cảm nhận được và tấn công bồ.

Thế giới này tràn ngập sinh vật kỳ dị và nhiều thứ mà Harry chưa từng được biết đến. Cuộc thi Tam Pháp thuật đã giúp nó được mở mang tầm mắt, đồng thời thay đổi cách nghĩ của nó về sự học.

Harry cay đắng nhận ra trước khi kịp chết vì bị ám sát thì rất có thể nó sẽ chết vì thiếu hiểu biết.

Nếu Catherine đọc được suy nghĩ của Harry, chắc chắn con nhỏ sẽ vỗ tay bôm bốp khen ngợi cho sự giác ngộ này của bạn.

Nói thì nói vậy, tình hình hiện tại của Catherine không được tốt cho lắm. Nó nói một cách chậm rãi để che giấu sự khó chịu ở trong người:

- Cứ cách mười phút sẽ có một đợt tấn công. Lúc đó không gian tối đen này sẽ sáng rực rỡ lên như ban ngày, thậm chí còn sáng hơn cả ban ngày. Bồ sẽ bị mù tạm thời trong vòng vài giây, sau đó bị Dương Xỉ Mặt Trời ở bốn phía siết cho bất tỉnh nhân sự trước khi kịp nhìn thấy đường chạy trốn.

Nhưng phàm loài nào cũng có điểm yếu. Trong số những cây Dương Xỉ Mặt Trời ấy sẽ có một cây không phát sáng. Đó chính là cây mẹ, thường mọc ở trung tâm, rất lớn, tán lá rộng và có màu xanh lục đậm hơn những cây khác.

Bồ chỉ cần tấn công và thiêu hủy cây mẹ ấy là được. Bồ hãy chuẩn bị tinh thần đi.

Không biết nên chuẩn bị tinh thần như thế nào, Harry chỉ đành nắm chặt đũa phép ở trong tay. Nó không rõ mười phút sắp trôi qua chưa, đồng hồ trên tay nó không hoạt động.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Harry tự hỏi làm cách nào mà Catherine biết được thời điểm lũ thực vật này sẽ phát động đợt tấn công mới. Đang căng thẳng cao độ thì nó nghe Catherine nói:

- Chuẩn bị đi. Mười lăm giây nữa.

Catherine vừa dứt lời thì có một luồng ánh sáng cực mạnh loé lên ở phía xa, lan rộng và chiếu sáng khắp nơi. Trong không gian tràn ngập ánh sáng ấy, Harry chẳng biết đâu là cây mẹ để thi triển bùa chú, hai mắt nó tự động nhắm chặt lại theo phản xạ tự nhiên. Bỗng nó nghe thấy tiếng Catherine thét lên bên tai:

- Chạy mau!

Chưa kịp lấy lại tinh thần thì bàn tay Harry đã bị một bàn tay khác nắm lấy, lôi nó về phía trước. Harry mở mắt ra, không gian chung quanh nó đang dần tối lại với tốc độ nhanh chóng mặt, mà phía trước chính là nơi duy nhất còn le lói ánh sáng.

Lối ra lần này khác biệt hẳn so với những lối ra ở trước đó, đó là một cái tủ quần áo đã mở toang cả hai cánh cửa, bên trong tủ toả ra ánh sáng nhàn nhạt màu bạc.

Harry không hề nghĩ ngợi gì nhiều, vọt lên phía trước, kéo Catherine chui vào bên trong.

Đây là một cảm giác không mấy tốt đẹp, ít nhất là với Catherine.

Đúng lúc này độc dược nó dùng để tàng hình cũng vừa hết tác dụng, kéo theo một trận đau đớn khủng khiếp ập đến. Catherine như muốn ngã khuỵu nhưng nó chưa kịp ngã thì cả cơ thể bị một cỗ sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, xoay vòng vòng mấy giây rồi rớt bịch xuống đất.

Bởi vì đã biết trước là khi hiện nguyên hình sẽ phải chịu một trận đau đớn kinh hoàng nên Catherine không hề hoảng loạn. Nó vội giơ đũa phép lên, tự ếm chính mình một bùa xoa dịu cơn đau.

Sớm không hiện, muộn không hiện, sao lại hiện hình ngay lúc này?

Loại độc dược Catherine sử dụng là một loại cấm dược mà nó đã nghiên cứu từ năm nhất đến giờ, có tác dụng thúc đẩy sự biến đổi của các tế bào, nhằm chuẩn bị cho việc cải tạo cơ thể phù thủy.

Ban đầu Catherine hoài nghi về những gì viết bên trong cuốn sổ tay đó. Cái gì mà "Thuật Biến hình cổ xưa, thay đổi và nguỵ trang. Những câu thần chú chưa được biết đến", nghe ba xạo vô cùng.

Nhưng khi bắt tay vào nghiên cứu quyển sổ, Catherine khám phá ra được nhiều thứ hay ho. Đây có lẽ là tâm huyết của một pháp sư nào đó trước khi từ giã cõi đời. Nó không hề biết rằng có một dòng họ hùng mạnh và lợi hại như thế từng tồn tại trong lịch sử. Bọn họ bị tận diệt chỉ vì quá thương người, nghĩ cũng thật đáng tiếc.

Sau ba năm nghiên cứu về lý thuyết, trải qua vô số lần thử nghiệm và hoàn thiện công thức trong năm học này, nó đã thành công chế tạo ra được một lọ độc dược hoàn chỉnh vào mấy ngày trước.

Tác dụng phụ đầu tiên của loại thuốc này chính là khiến cơ thể người sử dụng bị biến thành một làn sương mờ nhạt, đồng nhất với môi trường xung quanh. Điều này giúp Catherine tránh được sự theo dõi của con mắt phép gắn trên người Moody giả, cũng như qua mặt được ban giám khảo và tất cả khán giả theo dõi cuộc thi.

Sau khi mất đi khả năng tàng hình, người uống sẽ phải chịu cơn đau thấu tận xương tủy trong vòng một tuần lễ. Đó là chưa kể khi dùng xong thuốc này, trong vòng một tháng Catherine phải không ngừng sử dụng độc dược cải tạo thân thể nếu muốn sống tiếp.

Dù sao Catherine cũng đã quyết định hè này sẽ bắt đầu cải tạo cơ thể để luyện tập biến hình nên nó không ngần ngại làm một chai cấm dược để đỡ chuốc lấy phiền phức không đáng có khi tiến vào trong mê cung.

Chỉ tiếc rằng nó đã hiện hình quá sớm, nếu không thì nó đã có thể tranh thủ lúc đang tàng hình chiếm lấy lợi thế để chắc chắn phần thắng thuộc về mình.

- Catherine, tụi mình đang ở chỗ nào vậy? Nơi này trông giống như một bãi tha ma.

Đó là giọng Harry.

Sau một phen choáng váng vì đau đớn, Catherine chống tay đứng dậy, kéo Harry ra sau lưng mình.

- Chắc chắn không phải bên trong mê cung.

Catherine đáp ngắn gọn rồi thắp sáng đũa phép. Nó liếc mắt nhìn quanh, chiếc tủ mà lúc nãy bọn nó chui vào không thấy đâu.

Thì ra đây là tấm vé một chiều đến cửa tử mà Moody giả đã dày công thiết kế chờ Harry chui vào. Hoàn toàn không có lối thoát. Thật sự đáng sợ.

Có lẽ Voldemort cảm thấy không cần thiết phải hoạt động trong âm thầm nữa, chỉ cần hắn hồi sinh và Harry chết đi, sẽ không còn ai cản trở được hắn.

Catherine đoán vậy, nó không biết gì về kế hoạch của đám người này. Liệu họ có chuẩn bị sẵn phương án nào đó để nguỵ tạo cái chết của tụi nó như một vụ tai nạn hay không? Dù thế nào đi nữa, chiếc tủ ấy không có ở đây, nó muốn quay về trường cũng khó.

Harry muốn nói gì đó nhưng từ xa có một bóng người đang đi tới khiến nó quên mất điều định nói.

Người này vóc dáng thấp bé, tướng đi xiêu vẹo. Gã mặc một áo chùng có mũ trùm kín đầu, che khuất cả khuôn mặt. Bàn tay trái của gã ôm một cái gì đó trông giống như bọc đồ, thứ bên trong nổi cộm lên một cách kỳ quái và dường như còn phập phồng như đang thở.

Một giọng nói rít lên the thé như mảnh kim loại cạ xuống sàn nhà:

- Mau bắt lấy chúng!

Trước khi Harry kịp hiểu gì thì Catherine đã cử động bàn tay. Cùng lúc đó có tiếng kêu lên đầy hoảng sợ:

- Con nhỏ đó cướp mất đũa phép của tôi rồi, thưa Chủ nhân.

Catherine bẻ gãy cây đũa phép vừa cướp được của Đuôi Trùn như để chứng tỏ lời gã nói không sai.

- Đồ vô dụng! Khi xong việc ta sẽ giết mi.

Cái gói trên tay Đuôi Trùn phát ra tiếng rít đầy phẫn nộ báo hiệu cho một sự chẳng lành.

Sau vài giây bàng hoàng, Harry nhận ra giọng nói của người đàn ông thấp bé kia, kêu lên với vẻ phẫn nộ:

- Thì ra là mi, Đuôi Trùn!

Cái thẹo trên trán của Harry bỗng đau lên dữ dội, nóng rát và như muốn nổ tung khiến nó khuỵu gối xuống, ôm đầu kêu lên những tiếng rên rỉ.

- Bắt thằng Potter, đừng quan tâm đến con bé đó nữa!

Giọng nói trong cái gói trên tay Đuôi Trùn dần trở nên mất kiên nhẫn. Lúc này lại xuất hiện thêm một cái bóng sau lưng gã khiến Catherine ngạc nhiên.

Là ai? Chẳng lẽ là… Tên này, hắn thật sự dám từ bỏ vị trí của mình mà đến tận đây sao?

Trong lòng Catherine vang lên hồi chuông cảnh báo. Nó tự trấn an chính mình, nó đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tình huống này, chắc chắn sẽ sống sót trở về.

Sinh vật bên trong cái gói cũng cảm nhận được có người vừa đến, nó nói với vẻ hài lòng:

- Bắt thằng Potter và con nhỏ đó lại đây cho ta! Nhanh lên!

Lúc này Harry đã đau đến độ không thể mở mắt ra, cơn đau khủng khiếp nhất từ trước đến giờ như muốn nuốt chửng lấy nó, khiến nó thậm chí còn chẳng hít thở được một cách bình thường.

Harry muốn giơ đũa phép lên để tấn công gói đồ trên tay Đuôi Trùn nhưng cái thẹo của nó đau kinh thiên động địa. Nó không nằm lăn lộn ở trên đất là đã quá kiên cường rồi, nói gì đến việc chiến đấu trong tình huống này.

Catherine không có thời gian quan tâm đến Harry, bởi vì nó chợt cảm nhận được một luồng sát khí dữ dội ập đến.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Catherine giơ đũa phép lên, một vụ nổ vang dội xảy ra khiến đất đá bị bắn lên cao cả thước. Nó thét lớn:

- Harry, bồ chờ ở đây nhé. Mình sẽ đi tìm sự giúp đỡ. Mình sẽ quay trở lại sớm thôi.

Catherine nhân lúc tất cả những kẻ có mặt ở đó bị tối tăm mặt mày vì vụ nổ, bỏ chạy vào giữa các ngôi mộ, hướng lên ngọn đồi trống vắng phía xa.

Nó cần thời gian để trấn áp cơn đau thấu tận xương tuỷ đang hành hạ nó lúc này. Chắc chắn sau khi hồi sinh Voldemort sẽ sai Barty con truy bắt nó về.

Catherine biết bản thân không thể trốn, vậy thì nó phải chuẩn bị thật kỹ để chiến đấu và mở đường máu thoát ra khỏi nơi này một cách suôn sẻ nhất.

Không còn Catherine, lại có thêm một tên đứng trong bóng tối giúp đỡ, Harry nhanh chóng bị tước mất đũa phép và cột lên tấm bia đá có tên Tom Riddle.

Mặc dù cái thẹo vẫn còn đau nhưng Harry đã lấy lại được ý thức của mình. Nó há miệng muốn la lên nhưng bị Đuôi Trùn nhét giẻ vào miệng, khiến tiếng la hét kinh hoàng khi thốt ra lại chỉ nghe như tiếng ú ớ yếu ớt.

Sinh vật trong cái gói có vẻ hả hê và kích động lắm khi được Đuôi Trùn đặt xuống dưới chân ngôi mộ.

Cái thẹo của Harry lại nhói đau lên dữ dội và Harry biết rằng nó không hề muốn cái gói ấy mở ra. Giữa lúc nó đang kinh hoàng khiếp vía thì một con rắn khổng lồ từ trong bóng tối trườn tới chỗ nó, bò lên và cuộn tròn quanh tấm bia mà nó đang bị trói vào.

Lớp vải màu đen tuyền được vén lên, để lộ ra một thứ chẳng phải người nhưng lại mang hình hài tương tự đứa trẻ sơ sinh dị dạng với cái đầu bèn bẹt trọc lóc, đôi mắt đỏ lòm, da dẻ bong tróc những vảy, để lộ lớp da rơm rớm máu đỏ tươi và nhầy nhụa.

Đuôi Trùn bỏ đi, chừng vài phút sau thì quay lại với một cái vạc khổng lồ chứa đầy chất lỏng sền sệt. Gã đẩy cái vạc một cách khó nhọc đến trước ngôi mộ. Khi chỉ còn cách Harry độ vài thước thì gã dừng lại, nhóm lửa đun sôi chất lỏng bên trong vạc, sau đó kính cẩn đi đến gần sinh vật quái dị kia, cúi người thật sâu, giọng run rẩy nhưng đầy thành kính:

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, thưa Chủ nhân.

Người đàn ông luôn đứng trong bóng tối bây giờ mới lộ diện, hắn ta cung kính nói:

- Thưa Chủ nhân, nếu ngài cho phép, hãy để tôi giúp ngài. Đuôi Trùn quá vô dụng.

Sinh vật ấy lại rít lên những tiếng the thé, mang theo ý ra lệnh:

- Barty, đuổi theo và mang con bé về đây. Ta muốn Harry Potter chứng kiến cảnh ta giết con bé ấy sau khi ta hồi sinh. Để lại cho Đuôi Trùn một cây đũa phép.

- Nhưng thưa Chủ nhân… - Dường như người đàn ông không cam lòng khi nghĩ đến việc có thể bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nào đó.

Sinh vật gớm ghiếc ấy gắt lên những tiếng mất kiên nhẫn:

- Bộ mi không hiểu ta đang nói gì sao? Đi bắt con nhỏ đó về ngay cho ta!

Harry vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy một cách lờ mờ khuôn mặt của người đàn ông ấy. Dù không đủ ánh sáng nhưng nó vẫn nhận ra được ngay, đó chẳng phải là Bartemius Crouch Junior sao?

Hắn ta còn sống? Catherine đang gặp nguy hiểm! Trong lòng Harry lúc này cầu mong sao Catherine chạy đủ xa để không bị bắt lại. Bây giờ thì nó đã lờ mờ đoán ra thứ mà Voldemort chờ mong suốt mấy tháng nay là gì.

Khi giọng nói the thé khó nghe kia vừa dứt lời thì Barty con cũng biến mất, để lại chủ nhân của hắn với một cái vạc đang sôi và Harry Potter đang vùng vẫy một cách vô vọng.

- Mau tiến hành đi! - Sinh vật thúc giục, dường như nó không thể chờ đợi lâu thêm được nữa.

Đuôi Trùn run rẩy cúi người làm động tác nâng sinh vật quái dị ấy lên. Những ngón tay mảnh khảnh, gầy trơ xương như que củi khô choàng qua cổ của Đuôi Trùn khiến gã bất giác đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt và khiếp đảm. Gã cẩn thận ôm thứ tởm lợm gớm ghiếc ấy bỏ vào bên trong chiếc vạc đang sôi.

Harry nghe thấy có một tiếng rít rất khẽ vang lên giây lát rồi im bặt. Nó cầu mong sao thứ ấy chết chìm luôn cho rồi, nhưng nó biết khả năng này không cao.

Bất chợt nó cảm thấy sắp có chuyện gì ghê gớm lắm sẽ xảy ra. Cái thẹo lại đau nhói lên như bị ai xé rách, nó nhớ lại lời tiên tri, đầu óc dần trở nên hỗn loạn.

Đuôi Trùn nắm chặt cây đũa phép ở trong tay, chỉ về phía ngôi mộ nơi Harry đang bị trói chặt, hai mắt nhắm nghiền, miệng thốt ra những lời khó hiểu:

- Xương của người cha, cho đi mà không hay biết, sẽ tái tạo lại đứa con của ông ta.

Harry nghe thấy tiếng động rất lớn như tiếng đất đá dịch chuyển, nấm mộ ấy nứt toác ra. Một khúc xương trắng bay lên giữa không trung, rớt xuống cái vạc đang sôi khiến chất lỏng lấp lánh ở bên trong sóng sánh, bắn ra những tia lửa reo vui dồn dập. Mấy giây sau mặt nước yên tĩnh trở lại, chuyển sang một màu xanh lam tăm tối đầy chết chóc.

Đuôi Trùn chờ độc dược ở bên trong ổn định, sau đó rút ra một con dao bằng bạc sáng choang. Lưỡi dao dài, mỏng, dưới ánh sáng của ngọn lửa, trông con dao vô cùng sắc bén.

Harry cảnh giác nhìn con dao trong tay Đuôi Trùn, nhưng gã ta không hề để mắt đến nó mà lại chuyển con dao sang tay trái, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ chần chờ.

Cái vạc khẽ sôi như muốn nhắc nhở Đuôi Trùn rằng thời gian không còn nhiều, gã phải nhanh chóng ra tay.

- Thịt của bầy tôi, tự nguyện dâng hiến, ngươi sẽ hồi sinh chủ nhân của ngươi.

Đuôi Trùn nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, như muốn thể hiện sự quyết tâm của mình, gã nhắm chặt hai mắt, giơ bàn tay phải bị thiếu mất một ngón ra giữa vạc thuốc, sau đó tay trái cầm dao vung lên chém mạnh xuống.

Bàn tay phải của Đuôi Trùn đứt lìa, rơi tõm xuống vạc. Gã ta thét lên một tiếng kinh hoàng như muốn xé tan màn đêm.

Chất lỏng màu xanh lam như thuốc độc kia bây giờ đã chuyển sang sắc đỏ như màu máu tươi, toả ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến người khác phải e dè.

Harry nhắm chặt hai mắt để khỏi phải thấy cảnh tượng kinh dị này. Nhưng tiếng thở hổn hển của Đuôi Trùn ở sát bên buộc nó phải mở mắt để cảnh giác với những thứ sẽ xảy ra tiếp theo.

Đuôi Trùn bịt lại vết thương đang chảy máu một cách qua loa bằng nùi giẻ dơ hầy gã rút ra được ở trong túi áo. Làm xong, gã giơ con dao dính máu kề sát vào tay Harry, nói một cách khó nhọc:

- Máu của kẻ thù, đoạt lấy bằng vũ lực, mày sẽ cải tử hoàn sinh cho kẻ thù của mày.

Trong một khoảnh khắc, Harry có dự cảm không lành. Nó vùng vẫy mong có thể thoát ra nhưng bất thành vì bị trói chặt quá. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Đuôi Trùn rạch một đường thật sâu trên cánh tay của mình, để máu chảy dài rồi hứng lấy bằng một cái lọ thuỷ tinh nhỏ.

Chỉ mới được nửa lọ thì máu không còn chảy ra nữa, Đuôi Trùn lại cứa thêm một đường lên cánh tay còn lại của Harry. Cho đến khi chất lỏng đỏ tươi đong đầy cái lọ thì gã mới buông tha cho thằng nhỏ, loạng choạng trở lại bên cạnh cái vạc, đổ hết xuống đó.

Làm xong nhiệm vụ, Đuôi Trùn nằm vật ra đất, ôm lấy cánh tay phải bị cụt, nước mắt giàn giụa. Trông gã có vẻ đau đớn lắm. Đáng đời! Đó là do gã tự chuốc lấy.

Harry bị cứa hai đường trên tay nhưng nó chẳng thấy đau gì cả, dường như mọi đau đớn trên người nó lúc này đều chẳng là gì so với nỗi đau kinh hoàng mà cái thẹo mang lại. Nó chỉ mong có chuyện trục trặc xảy ra khiến món độc dược mà Đuôi Trùn đang dốc sức điều chế bị thất bại.

Thế nhưng đời không như mơ.

Chất lỏng bên trong vạc một lần nữa phát sinh biến hoá, bắn ra vô số tia lửa sáng chói khiến mắt Harry bị loá đi trong tích tắc. Đến khi nó lấy lại được thị lực của mình thì cái vạc đã cạn khô, thay vào đó là một thứ trôi nổi giữa không trung, bị bao phủ bởi làn sương mờ đục. Thứ ấy giống như cái bọc, dinh dính, nhầy nhụa, làm Harry liên tưởng đến hình dáng của một bào thai.

Không để Harry phải đoán già đoán non quá lâu, cái bọc ấy bị một cỗ sức mạnh xé toạc từ bên trong, có bóng người dần hiện ra, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương.

Một giọng nói sắc lạnh như lưỡi kiếm vang lên khiến cho Đuôi Trùn đang nằm quằn quại trên mặt đất phải vội vã bò dậy:

- Lấy áo khoác cho ta.

Cái thẹo của Harry lần nữa phát đau, dữ dội hơn cả lúc nãy khiến hai mắt nó mờ dần.

Đuôi Trùn giũ sạch bụi đất trên áo chùng, sau đó quỳ xuống, kính cẩn dùng hai tay dâng lên cho người đàn ông ở trong màn sương. Hắn ta choàng áo lên người, cẩn thận xem xét lại cơ thể, một cảm giác thoả mãn chưa từng có xuất hiện trên khuôn mặt trắng hếu hơn cả khúc xương dưới nấm mồ khi nãy.

Hắn liếc đôi mắt đỏ au nhìn về phía Harry, phất tay một cái, làn sương mờ đục tan biến hoàn toàn.

Bây giờ thì Harry đã có thể nhìn rõ mồn một gương mặt của kẻ đã ám ảnh nó suốt mấy tháng nay, kẻ mà nó luôn gặp trong mỗi cơn ác mộng, kẻ khiến cho cái thẹo của nó đau đớn đến chết đi sống lại - Voldemort.

Nỗi khiếp sợ của cộng đồng phù thuỷ đã hồi sinh. Chúa tể Hắc ám Voldemort sẽ một lần nữa gieo rắc kinh hoàng cho thế giới này.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.