Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao đấu với Barty con

Tiểu thuyết gốc · 2382 chữ

Catherine phát hiện mình không thể chạy ra khỏi nghĩa trang. Nó cảm nhận được sự hiện diện của một tầng năng lượng pháp thuật cường đại đang bao trùm lên toàn bộ nơi này, tương tự như kết giới, vừa có thể che mắt người ngoài, vừa biết được ai đang muốn tiến vào phạm vi bảo vệ.

Điều này khiến Catherine có chút ngoài ý muốn. Tại sao bọn chúng lại cẩn thận đến thế? Chẳng lẽ chỉ vì muốn đề phòng nó và Harry chạy trốn?

Nếu thật sự đúng như nó nghĩ, xem ra Voldemort ở thế giới này là một kẻ khó lường.

Catherine không có thời gian để suy đoán về những quyết định của Voldemort. Nó phải tranh thủ mấy phút ngắn ngủi còn sót lại tìm cách thoát ra khỏi đây.

Điều đầu tiên nó làm là uống ba giọt độc dược giảm đau. Nhờ tác dụng của thuốc, cơn đau xé da xé thịt từ mười phần giảm xuống còn bảy phần. Tuy không được bao nhiêu nhưng cũng đủ giúp đầu óc nó trở nên tỉnh táo hơn.

Tiếc rằng loại độc dược này không thể dùng quá nhiều, mỗi lần chỉ được sử dụng ba giọt, một tháng chỉ được dùng một lần.

Catherine mất vài giây để lấy lại tinh thần sau khi nuốt xuống ba giọt độc dược đắng đến kinh hồn bạt vía kia.

Nó giơ đũa phép vào màn đêm trước mặt, đọc một câu thần chú rất dài. Từ đầu đũa phép của nó toả ra vô số tia sáng đủ màu sắc, chúng bay tán loạn rồi biến mất vào trong bóng tối.

Catherine không dừng lại, nó thắp sáng đũa phép, tìm kiếm chung quanh các ngôi mộ. Nó cần vật gì đó đủ lớn cho nó và Harry đều có thể cùng lúc chạm vào.

May mắn không mỉm cười với Catherine. Chỗ này rất sạch sẽ, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không có thì nói gì đến đồ vật bị vứt lung tung.

Catherine không nản lòng, nó vẫn còn phương án dự phòng, nhưng cách này sẽ mệt hơn một chút, nếu không rơi vào đường cùng nó sẽ không dùng đến.

Suy đi tính lại, cuối cùng Catherine quyết định thử vận may trên người của Barty con. Ba phút đã trôi qua, hẳn là hắn ta cũng sắp đuổi đến được đây rồi.

Catherine nắm chặt đũa phép ở trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ quyết đoán.

Quả nhiên không bao lâu sau Barty Crouch con xuất hiện trước mặt Catherine, cách nó chừng bảy, tám thước. Hắn ta nở một nụ cười xảo quyệt:

- Buổi tối tốt lành, Catherine Evans. Đang đợi tao sao?

Chắc tên này bị khùng, Catherine nghĩ thầm trong bụng. Dẫu vậy nó vẫn lịch sự đáp lại:

- Buổi tối tốt lành. Cho hỏi ông là ai vậy?

Barty con nhìn Catherine bằng ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó không nói không rằng phóng một bùa Choáng về phía nó.

Catherine nhanh chóng đỡ được, đáp trả lại bằng một bùa Choáng tương tự.

Barty con không thèm né tránh, vung đũa phép lên, chỉ trong tích tắc bùa Choáng của Catherine bị đánh tan.

Quả là một đối thủ đáng gờm.

Barty con không tiếp tục tấn công. Hắn ta nhìn Catherine, nở ra một nụ cười độc ác:

- Tao đã biết mày không phải là học sinh bình thường ngay trong tiết học đầu tiên. Mày kháng cự được Lời nguyền Độc đoán, thậm chí còn khiến lời nguyền dội ngược lên tao. Tại sao mày lại làm được điều đó?

Catherine giả ngu:

- Ông không những biết tên tôi mà còn biết những chuyện xảy ra bên trong lớp học của tôi. Ông là ai?

Trông Barty con có vẻ hơi cáu, hắn quát:

- Mày đừng có giả ngu với tao! Mau nói, tại sao mày kháng cự được Lời nguyền Độc đoán? Tại sao mày không chết khi bị vứt xuống dưới đáy hồ Đen? Rốt cuộc mày là ai?

Catherine chớp chớp mắt, tiếp tục giả ngu:

- Tôi là Catherine Evans. Và tôi cần phải biết ông là ai để quay về báo cáo ngài Hiệu trưởng về hành vi tấn công học sinh của ông từ nãy đến giờ.

Hành động này của Catherine đã khơi dậy ngọn lửa phẫn nộ ở trong lòng của Barty con.

Hắn ta tiếp tục tấn công Catherine bằng vô số câu thần chú khác nhau nhưng đều bị con nhỏ nhanh nhẹn hoá giải.

So với lần đấu tay đôi ở trong sân trường hồi tháng Mười một năm ngoái thì hiện tại Catherine đã tiến bộ rất nhiều. Huống hồ lần này đối thủ của nó không tàng hình như lần trước, nó lại có đũa phép ở trong tay, tha hồ thi triển tài nghệ của mình.

Catherine không có ý định đánh nhau một mất một còn với Barty con, nó chỉ muốn chọc tức hắn ta mà thôi. Muốn hủy diệt một người, trước hết phải khiến người đó trở nên điên cuồng.

Hai mắt của Barty con long lên sòng sọc, hắn gằn giọng:

- Mày nghĩ mày có thể thoát chết khỏi tay tao lần thứ hai sao? Đồ ranh con khó ưa! Không bao lâu nữa mày sẽ phải chết thôi. Ngài sẽ tự tay giết mày, Harry Potter sẽ phải nếm nỗi đau khổ mất đi người nó yêu nhất.

Catherine nghe đến đây thì phì cười. Nếu không phải đang ở trong tình huống nguy hiểm, chắc chắn nó sẽ ôm bụng cười lăn cười bò. Đã bảo là ít đọc báo lá cải lại đi mà không nghe, đến giờ vẫn còn người tin nó và Harry yêu nhau, đúng là tức cười. Đừng nói là Voldemort cũng đọc bài báo đó nha.

Barty con không hiểu sao Catherine lại có thể cười một cách sảng khoái như vậy trước mặt kẻ muốn giết mình. Chẳng lẽ con nhỏ đã có kế hoạch gì đó để thoát thân?

Không để cho Catherine cười đã, Barty con hô lớn:

- Giải giới!

Không có tác dụng. Đũa phép vẫn trong tay Catherine. Con nhỏ nín cười, lập tức phản công.

Một tia sáng đỏ bắn về phía Barty con nhưng hắn nhanh chóng né được. Hắn nhếch mép cười:

- Đừng tưởng biết được chút đỉnh bùa phép hơn bạn bè đồng trang lứa là mày có thể đánh thắng được tao. Hồi bằng tuổi mày tao đã biết cách để khiến người khác phải quỳ gối dưới chân mình rồi. Mày còn kém lắm.

Catherine không đáp lại, tiếp tục tấn công Barty con và tập trung cao độ để đỡ các câu thần chú của hắn.

Cơn đau do tác dụng phụ của cấm dược khiến Catherine nhanh chóng xuống sức nhưng nó vẫn không hề để sự đau đớn làm mất tập trung một giây nào.

Bỗng nhiên ngực trái của Catherine đau nhói từng cơn, nó đưa tay ôm ngực, loạng choạng suýt ngã. Cảm giác này thật tồi tệ, Catherine không biết mình bị gì nữa, nó cố giữ cho cơ thể đứng vững, nhưng bàn tay cầm đũa phép thì không ngừng run lên.

Nhận thấy sự bất thường của Catherine, Barty con nhanh chóng chớp lấy thời cơ, phóng bùa Giải giới về phía con nhỏ và lần này hắn thành công.

Catherine té ngã, đầu đập mạnh xuống một tấm bia đá, máu chảy ra thấm ướt tóc. Đũa phép của nó tuy không bị Barty con đoạt lấy nhưng lại văng ra xa cả chục thước, biến mất ở giữa những ngôi mộ.

- Mày khá lắm, có thể cầm cự được mười phút. Nhưng mà nói cho cùng thì mày cũng chỉ là một nhãi ranh Máu Bùn tầm thường, thấp hèn. Được chết dưới tay Ngài là vinh dự của mày.

Cơn đau qua đi, Catherine lồm cồm bò dậy, chẳng màng vết thương đang chảy máu, nó cười nhạt:

- Ông thật lắm mồm. Chủ nhân của ông có biết ông là kẻ lắm lời không?

Dường như câu nói ấy của Catherine đã chọc giận Barty con, hắn hét lên:

- Tra tấn!

Catherine nhẹ nhàng giơ bàn tay phải lên. Lời nguyền của Barty con như thể bị một bức tường vô hình nào đó hút lấy, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nó.

Barty con thấy Catherine không mất một chút sức lực nào mà vẫn có thể ngăn chặn Lời nguyền Tra tấn của mình, ngay cả khi không có đũa phép, hắn nhìn Catherine bằng ánh mắt căm phẫn, vừa tấn công liên tục vừa gào thét:

- Lại là pháp thuật không đũa phép. Ngày ấy tao đã phạm phải sai lầm to lớn khi không kết liễu mày ngay tại chỗ bằng Lời nguyền Giết chóc. Lúc đó tao chỉ nghĩ dàn dựng cái chết của mày như một tai nạn thì sẽ tránh được phiền phức không đáng có. Nhưng tao đã lầm! Mày không chết! Đồ Máu Bùn bẩn thỉu, tại sao mày lại có thể thoát ra khỏi đó?!

Chỉ bằng một cái phất tay nhẹ, cây đũa phép của Catherine lại quay về với chủ của nó. Con nhỏ nhanh nhẹn né tránh các câu thần chú, né không được thì bẻ lái hoặc trực tiếp đánh tan luôn. Vừa chiến đấu nó vừa trả lời câu hỏi của Barty con với vẻ mặt thành thật:

- Tôi cũng tự hỏi chính mình câu hỏi tương tự. Chắc do tôi ở hiền nên gặp được phước lành, ông thấy có đúng không?

Sự bình thản của Catherine khiến Barty càng thêm tức giận. Hắn cảm thấy phẫn nộ vì bị một con Máu Bùn xem thường. Hắn lại phóng thêm vài Lời nguyền Tra tấn về phía Catherine nhưng con nhỏ né gọn ơ.

Tranh thủ lúc Barty con dừng lại vài giây để nghỉ mệt, Catherine lau mồ hôi hoà với máu đang chảy dài trên mặt, che giấu sự đau đớn đang giày vò nó bằng vẻ mặt điềm tĩnh, thong thả nói:

- Ông nghĩ tôi đang xem thường ông sao? Không đời nào, tôi rất nghiêm túc khi đấu với ông đấy, nếu không thì tôi chết từ đời tám hoánh nào rồi. Ngược lại ông luôn xem thường tôi, cho nên ông mới không thắng nổi tôi. Chắc chủ nhân của ông thất vọng về ông lắm.

Những lời nói nhẹ nhàng như gió thổi của Catherine lọt vào tai Barty con lại tựa như tảng đá nặng ngàn cân, khiến cơn giận của hắn bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

Hắn nghiến răng giơ đũa phép lên, từ đầu đũa phép phóng ra một ngọn lửa khổng lồ, nóng rực và có hình dạng của một con mãng xà.

Catherine không hề hoảng sợ, vẫy đũa phép, một con chim sẻ nhỏ màu bạc, to bằng nắm tay xuất hiện.

Barty con cười lên với vẻ khoái trá. Nhưng một giây sau mặt hắn biến sắc, đứng chết trân nhìn con chim sẻ nhỏ xíu há mỏ cắn nuốt ngọn lửa hình mãng xà to gấp mấy trăm lần nó như cắn nuốt một con giun, sau đó vác cái bụng to như cái trống ì ạch bay đến đậu trên vai Catherine.

Catherine nhìn Barty con, mỉm cười nói:

- Nhỏ mà có võ, đừng xem thường. Xin lỗi nha, Quỷ Lửa của ông bị con chim của tôi ăn mất rồi.

Chưa bao giờ Barty con có cảm giác thất bại, nhục nhã đến vậy. Hắn nhớ lại lần giao đấu trước, hắn đã hạ con nhỏ này chỉ trong vòng chưa hết hai phút. Hắn lại nhớ đến những tiết học ở trên lớp, hắn đã khiến con nhỏ này trầy da tróc vảy trong suốt cả năm học. Chẳng lẽ tất cả những gì con nhỏ ấy thể hiện ra từ trước đến giờ đều là giả vờ, để cho hắn bị mất cảnh giác?

Như thể đọc được suy nghĩ của Barty con, Catherine tốt bụng giải thích:

- Mặc dù không biết ông là ai nhưng tôi có cảm giác cách ra đòn của ông rất quen thuộc, tương tự thầy giáo dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở trường của tôi. Hẳn là hai người có quen biết với nhau, đúng không? Thú thật là tôi không thích ông thầy giáo ấy nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng ông ta đã dạy tôi rất nhiều thứ hay ho, thú vị. Tất cả những gì tôi thể hiện ra từ nãy đến giờ đều do ông ta dạy đấy.

Barty con nhìn Catherine thản nhiên nói dóc mà tức đến nổ đom đóm mắt. Con nhỏ chết tiệt, nó đang cười nhạo hắn!

Barty con giận dữ vung đũa phép, liên tiếp phóng ra Lời nguyền Tra tấn về phía Catherine. Nhưng hắn chẳng thể động được vào người con nhỏ, dù chỉ là một sợi tóc.

Catherine thấy Barty con đã dần đánh mất lý trí, đầu óc không còn đủ tỉnh táo để phân biệt thật, giả, đúng, sai. Nó nheo mắt lại, đến lúc rồi.

Catherine phóng ra một bùa Giải giới, nhắm chính xác vào đũa phép trên tay Barty con.

Barty con phản ứng rất nhanh, hắn ta không hề mất tập trung một giây nào. Catherine không tước được đũa phép của hắn. Việc này khiến hắn lấy lại tự tin, liếc nhìn đối thủ của mình bằng ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn.

Catherine lại tiếp tục tấn công, tỏ ra nôn nóng thấy rõ. Con nhỏ im lặng chiến đấu, ra đòn liên tục nhưng dường như đã cạn kiệt sức mạnh, không một câu thần chú nào đủ sức uy hiếp được Barty con nữa.

Hắn ta không hề để bản thân bị trúng đòn, ngược lại càng đánh hắn càng nhận ra đối thủ của mình đang dần để lộ nhiều sơ hở.

Bất chợt một cơn đau như xé toạc tứ chi ập đến khiến Catherine lảo đảo. Nó yếu ớt kêu lên một tiếng trước khi đổ gục xuống đất.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.