Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ -1

Phiên bản Dịch · 727 chữ

Từ khi biết được tin Ngụy Anh qua đời, Lam Nguyện ngày đêm đều thất thần. LamTrạm cho rằng hắn mệt mỏi, liền nhanh chóng thu phục quỷ quái mang đứa trẻ trở về Cô Tô.

"Cảnh Nghi, đưa Lam Uyển về nghỉ ngơi." Lam Trạm đứng trước tỉnh thất phân phó.

"Vâng", Cảnh Nghi gật đầu đáp lại, dẫn Lam Nguyện trở về phòng. Hai tiểu bối này được sắp xếp ở một phòng, sống chung với nhau tình cảm vô cùng thắm thiết.

Ngay đêm đó, A Uyển trốn ở trong chăn khóc thầm, đau đớn tội nghiệp cho người thân chết thảm, nhưng không có chỗ nào để khóc, hắn nghiến răng đến chảy máu, hận không thể đem Giang Trừng cùng đám người đó băm thây vạn đoạn. Lệ rơi từ khóe mắt thấm ướt gối, A Uyển cố gắng hết sức nhỏ giọng, nhưng vẫn bị Cảnh Nghi nằm giường bên cạnh nghe được..

" A Uyển, ngươi sao vậy? Ngươi đang.. khóc sao? "Cảnh Nghi rời giường mang ủng vào đi tới trước mặt Tư Truy, do dự chốc lát, đưa tay vén chăn lên, liền thấy A Uyển vội vàng lau nước mắt.

Cảnh Nghi hắn vốn tính tình thẳng thắn, đương nhiên sẽ nói tốt một phen:" Đừng khóc nữa.. nam tử hán đại trượng phu, có khóc cũng không dễ dàng bộc lộ ra ngoài, A Uyển, ngươi rốt cuộc có chuyện gì? "A Uyển thút thít hồi lâu mới bình tĩnh lại, lắc đầu trả lời:" Không có gì.. "

Cảnh Nghi thấy Tư Truy khóc thành như vậy hết sức đau lòng, biết hắn không muốn nói cũng không cưỡng cầu nữa, cánh tay kéo chăn đắp lên cho hắn xong xuôi, Cảnh Nghi kiên quyết nắm chặt thành nắm đấm, hùng hồn:" Ngươi không nói cũng không sao, A Uyển, tóm lại chỉ cần ai khiến ngươi chịu ủy khuất, ngươi nói với ta ta giúp ngươi xử lý hắn! "

A Uyển thấy bộ dáng này của hắn cũng thôi khóc, mỉm cười khuyên nhủ:" ngươi nhỏ tiếng chút, để Hàm Quang Quân ngài ấy nghe được, lại phải chịu phạt.. Cảnh Nghi, ta không sao rồi, ngươi đi ngủ đi.. "Lam Uyển nắm tay Cảnh Nghi lắc lắc.

"Được, ngươi cũng ngủ sớm một chút." Cảnh Nghi che miệng ngáp một cái, hắn quả thực cực kỳ buồn ngủ, vì vậy hắn mơ mơ màng màng trở về giường ngủ thật say. A Uyển đêm nay nhất định là không ngủ được, hắn nhắm mắt dưỡng thần, đem mối hận trong lòng buông xuống, càng lúc càng sâu..

Thời gian trôi nhanh, thấm thoát qua đi mấy ngày.

Lam Trạm cách vài ngày lại đem môn sinh ra ngoài đi săn đêm để mở mang kiến thức, lần này săm đêm, vì không muốn để Lam Uyển cảm thấy cô độc, liền đặc biệt phái Cảnh Nghi đi cùng.

Một đám môn sinh Lam Thị đang trong rừng bố trí trận pháp bắt tẩu thi, liền gặp phải người của Vân Mộng Giang Thị. Lam gia xưa nay lễ phép chu toàn, trừ Lam Trạm ra, các môn sinh rối rít chắp tay cung kính hành lễ đối với Giang tông chủ. A Uyển thấy người tới là Giang Trừng, vì lòng có bất mãn, trong khi các môn sinh hành lễ, hắn lại đứng nguyên bất động, làm trái lễ nghi, trên mặt nét cười dần dần biến mất.

"Lam Uyển, không được vô lễ." Hàm Quang Quân tỏ ý nói A Uyển như thế là sai, nhưng A Uyển trước nay luôn ngoan ngoãn biết nghe lời, hôm nay lại bỏ qua lời nói của Hàm Quang Quân.

Cảnh Nghi lo lắng A Uyển chịu phạt, nhịn không được nói: "Lam Uyển, ngươi làm sao vậy?

Lam Uyển nghe xong, xoay người đối mặt với Lam Trạm khom lưng hành lễ, đang trước mặt Giang Trừng, miệng còn hơi sữa nhưng từng chữ nói ra lại rất có khí phách: "Gia quy có nói, Vân Thâm Bất Tri Xứ, không được kết giao gian tà."

Mọi người nghe xong một phen kinh ngạc sửng sốt, Giang Trừng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng tức giận. Nhưng Lam Uyển tuổi còn quá nhỏ, Giang Trừng cũng không thể làm gì.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Văn] Ma đạo tổ sư - Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ của Dạ Trường Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi asukun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.