Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 3596 chữ

Một cái bao nilon trong suốt bị gió thổi qua đường cái, bị một chiếc xe cán qua, rồi lại bám vào bánh xe của một chiếc xe khác. Liên Châu đứng trong gió lớn nhìn lên bầu trời, lá vàng tiêu điều bay ngang qua bầu trời. Cơn mưa lớn của mùa thu này cuối cùng cũng đến.

Có một đám người đứng dưới cột đèn giao thông, Liên Châu cũng là một trong số đó. Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng đầy cứng ngắc của đám đông giống như những tòa nhà cao tầng đông đúc trong thành phố.

“Tạm biệt.” Liên Châu nhẹ nhàng nói với chính mình. Cô đẩy đám đông ra, thong dong bước ra ngoài. Nhưng cô không thể biến thành chiếc túi nilon kia, tài xế phanh gấp chói tai.

Vì để tránh mưa, Liên Châu thay đổi lộ trình, đi đường tắt về tiểu khu. Con đường nhỏ này rất hẻo lánh, thường xuyên có mấy gã đàn ông say rượu đi tiểu vào trên tường. Khi mới kết hôn, Chu Dư luôn nhắc nhở Liên Châu đừng đi con đường này, với vẻ xinh đẹp như ánh trăng sáng trên bầu trời của cô, mà anh ta thì quá hiểu sự dụ hoặc của vầng trăng đối với các nhà thơ.

Bây giờ chồng cô đã không có thời gian để ý cái gì mà ánh trăng, hiếm lắm mới trở về lúc nửa đêm, lại còn uống đến bất tỉnh nhân sự.

Liên Châu chán ghét anh ta đi đá lung tung sờ đến mép giường, tắm cũng không tắm, vừa cởi giày đã bổ nhào lên giường, ngủ như chết. Liên Châu đã phàn nàn nhiều lần nhưng Chu Dư chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ coi cô giống như đang lặp lại các bài phát biểu bằng tiếng Anh của Steve Jobs trong phần mềm học tập.

Con cá giống như trái tim đang đập, không ngừng thở ra mùi tanh hôi làm miệng túi phồng lên. Liên Châu cảm giác phía sau có người, cảm thấy lạnh liền cất bước chạy lên.

Mẹ Phỉ Phỉ kéo con gái đứng chung một chỗ với một người phụ nữ quen mắt. Liên Châu suýt nữa thì đụng vào bọn họ. Mẹ Phỉ Phỉ liếc mắt nói: “Có chuyện gì vậy? Sao lại thất thần?”

“Muốn trời mưa.” Liên Chu nhe răng cười cười, cất bước muốn đi.

Mẹ Phỉ Phỉ giữ chặt cô lại: “Cô có biết có vụ án giết người không? Ở tiểu khu An Lạc đối diện.”

Trong cổ họng mẹ Phỉ Phỉ như có một con vịt, mỗi ngày đều ồn ào không ngừng. Liên Chu biết, nếu mình không dừng lại nghe thì bà ấy lại muốn nói với người phụ nữ kia mình xem thường người khác. Khó có khi Phỉ Phỉ không kêu gào la lối khóc nháo về nhà, cô ấy còn có thể đem chuyện mình bị chồng bỏ mặc lăn lộn với người phụ nữ kia kể sinh động như vậy, giống như cô ấy ở trong nhà Liên Châu vậy.

Liên Châu miễn cưỡng đứng lại, làm bộ giật mình: “Vụ án giết người gì?”

Mẹ Phỉ Phỉ trừng lớn mắt, đôi lông mày đỏ nhạt nhếch lên: “Một người phụ nữ bị người ta giết! Chồng của cô gái đó thường không có ở nhà, kẻ giết người ban ngày trốn vào nhà, buổi tối đi ra giết cô ấy. Nghe nói hai năm trước cũng có vụ án tương tự, thủ đoạn gây án giống hệt nhau, nhưng vẫn luôn không tìm được hung thủ. Không chừng là trốn ở đâu đó, nhất định là người địa phương, không thể là người nơi khác được.”

Vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Phỉ Phỉ giống như người dẫn chương trình pháp lý. Liên Châu nghĩ thầm nhất định bà ta lại bịa chuyện, trên mặt không nhịn được hiện lên một nụ cười khinh miệt.

Mẹ Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua, dùng sức liếc Liên Châu một cái: “Một người bạn trong giới của tôi nói cho tôi, hung thủ là phụ nữ. Chồng cô ta và em dâu đã làm chuyện đó, cô ta đương nhiên có tâm lý trả thù xã hội, giết em dâu trước sau đó lại ra ngoài giết người khác. Chuyên chọn những bà nội trợ xinh đẹp để xuống tay. Đúng là tàn nhẫn độc ác.”

“Phải không? Vậy thì mọi người cũng nên cẩn thận, tôi phải về nấu cơm.”

Liên Châu bị bà ta nhìn đến lạnh cả sống lưng.

Liên Chu đi rồi, mẹ Phỉ Phỉ khinh thường nói: “Đồ thần kinh. Trở về nấu cơm? Nói cứ như là sẽ có người về ăn cơm vậy. Chồng cô ta, cô biết không…”

Liên Châu luôn không hề cảm thấy mình xinh đẹp như thế nào, nhưng từ nhỏ cô đã lớn lên trước sự ghen tỵ, thèm muốn của nhiều người, ít nhiều cũng biết mình trong mắt người khác có vẻ ngoài không tệ.

Chỉ là mấy năm nay, Liên Châu dần dần không còn tự tin với vẻ ngoài của mình nữa. Chu Dư thích mua cho cô nhiều đồ xa xỉ, trong nhà có một phòng quần áo 40m2, áo khoác, áo gió, tất lưới, giày cao gót, vô cùng náo nhiệt, cứ giống như tủ quần áo của câu lạc bộ đêm nào đó.

Mỗi lần Chu Dư đi vào chọn quần áo, Liên Châu liền biết không phải có bữa tiệc nào mà là anh ta muốn lên giường. Chu Dư luôn nói Liên Châu thiếu một chút mùi vị, khi anh ta nói những lời này đều dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, chép chép miệng, vô cùng tiếc nuối mà lắc đầu. Giống như nhìn thấy vé số trúng thưởng đêm qua bị vò nát trong máy giặt.

Liên Châu ngửi một lúc lâu cũng không tìm ra cái mùi vị thần bí kia. Đến cuối cùng quan hệ thân mật hai tuần một lần của cô và Chu Dư cũng hóa thành hư ảo.

Liên Châu bỏ cá vào trong bồn rửa. Di động để trong phòng khách vang lên, cô chậm chạp đi qua nhìn. Là điện thoại của Chu Dư. Trên tay Liên Châu có máu loãng, cô vội vàng lau tay vào trên quần áo, còn chưa kịp nghe điện thoại thì cuộc gọi đã kết thúc. Chu Dư gửi đến tin nhắn: Lão Phương tới chơi, đêm nay đi hát cả đêm, em không cần chờ anh, yêu em.

Mỗi lần có bạn học cũ đến, anh ta đều đi hết một đêm. Trong vòng chưa đầy một năm, đến cả sinh viên cũ anh ta cũng lôi ra dùng hết.

Liên Châu ngây người nhìn điện thoại. Trong phòng bếp bỗng truyền đến tiếng động lớn, làm cô sợ đến mức cả người đều run lên. Cô rón ra rón rén đi qua xem, bụng cá đã bị khoét sạch, chỉ còn lại cơ thể đang điên cuồng đập xuống đất.

Liên Châu trốn sau cửa đợi hai phút, thấy con cá vẫn còn đang giãy giụa, co giật, dứt khoát xông vào cầm lấy một cây gậy, đập vào đầu con cá. Cá không nhúc nhích nữa, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Liên Châu. Cô liên tiếp đập một lần nữa, lần này có lẽ cá đã chết hẳn rồi.

Cô hơi hoảng loạn, chân tay luống cuống đi đun sôi nước, ném cá vào trong nồi.

Đồ ăn cũng không ngon miệng, Liên Châu thầm nghĩ, khó trách Chu Dư không thích ăn cơm mình nấu. Có lẽ nên lên Amazon* mua thêm một quyển công thức nấu ăn ở nước ngoài.

*Amazon: Amazon.com là trang web thuộc công ty Amazon.com Inc dành riêng cho thị trường Mỹ. Nó được đánh giá là website bán lẻ hàng đầu thế giới hiện nay. Amazon.com được ví là một cửa hàng bán lẻ đa năng, là nơi để mọi người đến tìm mua bất cứ thứ gì một cách trực tuyến . Khách hàng khi có nhu cầu sở hữu cho mình hàng hóa đạt chất lượng cao chỉ cần truy cập vào Amazon.com, bạn có thể tha hồ mua sắm và lựa chọn những sản phẩm mình yêu thích trong kho hàng khổng lồ với đầy đủ các mặt hàng thuộc mọi lĩnh vực.

Trong tivi đang phát tin tức: Một vụ án giết người ở tiểu khu, thủ phạm đang lẩn trốn.

Liên Châu nhìn thấy sàn nhà bếp màu đỏ tươi, lập tức nhổ miếng thịt cá còn sống trong miệng ra.

Trong bát canh lớn nổi lên nửa đầu con cá, giống như Titanic đâm vào rặng san hô, mắt cá mở to nhìn chằm chằm Liên Châu.

Cô dùng đôi đũa chống lên mắt cá, ấn đầu cá kia vào bát canh, buông lỏng đôi đũa, đầu cá lại chậm rãi nổi lên. Lúc này Liên Châu không bực mình, cô vươn đôi đũa moi tròng mắt cá ra, cho vào miệng, dùng sức nhai nát.

Một vật chết, có cái gì đáng sợ.

Liên Châu nghĩ thầm.

Đêm nay trời không mưa, không khí khô nóng. Liên Châu không ngủ được, mặt trăng mờ mờ ngoài cửa sổ tan thành một vũng nhựa đường cùng với thuốc trong dạ dày cô.

Trước khi cùng Chu Dư kết hôn, Liên Châu làm phó biên tập của một nhà xuất bản nhỏ. Mặc dù cuộc sống bận rộn nhưng cũng đầy đủ. Chu Dư kiếm được nhiều tiền hơn cô, anh ta muốn cô từ chức. Bởi tổng biên tập hói đầu của nhà xuất bản đã theo đuổi Liên Châu.

Khi đó ngọn lửa tình yêu thiêu rụi cả người cô, bao gồm cả bộ não. Để chứng minh bản thân trong sạch, Liên Châu quyết định từ chức. Sau khi kết hôn, Chu Dư muốn sinh con, nhưng mãi vẫn chưa có. Đi bệnh viện kiểm tra, hai người cũng không có vấn đề gì. Mấy năm qua đi, Liên Châu không đi làm, không có con, có lẽ còn mất đi cả tình yêu.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, những ánh sáng đó chảy căn hộ nhà Liên Châu cách 5km, tiến vào một căn phòng khách sạn.

Chu Dư nằm nghiêng ở trên giường, ôm tình nhân trong lòng, tham lam ngửi lấy cơ thể ướt dầm dề của cô ta, mái tóc thơm mát, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, tay để trên ngực cô ta. Sau một lúc, người trong lồng ngực nói với giọng hơi khàn: “Đêm nay anh nên trở về.”

“Lần cuối cùng cũng không thể ở cùng anh đến khi trời sáng sao?” Chu Dư nói.

“Có cái rắm, đã nói kết thúc rồi, ai bảo anh tới tìm em!” Cô ta nói xong thì tránh ra, dùng chân đẩy vai người đàn ông, anh ta nắm lấy bàn chân cô ta hôn lên, cô ta dùng chân kia đá Chu Dư, đứng dậy mặc quần áo lại.

Chu Dư đứng dậy giúp cô ta cài móc áo lót, thuận thế ôm eo cô ta từ phía sau, lại lưu luyến ngửi mùi thơm trên mái tóc ướt của cô ta.

Cô ta sâu kín nói: “Vài năm trước anh cũng ôm cô ta như thế này, yêu đến mức muốn nuốt vào bụng. Bây giờ sao lại thấy không mới mẻ rồi?”

Cảm giác xấu hổ gượng gạo giống như có rắm mà không thể thả, nhanh chóng tràn ngập trong căn phòng, thật lâu cũng chưa tan đi. Cô ta đẩy tay Chu Dư ra, đeo khẩu trang lên rời đi.

Sau nửa đêm, cho dù đã uống thuốc ngủ, Liên Chu cũng khó mà ngủ được. Cô có một linh cảm rất mạnh mẽ: kẻ giết người tối nay sẽ đến và giết cô dưới ánh trăng.

Liên Châu có chút lo lắng, sợ hãi, hưng phấn.

Trong một năm qua, Liên Châu đã đi lang thang vô số lần trên sân thượng, hồ chứa, dưới chân cầu cạn nước. Cô không muốn kết thúc một cách qua loa như vậy. Cô đã làm một cô gái tốt 27 năm. Cô sợ chính mình sau khi chết đi, những người đó sẽ nói: “Thật là một cô gái tốt, sao lại nghĩ quẩn như vậy”. Đó là sự xúc phạm sâu sắc nhất với cái chết của cô, nhưng đó là sự thật.

Chu Dư uống say đến mức không còn biết gì, đang ở trên taxi về nhà. Trong đầu anh ta đều là chuyện quá khứ: Khi còn học đại học, anh ta thường đến góc cái hồ ở góc Tây Bắc của trường để gặp Liên Châu, chỗ đó có nhiều muỗi, mỗi ngày anh ta đều mang theo chai xịt muỗi. Nhưng có một ngày nọ, anh ta quên mang theo, Liên Châu bị muỗi cắn, anh ta cuộn tay áo và ống quần lại: “Muỗi cắn tôi đi, đừng cắn Liên Châu, cô ấy đẹp như vậy, sao có thể cắn cô ấy chứ.”

Nghĩ đến những chuyện này, Chu Dư vô cùng áy náy, anh ta đã lâu không ngủ cùng Liên Châu, cũng đã lâu không nói chuyện phiếm với cô.

Mấy tháng trước, Chu Dư nhìn thấy thuốc chống trầm cảm trong ngăn kéo, nhưng anh ta lại giả vờ như không nhìn thấy. Anh ta tự nhủ hoặc là Liên Châu quá kiêu ngạo, hoặc là cô cố ý làm tổn thương mình giống trước đây để thu hút sự chú ý của anh ta. Ánh mắt Liên Châu càng thê lương, đáng thương, rụt rè, Chu Dư càng muốn tránh né cô.

Liên Châu giống như một bình hoa tráng men Chu Dư để ở nhà. Khi mỗi ngày đều phải lau vuốt, sau đó đã nhìn chán màu sắc loang lổ kia, bình hoa liền có bụi bặm bám vào, dường như không còn đáng để lau nữa.

Về đến nhà.

Chu Dư biết vợ ngủ không sâu, cộng thêm lười tắm rửa, mang theo cảm giác áy náy bất thình lình ập đến tối nay, anh ta kéo thân thể say rượu đi về phía thư phòng.

Liên Châu nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, huyết mạch cả người đều phun trào. Cô nhấc gậy bóng chày bên cửa lên, chậm rãi đẩy cửa phòng đang khép hờ.

Trong phóng tối, cơn gió ẩm ướt tràn vào nhà từ cánh cửa đang mở. Trong thư phòng có tiếng sột soạt. Liên Châu không bật đèn, cô ngừng thở, nắm chặt cây gậy, sải bước đi tới, dùng sức đập về phía bóng đen đang lắc lư kia. Bóng đen phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngửi, ngã xuống trên giường nhỏ, lập tức phát ra tiếng la mắng: “Em điên à?!”

Giờ phút này, Liên Châu đã mất đi thính lực. Cô liều mạng lại đập tiếp. Lần thứ hai cô đã tính toán tốt.

Một mảnh dinh dính, nóng hầm hập bắn vào trên mặt, cô lau mặt, ném gậy xuống, mở đèn lên.

Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ kia chính là Chu Dư.

Liên Châu nhận ra, nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp tắt.

Liên Châu bay lên, cuối cùng cô đã trở thành chiếc túi nilon kia, không có linh hồn, không có khả năng phản kháng, bị dòng xe cộ đùa giỡn.

Có lẽ là một phút, có lẽ là rất lâu sau, Liên Châu từ trong mơ màng bừng tỉnh. Cô duỗi tay xem thử hơi thở của Chư Dư. Anh ta phảng phất như vẫn còn hô hấp. Cô giật mình, cúi đầu nghe thử nhịp tim anh ta. Hình như tim anh ta không còn đập.

Liên Châu không quá chắc chắn, lại kiểm tra hơi thở của anh ta, như có như không, rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

Liên Châu thu bàn tay lạnh lẽo lại, nhét vào trong bộ độ ngủ để sưởi ấm. Cô nghĩ thầm, Chu Dư sẽ không chết. Anh ta có một lần từng bị tai nạn xe hơi trên đường cao tốc cũng không chết.

Lại nghĩ đến, không chừng kẻ giết người kia chính là Chu Dư? Tự mình giết anh ta là phòng vệ chính đáng.

Liên Châu lấy điện thoại di động ra, nhập chữ vào thanh công cụ tìm kiếm.

Làm thế nào để kiểm tra xem một người đã thực sự chết chưa.

“Anh ta chưa chết.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Liên Châu cảm thấy máu toàn thân sôi trào. Cô quay đầu lại nhìn.

Một người đàn ông mặc áo gió màu hồng, thân hình gầy gò đứng trước mặt cô. Khuôn mặt hắn đoan chính, đứng thẳng tắp nhìn thẳng vào Liên Châu.

Cửa phòng đã bị đóng lại.

Liên Châu buột miệng thốt ra: “Tôi không cố ý…”

Người đàn ông nở nụ cười giả tạo: “Tôi đã nhìn thấy toàn bộ.”

Trong cổ họng Liên Châu dường như có gì đó chặn lại. Cô há miệng nhưng vô ích, bên trong không phát ra âm thanh gì.

Dưới ánh đèn trắng xanh, Liên Châu vì cảm thấy thẹn mà cả người đều nổi lên một màu hồng nhạt, giống như một con tôm luộc vừa bóc vỏ. Người đàn ông thong thả đi về phía trước.

Liên Châu liếc mắt một cái, nhìn thấy một cây gậy bóng chày đầy máu ở bên cửa.

Người đàn ông nói: “Anh ta không chết, cô có thấy không? Đợi anh ta tỉnh lại, vậy cô liền xong đời.”

Người đàn ông ở cạnh cửa đặt túi nilon màu xanh lá trong tay xuống cạnh cửa, nhặt gậy bóng chày lên đưa cho Liên Châu.

Trong đầu Liên Châu, những kỷ niệm của quá khứ giống như đàn cá. Cô ngồi thụp xuống mặt đất, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra. Những hồi ức ngọt ngào càng nhiều, nỗi hận của cô đối với Chu Dư càng rõ ràng. Cho dù gương mặt kia đã nát tươm giống như đống bánh kia rơi xuống đất, Liên Châu cũng không dám nhìn nhiều hơn một chút.

Người đàn ông quỳ xuống, kéo thân thể cứng ngắc của Liên Châu ấn vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, sẽ rất nhanh kết thúc. Tôi giúp cô.”

Trên người hắn có mùi hương nước hoa Hermes, Liên Châu đã từng ngửi thấy nó ở trong cửa hàng, cô cố gắng nhớ lại.

“Vừa rồi tôi đứng trong phòng khách nhìn anh, bóng lưng của anh rất đẹp.” Trong đôi mắt người đàn ông lập lòe chút ánh sáng. “Cho dù thế nào thì đêm nay anh ta cũng sẽ chết, tôi muốn cảm ơn cô vì đã giúp tôi làm điều đó.”

Liên Châu ngẩng mặt lên, mê man nhìn người trước mặt. Trên mặt cô là nước mắt dính nhớp.

Người đàn ông tháo găng tay ra, dùng ngón cái lau đi nước mặt trên mặt cô, mỉm cười nói: “Cô sẽ không có việc gì.”

Nụ cười của hắn giống như Đức Trinh nữ Maria trong bức tranh sơn dầu, còn cô giống như người đang ở trong vũng bùn nắm lấy tay hắn.

“Tôi tên Lý Phục Thanh, Phục Thanh trong phục chiếu thanh đài thượng(*). Cô tên gì?” Hắn ngồi xuống mép giường, ở ngay bên cạnh thân thể Chu Dư.

(*) Phục chiếu thanh đài thượng là câu thơ trong bài Lộc Trại của Vương Duy.

Câu thơ đầy đủ:

Phản ảnh nhập thâm lâm

Phục chiếu thanh đài thượng

Có nghĩa là:

Ánh phản chiếu rọi vào trong rừng sâu,

Rồi lại soi lên trên đám lá rêu xanh.

“Liên Châu…” Nếu là bình thường cô sẽ nói thêm “Liên động há ngư chu(**)”.

(**): Câu thơ trong bài thơ Sơn cư thu minh của Vương Duy.

Có nghĩa là tiếng lá sen dao động khi có người hạ thuyền xuống.

Nhưng vào lúc này, cô sợ rằng mình và tên ma quỷ trước mặt này sẽ tạo ra sự cộng hưởng cảm xúc bất kỳ nào. Cô đã đoán được Lý Phục Thanh chắc rằng là tên sát nhân biến thái mẹ Phỉ Phỉ hôm nay nhắc đến kia. Không phải là người phụ nữ nào mà là một người đàn ông giả trang thành nữ.

Liên Châu nhìn chằm chằm vào thân thể không nhúc nhích của Chu Dư, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta… không phải còn sống sao?”

“Hiện tai đã chết.” Hắn nói: “Là tôi giết.”

Lúc này bỗng nhiên trong lòng Liên Châu bình tĩnh lại. Như trong bài thơ nói, cô đi trên một chiếc thuyền đánh cá, đi ngang qua bụi sen, chỉ có ánh trăng và tiếng lá sen cọ xát xung quanh.

Cô nói: “Tôi nên làm thế nào bây giờ? Tôi có uống thuốc ngủ… nhưng mà không biết vì cái gì mà thuốc kia không có tác dụng.”

Đôi mắt đào hoa của Lý Phục Thanh nhìn vào Liên Châu, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ bất ngờ, cùng với cái nhìn thưởng thức vô hạn và hưng phấn: “Cô làm rất tốt. Cô thay quần áo ra, đưa nó cho tôi mang đi…”

Bạn đang đọc Đốt cháy con kiến của Ngữ Sơn Yển
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sodakiwi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.