Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Du

Phiên bản Dịch · 2618 chữ

Do đêm qua có giông bão nên việc giám sát ở cổng Nam có trục trặc, không tìm được hình ảnh hung thủ rời khỏi khu phố trong video giám sát, cũng không có nhân chứng.

Du Úc nhìn nghi phạm trong màn hình, cho dù không đeo kính và khẩu trang thì một đầu tóc xoăn xõa tung kia cũng đủ để che khuất cả nửa khuôn mặt.

Nhà Chu Dư ở lầu 4. Sau khi đợi thang máy một phút, anh ta đi thang bộ ở cửa thoát hiểm, trạng thái say xỉn rõ ràng, sau khi vào nhà cũng không đóng cửa. Nghi phạm theo đuôi vào nhà, ba phút sau cửa bị đóng lại. 46 phút sau, nghi phạm mang theo găng tay ren màu đen, cầm theo gậy bóng chày đầy máu, ngựa quen đường cũ, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng xuống lầu, đứng ở dưới mái hiên ngẩng cổ nhìn xung quanh rồi dầm mưa đi vào điểm mù của camera giám sát.

“Mỹ nữ sát thủ? Mẹ nó đây phải là có tâm lý biến thái gì!” Tiểu Phương ở một bên nói.

Nếu người hiềm nghi kia chính là hung thủ, vậy thì cô ta thật sự có tố chất tâm lý rất mạnh.

Ở hiện trường không để lại bất kỳ vân tay hay thứ gì khả nghi. Nạn nhân bị đánh vào phần đầu đến chết, xuống tay chuẩn xác tàn nhẫn. Bốn bức tường của căn phòng nơi xảy ra vụ án được bôi lên một lượng lớn máu rất bất thường, giống như dấu vết bánh xe đạp nghiền qua lại vậy.

Các đồng nghiệp trong đội đều nhìn ra, rất giống với hiện trường vụ giết người vừa xảy ra tuần trước.

Hiện trường vụ án bị phong tỏa ngay lập tức, thông tin cụ thể không được công bố ra ngoài. Mặc dù bên kia là khu phố cũ, không có CCTV, nhưng hung thủ rất có thể là cùng một người.

Động cơ giết người là gì? Giết một bà nội trợ, lại giết một người đàn ông đã kết hôn? Bộc phát giết người hay là đã có âm mưu từ lâu? Trong đầu Du Úc có rất nhiều dấu chấm hỏi đặt ra.

Bộ dáng ngẩn người của Khương Liên Châu chợt lóe lên trong đầu anh.

Ba ngày trước Du Úc chạy tới hiện trường, nhìn thấy một người phụ nữ mặt mũi tái nhợt mặc áo ngủ lụa đỏ trong phòng khách. Mắt cô dại ra, môi căng mọng khẽ nhếch, không hề để ý đến mình để lộ nửa ngực và đùi.

Trên người Khương Liên Châu có một loại vẻ đẹp vỡ vụn, tiều tụy, mang tâm bệnh. Loại cảm giác này nảy sinh trong lòng Du Úc. Nếu cô không phải vợ của nạn nhân thì Du Úc hận không thể lập tức ôm lấy cô.

Khương Liên Châu nhìn không giống tội phạm giết người, cô thoạt nhìn rất sạch sẽ, tốt đẹp, thuần khiết.

Đương nhiên, dù sao Du Úc cũng là một cảnh sát ưu tú có kinh nghiệm phong phú. Anh biết Khương Liên Châu có động cơ giết người. Tình cảm vợ chồng tan vỡ, chuyện vợ chồng thuê kẻ giết người không ít. Nhưng ngoài chuyện đó, Khương Liên Châu cũng không có bất kỳ hiềm nghi nào.

Cuộc sống của cô rất đơn điệu, ngoại trừ em trai cô, gần như cô không tiếp xúc với người ngoài.

Từ camera theo dõi, khoảng 10 tiếng trước khi sự việc xảy ra, cô mua thức ăn về nhà và không ra ngoài nữa. Trong thời gian đó, ngoại trừ cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Chu Dư gửi đến cũng không có liên lạc với ai khác. Từ hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra y tế, cô đã dùng thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm trong một thời gian dài. Và đêm đó cô đã uống đủ thuốc ngủ, đóng cửa lại, không thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài là chuyện bình thường.

“Anh ta say rượu nên quên đóng cửa? Hung thủ dễ dàng đi vào nhà?” Du Úc hỏi: “Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Có thể là thật ra bọn họ có quen biết không?”

Đội trưởng Điêu nói: “Bộ phận giám định dấu vết đã xác định hung thủ cuari vụ này và vụ giết người ở tiểu khu An Lạc là trùng khớp. Đừng lãng phí năng lượng vào mấy mâu thuẫn nhỏ, bắt đầu điều tra từ mối liên hệ giữa nạn nhân và nạn nhân trong tiểu khu An Lạc.”

Du Úc đang định nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Vụ án trước đó do Du Úc điều tra sai hướng, để cho tội phạm đến nay vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Điêu đội trưởng sau khi cưới thiên kim của phó cục trưởng đã lên như diều gặp gió. Trong mấy lời nói dường như vô tình của đội trưởng Điêu, mọi người cũng không quá nhiệt tình với đội phó bị giáng chức là Du Úc.

Sau khi Liên Châu tiễn bố mẹ chồng gấp gáp từ nước ngoài về lo liệu tang lễ, thì chỉ mang theo một cái túi rửa mặt rồi chuyển về nhà mẹ đẻ ở. Cô mặc quần áo cũ khi còn đi học đại học, đi đến đâu cũng là một mùi tủ quần áo cũ kỹ, hơn nữa khuôn mặt luôn buồn bã, cả người giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y đi ra từ phòng bệnh nặng.

Mẹ của Liên Châu đi lại khó khăn, sau khi bị bệnh vẫn luôn được em trai cô là Liên Hoán chăm sóc. Cũng không phải Liên Châu không hiếu kính mẹ mình, chỉ là mẹ cô thiên vị Liên Hoán, nhất định phải ở cùng cậu. Lần này cô trở về, mẹ cũng không cho cô một sắc mặt tốt.

Hôm nay là lập đông, cửa hàng sủi cảo mà mẹ Liên Châu thích ăn đã đóng cửa. Cô và em dâu đã thống nhất sẽ đi chợ mua hai cân bột mì về, hai người lén ở trong bếp làm sủi cảo.

Mẹ cô lặng lẽ bò ra khỏi giường, nhìn thấy hai người ở trong bếp nói chuyện cười vui vẻ, trong chốc lát liền khóc rống lên: “Hai người đàn bà trái tim rắn rết này, muốn để tôi chết đói! Đói chết tôi rồi!”

Liên Hoán ở bên ngoài nghe thấy tiếng mẹ mình la hét, không cần biết chuyện gì đã nổi giận, xông vào tát vào mặt vợ mình, hai vợ chồng liền cãi nhau.

Thịt lợn băm nhỏ trên mặt đất giống như đống phân chưa tiêu hóa của một con vật nào đó.

Liên Chu luống cuống chân tay kéo Liên Hoán ra. Mẹ cô lại quay ra mắng cô: “Mày còn giúp nó? Mày là cái đồ vô dụng, một đứa con trai cũng không sinh được, khắc chết ba mày, giờ lại khắc chết chồng, bây giờ còn muốn khắc chết em trai mày à!”

“Mẹ?!”

Hai dòng nước mắt nóng hổi trào ra từ hốc mắt cô. Cô đứng ngây ngốc ở đó một lúc rồi chạy vào trong phòng mình. Tùy tiện cầm quần áo nhét vào trong túi, mở cửa đi ra.

Mẹ không thích Liên Châu. Không liên quan đến quan hệ huyết thống, chỉ bởi vì cô là con gái. Mẹ cô mang sự oán trách tức giận, chịu đựng từ bà nội đổ hết lên người Liên Châu. Chỉ hơi không vừa lòng một chút sẽ mắng cô là “Tiện nhân, hồ ly tinh.”

Cô như một đóa hoa quật cường trong gió bắc lạnh thấu xương. Liên Châu càng lớn càng xinh đẹp, càng ngày càng giống bà nội. Sự hận thù không tên của mẹ đối với cô ngày càng sâu sắc.

Những việc này Liên Châu rất ít khi nói cho người khác. Bởi vì những người đó đều cùng một bài an ủi khiến cho cô buồn nôn.

“Nào có mẹ nào không thương con, cô phải hiểu nỗi khổ của bà ấy.”

Khi Liên Châu đi du học nước ngoài, ba cô bị nhồi máu cơ tim mà qua đời, mẹ lấy lý do học phí cho con trai đi học tốn kém, cắt đứt sinh hoạt phí của cô. Liên Châu phải dựa vào sự hỗ trợ của Chu Dư cho đến kỳ nghỉ đông, lại đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí theo năm.

Có lẽ là bởi vì lễ hỏi khi cô kết hôn cũng đủ phong phú, có lẽ bởi vì sức khỏe đã không theo kịp những lời lải nhải ác ý, thái độ của mẹ đối với Liên Châu mấy năm nay cũng có chút chuyển biến tốt hơn.

Nhưng sau khi Chu Dư chết đi, mẹ cô lại trở lại dáng vẻ dọa người hùng hổ năm đó.

Cả người Liên Châu nóng lên, bước nhanh trên đường, đôi giày trên chân đã tuột ra mấy lần. Vì để giữ lại giày, ngón chân đã bị mài món đến vừa đau vừa xót.

Thời tiết lạnh lẽo, chưa đến mười phút, Liên Châu đã bị gió thổi lạnh hết cả người, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn. Cô đón một chiếc xe taxi, trở lại nhà mình

Đẩy cửa ra, mùi chất tẩy rửa nồng nặc ập vào mặt. Liên Châu vẫn ngửi thấy một chút mùi tanh trong cái mùi kém chất lượng này.

Cô bật đèn lên. Trong nhà vẫn như lúc trước, chỉ là có mùi rất hôi.

Liên Châu ngồi xuống sofa, nghĩ đến đôi mắt tăm tối của Lý Phục Thanh, nghĩ đến Chu Dư huyết nhục mơ hồ, nghĩ đến mẹ gào khản cổ, Liên Hoan rống lên, em dâu kêu khóc. Những thứ kia ngày càng xa xôi, giống như đã không còn quan hệ gì với cô nữa.

Sủi cảo mới gói khoảng 20 cái, mới chỉ đặt được 4 cái vào trong nồi, còn chưa kịp ăn thử. Liên Châu cảm thấy hơi đói. Cô đứng dậy mở tụ lạnh, thấy nửa bát canh cá đông cứng, cái đầu cá kia vẫn còn nằm trong đó, hốc mắt đen kịt.

Liên Châu đóng tủ lạnh lại, lấy một cái áo lông màu xanh từ trong balo ra mặc vào, đi xuống lần ăn cơm tối. Cô đi bộ dưới ánh đèn vàng nhạt trong tiểu khu, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở trước mặt: “Khương Liên Châu? Trùng hợp vậy?”

Liên Châu giương mắt lên nhìn, thấy trước mặt là một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng. Mặc dù dưới chiếc cằm nhọn của anh được bao quanh bởi một vòng râu xanh, mái tóc hơi thưa thớt, nhưng thân hình thẳng tắp, cơ bắp cân đối, toàn bộ cơ thể đều toát lên vẻ mạnh mẽ, nam tính

Gương mặt này rất quen, nhưng cô không nhớ ra.

“Xin lỗi, anh là…” Liên Châu cười, hỏi.

“Tôi là Du Úc, cảnh sát. Tháng trước, vụ án của chồng cô…” Du Úc nói.

“A, thật ngại quá, chào anh.” Liên Châu nhìn anh trầm mặc một lát, rồi lại hỏi: “Có manh mối à?”

Đôi tay Du Úc để trong túi quần, cười khổ lắc đầu: “Gần đây rất bận, bầu không khí trong đội cũng khá căng thẳng. Nếu không phỉa hôm nay là ngày lập đông, đội trưởng Điêu bảo chúng tôi về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên… À, tôi đang đi dạo xung quanh một mình.”

Du Úc là cố ý tới đây tìm Khương Liên Châu. Bảo vệ ở cửa vừa nói cho anh biết Khương Liên Châu đã lâu không trở về.

“Cùng ăn một bữa cơm chứ?” Liên Châu chỉ chỉ vào cửa quán ăn phía đối diện.

Du Úc gật đầu nói được, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô.

Ánh mắt của Du Úc không quá rõ ràng nhưng dường như là do trong lòng Liên Châu có vấn đề, có lẽ là chột dạ. Liên Châu cảm thấy anh nhìn ai cũng giống như đang nhìn phạm nhân. Liên Châu không dám tránh ánh mắt của anh, đành phải nghênh đón, nhìn lại ánh mắt kia. Đôi mắt của cô đỏ ửng nhìn, lại khiến Du Úc đỏ bừng mặt rời mắt đi.

Liên Châu nói rất ít, khi ăn cơm vẫn luôn cúi đầu, một bàn tay mảnh khảnh giữ lại bên tóc mai rũ xuống. Tóc của cô rất dày, đen nhánh, xõa tung ra, còn hơi xoăn, giống như nhành liễu xuân tươi tốt rủ xuống.

Du Úc nhìn từ cái trán trơn bóng của cô xuống đến hàng lông mi dài thẳng tắp, sóng mũi cao, đầu mũi thon nhỏ, đôi môi anh đào nhợt nhạt. Tất cả đường nét khuôn mặt đều ngâm trong hơi nóng của sủi cảo, mơ màng.

Bỗng nhiên Liên Châu ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt của Du Úc, hai gò má ửng hồng lan đến tận vành tai. Cuối cùng cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên như một quả ánh đào chín. Du Úc nhìn thấy cô xấu hổ thẹn thùng này đứng lên.

“Tôi ăn no rồi.” Liên Châu nhìn đôi đũa còn chưa động vào của Du Úc.

“Được.” Du Úc nhìn Liên Châu muốn đứng dậy, vội vàng nói: “Đợi một chút, tôi có mấy vấn đề thuận tiện muốn hỏi cô.”

Liên Châu liền ngồi xuống, nhìn Du Úc.

Anh nói: “Chu Dư có ngoại tình không? Tôi biết cô sẽ nói không biết… chỉ là, cô cảm thấy, cô có cảm thấy anh ta ngoại tình hay không?”

“Chắc là có.” Liên Châu bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười: “Nếu không ngoại tình thì anh ta làm sao để giải quyết nhu cầu sinh lý?”

Du Úc cảm thấy Liên Châu rất đáng yêu, nhưng anh không thể hiện niềm yêu thích của mình ra.

“Cô cảm thấy đối tượng ngoại tình của anh ta sẽ là ai?”

Liên Châu không do dự nói: “Tôi không biết. Chuyện của anh ta tôi rất ít quản đến, anh ta cũng không thích tôi quản. Hừ, cho dù lần này anh ta không chết, một ngày nào đó tôi cũng sẽ giết anh ta.”

Liên Châu nói xong, đôi mắt sưng đỏ lại rơi xuống hai hàng nước mắt. Du Úc không hỏi tiếp nữa. Anh vội vàng ăn xong số sủi cảo còn lại, đề nghị đưa cô về nhà. Liên Châu đồng ý.

Hai người cùng đi trên đường, Du Úc hỏi Liên Châu có dự tính tương lai gì không. Liên Châu nói tình hình gần đây của mình, nói với anh cô đang định tìm một công việc, sau đó sẽ chuyển ra khỏi ngôi nhà bây giờ.

Du Úc nhìn theo bóng dáng Liên Châu đi lên lầu, nhìn thân ảnh gầy yếu của cô, không khỏi cảm khái lời cổ nhân nói cũng không sai. Thật sự là từ xưa đến nay, bao đời hồng nhan vẫn luôn bạc mệnh.

Mà lúc này Liên Châu đang cố gắng hết sức để kiểm soát bước chân của mình, sợ mình đi quá nhanh hoặc quá chậm, sợ rằng mồ hôi trên cổ mình bị anh nhìn thấy. Cho đến khi cô hoảng loạn, cẩn thận khóa cánh cửa lại, nặng nề ngồi xuống mặt đất.

Bạn đang đọc Đốt cháy con kiến của Ngữ Sơn Yển
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sodakiwi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.