Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phố buôn người

Tiểu thuyết gốc · 1599 chữ

-Cô có muốn đi ra ngoài với tôi không?

Trương Minh sau khi mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng với một tinh thần đầy phấn chấn.

-Cũng được dù sao ở lại đây cũng không phải là cách hay. Hiện tại chúng ta còn chưa tới 48 tiêng nữa, ra ngoài biết đâu chúng ta sẽ nghĩ được cách để đi vào khu nghiên cứu mà không để ai phát hiện.

-Không sao nếu không có cách cùng lắm tôi sẽ liều mình lao vào trong đó. Tôi không tin có người sẽ bắt kịp tốc độ của tôi. Cô yên tâm nhất định tôi sẽ không chết lời hứa của tôi với cô chắc chắn sẽ thực hiện được.

-Cậu cũng đừng tự tin quá, dù sao cậu cũng chưa kiểm soát được hoàn toàn bản thân mình.

-Nếu là Trương Minh của ngày xưa thì có thể còn sợ sệt chứ bây giờ chỉ còn lại là Trương Minh tràn đầy tự tin thôi. Cô cứ yên tâm đi. Chúng ta đi thôi.

Đi xuống sảnh khách sạn, Trương Minh gọi một xe taxi chở hai người đi tới trung tâm buôn bán của nơi này. Trên đường đi hai người không nói với nhau một câu nào. Đến cửa của khu trung tâm nơi đây người qua kẻ lại thật đông đúc. Bụng Trương Minh sôi lên, từ lúc tỉnh dậy đến giờ hắn vẫn chưa có gì bỏ bụng. Đưa mắt nhìn Dạ Nguyệt chỉ thấy ánh mắt cô hờ hững không quan tâm tới mọi thứ xung quanh.

-Cô muốn ăn gì không?

-Tùy cậu tôi sao cũng được.

-Vậy chúng ta tìm đại một quán ăn nào đó ăn chút gì đi chứ từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa có gì vào bụng.

Bên kia đường có một quán hamburger, không suy nghĩ nhiều Trương Minh kéo cánh tay của Dạ Nguyệt đi về hướng bên đấy. Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình Dạ Nguyệt cũng mặc kệ để hắn kéo mình theo.

-Cô ngồi đây đợi tôi. Tôi đi gọi đồ ăn cho cô.

-Ừ.

Trương Minh đi tới quầy hàng gọi hai suất đồ hamburger, chỉ tới bàn của mình rồi bước đi vào Wc. Khi hắn quay lại đã thấy bên canh Dạ Nguyệt xuất hiện thêm một người đàn ông. Dường như cô ấy và người đàn ông này quen nhau, hai người đang thảo luận một vấn đề gì đó khi thấy Trương Minh đi tới hai người im lặng. Người đàn ông kia đứng dậy rất lịch sự đưa tay ra chào hỏi với Trương Minh:

-Xin chào tôi là Lôi Uy được tổ chức cử tới để hỗ trợ hai người. Tôi đã được nghe qua về cậu.

Trương Minh đưa mắt nhìn vào ánh mắt của anh ta sau một vài giây hắn cười nhạt rồi rất tự nhiên ngồi xuống mà không nói bất kì một câu nào với đối phương cả. Cánh tay của Lôi Uy đưa ra trở lên thật thừa thãi. Ngượng ngùng thu tay lại ngồi xuống nhìn Trương Minh một cách nghiền ngẫm. Dạ Nguyệt thấy được hành động của Trương Minh hơi có chút bất ngờ nhưng cô đoán được rằng Trương Minh có lẽ đã nhìn ra được điều gì đó của Lôi Uy.

-Không cần dài dòng trong 10 giây nữa nếu còn không biến khỏi mắt tôi thì anh đừng hòng đi nữa. Đừng tưởng tôi không biết tổ chức bọn anh muốn gì. Lúc đi nhờ mang theo 2 người đằng kia đi cùng.

-Hừ, một thằng nhóc con mà dám ngông cuồng với tôi sao? Cậu đừng tưởng... Aaa

Lời còn chưa nói xong hắn đã lĩnh trọn một đấm của Trương Minh. Không hề dài dòng Trương Minh hành động một cách dứt khoát. Cú đấm đấy mặc dù không dùng hết sức nhưng cũng đủ khiến Lôi Uy ôm bụng lùi lại.

-Mày dám đánh tao.

Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay, xung quanh tay hắn tạo ra một nguồn điện chạy dài từ cổ tay tới bàn tay lên tới vai.

-Đủ rồi Lôi Uy, tôi tin tổ chức cũng không muốn để anh và Trương Minh sảy ra xung đột không đáng có khi mà nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành.

Dạ Nguyệt đứng lên cản trước mặt Lôi Uy. Lôi Uy căm giận nhưng lời Dạ Nguyệt nói không sai. Hắn thu tay lại quay người cắn răng đi ra ngoài.

-Cậu nhìn ra gì rồi?

-Bọn họ muốn đợi chị cứu được cô gái kia ra sẽ giết cô. Tôi dự đoán không hề sai mà tổ chức đẩy cô đi chính là muốn cô tìm cái chết.

-Haizz, biết sao giờ. Ngoài cậu ra giờ tôi cũng không còn con đường nào khác.

-Yên tâm đi. Tôi sẽ không để bọn họ làm gì cô đâu. Chúng ta ăn thui.

Sau khi bước ra khỏi quán, Trương Minh kéo tay Dạ Nguyệt đi dạo xung quanh khu thương mại. Sau khi đi vòng quanh rất nhiều nơi Trương Minh kéo cô tới một của hàng thời trang nổi tiếng.

-Vào đây đi, tôi nghĩ cô nên đổi sang một bộ đồ khác trông nữ tính hơn chứ đi dạo mà mặc như vậy khó chịu lắm.

-Tôi quen như vậy rồi.

-Đi với tôi thì hãy thay đổi nó đi, tôi cũng không muốn người đi đường lúc nào cũng quay ra nhìn tôi chỉ trỏ.

-Được, nhưng tôi không biết chọn đồ?

Trương Minh ôm đầu, cô có còn là phụ nữ không vậy, không phải mua sắm là thiên tính của phụ nữ sao.

-Đi thôi, tôi giúp cô chọn một bộ phù hợp hơn dù sao đến nơi kia cũng không thể ăn mặc tùy tiện được.

-Cậu muốm đi đâu vậy?

-Phố buôn người.

Nằm ở ngoại ô thành phố có một khu vực được gọi là phố buôn người. Vì ở nơi đây hàng tháng sẽ có một cuộc đấu giá. Mặt hàng được đưa ra đấu giá là nhưng cậu bé,cô bé hay là những người thanh niên trưởng thành. Nói chung chỉ cần có tiền thì bạn có thể đấu giá người mà bạn muốn.

-Sao cậu lại muốn đến đây?

-Không biết nữa, tôi tìm thấy nơi này trong khi điều tra về nước A. Những người được đưa ra đấu giá hình như đều không phải người bình thường. Hơn nữa trùng hợp là buổi đấu giá tháng này lại đúng lúc tổ chức hôm nay nên tôi mới muốn đến coi thử.

Khi hai người tiến vào bên trong thì nơi đây đã rất náo nhiệt rồi, thường thì những người có thể tiến vào nơi đây đều là những người của tầng lớp quý tộc. Họ sẽ bỏ tiền ra để mua những người kia về làm trò tiêu khiển cho bản thân mình. Sau vài lượt đấu giá nhàm chán Trương Minh đang muốn đưa Dạ Nguyệt rời khỏi đây thì bắt đầu có chuyện sảy ra.

-Này thằng nhóc! Ra giá con hàng này đi.

Người nói là một thanh niêm da trắng tầm 25 đến 26 tuổi có vẻ là người khá có máu mặt.Xung quanh là 4 người vệ sĩ trông khá dữ tợn. Người thanh niên chỉ tay vào Dạ Nguyệt hất hàm với Trương Minh. Trương Minh tỏ ra không nghe thấy, đứng dậy muốn kéo Dạ Nguyệt đi. Hôm nay hắn cũng không muốn vướng thêm vào rắc rối nào nữa. Nhưng dương như càng không muôn thì rắc rối càng tìm tới hắn. Tên thanh niên đưa tay tóm lấy cánh tay của Trương Minh muôn cản lại nhưng đáp lại hắn là một cú đấm trực tiếp thẳng vào mặt không cho gã có khả năng phản kháng. Bốn tên vệ sĩ xung quanh giật mình lao tới vây quanh hai người.

-Bọn mày còn nhìn cái gì nữa đánh chết nó cho tao. Tao xem mày chết rồi con ghẹ của mày còn không phải để tao cưỡi sao.

Cả ba tên vệ sĩ nghe chủ nhân nói vậy thì lao vào đánh chỉ có một tên đứng nguyên chăm chú nhìn Trương Minh. Hắn cảm nhận được Trương Minh và Dạ Nguyệt không hề bình thường. Như để trả lời hắn chỉ trong chưa đến ba giây, cả ba tên vệ sĩ đều bị Trương Minh đá văng ra. Trương Minh quay người nhìn tên vệ sĩ còn lại bằng con mắt đầy đăm chiêu.

-Làm vệ sĩ cho tên khốn này thật không sứng với những người như cậu. Đi theo tôi đi.

-Một người chỉ mười năm mười sáu tuổi như cậu thì có gì có thể đảm bảo cho tôi chứ?

-Đúng là tôi không có gì nhưng ít nhất tôi coi cậu là một người chứ không phải là thứ vũ khí lạnh lẽo.

-Sao cậu lại...

-Không cần hỏi vì sao tôi biết. Ánh mắt của anh cho tôi biết được tất cả.

-Tôi đang cần một người có năng lực như anh.

-Cậu lấy cái gì để tôi làm việc cho cậu chứ?

-Cậu không làm việc cho tôi mà là làm cho chính cậu. Tự tìm lấy tự do cho bản thân. Cậu thấy sao?

Nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Trương Minh, tên vệ sĩ trầm ngâm suy nghĩ sau vài phút hắn nắm chặt tay đưa ra quyết định:

-Được. Tôi đồng ý đi theo cậu.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.