Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Dạ Nguyệt khá bất ngờ với Trương Minh. Phải biết hắn và người kia đến tên còn chưa biết là gì vậy mà đã bảo người ta đi theo mình. Đơn giản tên nhóc kia chỉ nhìn người ta một cái rồi quyết định mà không một chút trần trừ.

-Mẹ kiếp mày muốn là phản sao? Mày nên biết kết cục khi mà mày rời khỏi tao.

Tên thanh niên trên mặt đất gào lên với người vệ sĩ kia. Lời của hắn nói cũng làm người vệ sĩ dừng lại. Phải biết rằng hắn là được mua về từ phố buôn người này. Khi bị bán thì người mua sẽ phải kí một hiệp ước linh hồn. Trừ khi chủ nhân của khế ước chủ động từ bỏ khế ước nếu không thì khi chủ tử chết hắn cũng sẽ chết.

Trương Minh tiến tới nâng tên công tử kia lên đưa mắt với người vệ sĩ nói:

-Dùng năng lực của cậu đưa tôi đến một nơi không người.

Người vệ sĩ ngạc nhiên nhìn Trương Minh. Hắn chưa từng sử dụng năng lực trước mặt người này nhưng hắn lại biết được. Không nói hai lời hắn ta tiến tới cạnh Trương Minh rồi không hề có điều báo trước cả bốn người đã biến mất. Ngay sau đó tại một khu nhà máy bỏ hoang Trương Minh, Dạ Nguyệt, người vệ sĩ và tên thanh niên kia xuất hiện. Có thể thấy được khả năng dịch chuyển này là do người vệ sĩ tạo ra.

-Bây giờ mày giao khế ước ra hay là mày muốn được thấy từng bộ phận trên cơ thể mày bị đứt rời từng chút một.

Ánh mắt Trương Minh đanh lại trông khá đáng sợ. Một cậu nhóc mười bảy tuổi có đôi mắt tràn đầy hắc ám như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.

Tên kia run rẩy nhưng vẫn căn răng không chịu giao khế ước ra.

-Hừ dù mày có giết tao tao cũng sẽ không giao nó ra. Dù sao mày giết tao thì nó cũng sẽ đi theo tao.

-Mày đang thách thức sự nhẫn lại của tao sao. Mày lên nhớ mạng của mày đang nằm trong tay tao. Tao với hắn cũng chỉ mới quen biết. Dù cho tao có giết mày hắn cũng sẽ không oán hận tao vì hắn cũng chịu đủ sự dày vò của mày rồi. Còn mày tao sẽ không chỉ róc thị mày mà tao còn có thể đem thằng già nhà mày đi theo mày nữa đó. Cho nên đừng làm tao mất kiên nhẫn. Giao khế ước ra đây.

Mỗi câu nói của Trương Minh như là một nhát dao đâm thẳng vào hắn. Đúng là Trương Minh với người vệ sĩ kia chỉ vừa mới quen nhau. Nên dù cho hắn có giết mình mà hại chết tên kia thì hắn cũng không mất mát chút nào cả. Kết quả hắn vẫn phải chết. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ hắn vội vàng đồng ý:

-Tôi giao, tôi giao xin cậu đừng giết tôi.

-Được ta sẽ không động vào ngươi.

Người thanh niên vội vàng đưa tay cắt một chút để máu chảy ra, người vệ sĩ hiểu ý tiến tới đưa cánh tay ra. Trên bàn tay có một dấu ấn kì quái. Sau khi máu của người thanh niên chảy vào thì dấu ấn đó sáng lên rồi biến mất.

-Tôi đã giải trừ xong rồi cậu cho tôi đi được không? Xin cậu..

-Ồ vậy là xong rồi à. Được thôi tao sẽ thả mày ra.

Trương Minh buông tên kia ra, hắn vội vã muốn chạy ra khỏi nhà máy này. Trương Minh cười nhếch mép đưa đánh mắt với người vệ sĩ. Như hiểu ý của Trương Minh tên vệ sĩ gật đầu một cái rồi biến mất sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt tên thanh niên. Không biết từ lúc nào trên tay đã mang theo một con dao găm quân đội, trực tiếp đâm thẳng vào tim của người thanh niên kia. Tên thanh niên kinh ngạc đến mức há hốc mồn. Trước khi chết ánh mắt hắn nhìn về hướng Trương Minh như cần một lời giải thích.

-Haizzz, tao đồng ý không động vào mày nhưng hắn thì không có đồng ý. Cũng chịu thôi ai kêu mày làm nhiều điều ác như vậy.

-Cảm ơn cậu. Từ này về sau tôi nhất định sẽ trung thành với cậu.

-Đừng nói cảm ơn làm gì. Phải rồi anh tên gì? Tôi là Trương Minh, cô ấy là Dạ Nguyệt.

-Tôi không có tên, từ lúc có được nhận thức tôi đã bị đem bán ở phố buôn người.

Người vệ sĩ cúi đầu hồi tưởng lại quá khứ của bản thân mình. Trương Minh như hiểu được tâm trạng của anh ta suy nghĩ một chút Trương Minh nói:

-Tôi coi anh là bạn của tôi, tôi sẽ nghĩ cho anh một cái tên. Gọi là Phong Thiên đi. Ngọn gió của trời anh thấy sao?

-Phong Thiên. Được cứ vậy đi. Tôi tên là Phong Thiên haha.

-Chúng ta đi khỏi đây thôi về khách sạn tôi sẽ nói cụ thể hơn với anh sau.

Tại trung tâm nghiên cứu của nước A.

Trong căn phòng thí nhiệm giáo sư Label đang cùng với rất nhiều giáo sư khác đang tiến hành nghiên cứu một lọ thủy tinh màu đỏ.

-Quả là một dòng máu tuyệt vời. Hãy tiến hành quá trình rút máu của cô ta sau đó dùng Nito lỏng giữ cho cô ta không bị hoại tử.

-Thưa giáo sư, nếu rút hết máu liệu cô ta có...

Một người mặc áo blouse trắng của viện nghiên cứu vội vàng hỏi.

-Yên tâm đi, cô ta sẽ không sảy ra vấn đề gì đâu. Bắt buộc phải rút máu của cô ta ra nếu không chúng ta cũng không thể kiểm soát được sức mạnh của cô ấy đâu.

Sau khi làm xong nhiệm vụ được giao người mặc áo blouse kia tiến tới chỗ Label.

-Đã rút xong máu của cô ta và đông lạnh bằng nito lỏng. Không sảy ra bất cứ vấn đề nào cả.

-Rất tốt. Nhanh chóng đưa máu của cô ta vào nghiên cứu.

Lúc này một nhân viên khác của viện nghiên cứu đi tới, nói thầm vào tai của giáo sư một điều gì đó.

-Đã tìm được rồi sao? Được tôi sẽ đến phòng họp ngay bây giờ. Các cậu tiếp tục nghiên cứu đi. Chúng ta đi thôi.

Khi đi tới phòng họp giáo sư không gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong.

-Thế nào đã tìm được người giết Ares rồi sao?

Hephaistos đang nghiền ngẫm coi máy tính thấy giáo sư đi vào hắn nhẹ nhàng đẩy máy tính về phía giáo sư. Trên máy tính chính là hình ảnh cuộc chiến của Trương Minh và Ares. Sau khi xem xong, giáo sư chỉ trầm ngâm thốt ra hai chữ:

-Là nó.

-SAo vậy giáo sư? Là ai cơ?

-Hợp chất H duy nhất mà tôi đã nghiên cứu thành công. Nó đã bị trộm đi vào mấy hôm trước. Người kia chính là người đã sử dụng nó, vì chỉ có dùng nó mới có thể đốt cháy máu huyết cơ thể để gia tăng sức mạnh của bản thân.

Giáo sư một lần nữa xem lại video quá trình Trương Minh hạ sát Ares. Nó sảy ra quá chóng vánh. Sau đó giáo sư lại lắc đầu tiếc nuối.

-Thật đáng tiếc, hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tác dụng của hợp chất H. Nếu không chỉ sợ bọn họ trở về cũng khó thể ngăn được hắn.

-Mau cho người tìm tung tích của bọn họ. Nhân lúc hắn chưa bộc phát được hết khả năng chúng ta phải bắt hắn lại. Tôi muốn nghiên cứu hắn. Nếu thành công chúng ta có thể thống nhất được toàn bộ thế giới.

-Đã cho người tìm kiếm, hắn đang ở khách sạn lớn nhất của thành phố.

-Cậu cho người tới đó bao vây đi. Tôi sẽ xin chi viện từ cấp trên. Trước khi chi viện đến đừng manh động.

-Rõ.

Tại khách sạn.

-Cậu đã hiểu lý do chúng tôi cần đến cậu chưa. Bây giờ nếu cậu thay đổi quyết định cậu có thể rồi đi.

-Cậu đã cho tôi tự do bây giờ tôi tôi bỏ đi thì sao tôi còn có thể ngẩng đầu chứ. Cậu yên tâm tôi sẽ đi đến cậu đến cuối cùng.

-Không đến mức vậy đâu chúng ta sẽ ổn thôi.

Chợt Trương Minh cảm nhận được có nguy hiểm đang kề cạnh. Tập trung tinh thần lại hắn bắt đầu đưa mắt nhìn ra xung quanh. Cảnh tượng trước mắt không khỏi làm cho Trương Minh giật mình. Bên ngoài, rất nhiều người trên tay cầm theo vũ khí đã bao vây hắn lại. Quay nhìn ra cửa hắn thấy có khoảng bảy tám chiếc trực thăng đang săn sàng vào vị trí chiến đấu bất cứ lúc nào cũng có thể hành động. Nuốt ực một ngụm Trương Minh đưa tay ra hiệu cho Dạ Nguyệt và Phong Thiên im lặng. Lúc này cửa phòng có người gõ cửa.

-Xin lỗi có ai không chúng tôi là phục vụ phòng. Xin mở cửa để chúng tôi thay ga giường.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.