Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta mệt rồi

Tiểu thuyết gốc · 1580 chữ

Sau khi tiễn Hephaitos xuống địa ngục, Trương Minh đi tới chỗ Dạ Nguyệt đỡ cô dậy. Nhìn những vết thương trên cơ thể cô khiến hắn cũng cảm thấy đau lòng. Nâng Dạ Nguyệt dựa vào tường hắn quay ra nhìn về phía Phong Thiên càng cảm thấy khó chịu hơn. Mỗi vết thương trên cơ thể của hai người đều là do mình đưa họ vào đây mới như vậy. Hắn rất buồn bực. Giáo sư Label chứng kiến toàn bộ quá trình sớm đã khiếp sợ run người, muốn nhân lúc hỗn loạn mà trốn thoát đi nhưng khi quay người hắn trông thấy một thứ còn đáng sợ hơn khiến hắn phải rùng mình ngã ngồi xuống đất. Cô gái mà hắn đã rút cạn máu đang quấn chiếc khăn trắng ngồi gác chân lên chiếc ghế hài hước nhìn ông.

-Lão già, tên khốn kia đâu rồi. Sao không thấy sự hiện diện của hắn ở đây vậy.

-Làm...làm sao có thể như vậy cơ chứ. Rõ ràng ta đã rút cạn máu của ngươi rồi mà.

-Cũng không có gì đặc biệt, máu của hắn đã cứu ta sống ta.

-Không thể nào...không thể nào...

-Xuống địa ngục hỏi xem tại sao lại không thể đi.

Dứt lời cô gái đưa tay lên vừa muốn động sát cơ thì bất ngờ một bóng đen xuất hiện trong tích tắc chộp lấy cô tên giáo sư rồi biến mất vào trong hư không. Cô gái hơi giật mình sau đó cười lớn.

-Chạy nhanh đấy đồ khốn. Để ta bắt được ngươi thì ngươi chỉ có chết chắc.

Nói xong cô nhẹ nhàng đứng dậy bước những bước mềm mại trên đôi chân trần hướng về phía Trương Minh. Trương Minh lúc này đang rất buồn bực thấy cô gái đi đến chỗ Phong Thiên nhẹ nhàng trích một giọt máu trên ngón tay nhỏ vào miệng hắn. Sau vài phút các vế thương của Phong Thiên đang dần dần có dấu hiệu hồi phục. Dạ Nguyệt cũng được cô làm y như vậy, say khi xong tất cả cô không chút ngại ngùng nhảy lên lưng Trương Minh thủ thỉ vào tai hắn những lời nói nũng nịu:

-Mệt rồi, cõng ta.

Trương Minh thật muốn khóc, lúc này Dạ Nguyệt và Phong Thiên đã tỉnh lại. Khi Dạ Nguyệt nhìn thấy Trương Minh đang cõng cô gái kia trong lòng bỗng chốc cứng ngắc gắt lên một câu:

-Khốn khiếp, vô lại.

Cũng khó trách Dạ Nguyệt được lúc này Trương Minh đang đứng cạnh cô, chết ở cái là thân thể của hắn không có một món đồ che chắn nào cả. Tiểu Trương Minh của hắn còn đang ngẩn cao đầu đón gió trước mặt cô nữa chứ. Dạ Nguyệt thật muốn cầm con dao dưới mặt đất kia lên trực tiếp cắt phăng cái thứ khốn nạn của hắn đi. Trương Minh lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng. Đưa mắt ngó xuống thấy tiểu Trương Minh đang ngóc đầu hắn thật sự muốn đâm đầu vào cái lỗ nào đó mà chết quách đi. Thanh danh của hắn trong mắt Dạ Nguyệt bây giờ đã mất sạch sành sanh mặc dù trước giờ với cô hắn đã chẳng có chút cỏn con thanh danh nào cả. Đọng lại trong đầu cô chỉ có hai từ để nói về hắn: " Vô Sỉ"

Đúng lúc này dám người Lôi Uy cũng đã tiến vào. Dù có chút trật vật để sử lý đám người kia nhưng dù sao hiện tại đã xong. Khi bọn họ nhìn thấy đàm người của Trương Minh rồi trông thấy khung cảnh hiện tại của dãy hành lang thật sự khiến họ cảm thấy lạnh sống lưng. Dạ Nguyệt đã trông thấy bọn họ cô vừa muốn bước tới thì một luồng điện áp cực lớn nhắm thẳng về phía cô tốc độ cực nhanh không cho cô một con đường né tránh nào cả. Hành động của bọn họ đều nằm trong tầm kiểm soát của Trương Minh. Vội vàng hắn đẩy mạnh Dạ Nguyệt sang một bên còn bản thân hắn cũng nhanh chóng hướng tới một bên khác. Mà điều này cũng đã đánh thức cô gái trên lưng hắn, mở đôi mắt lười biếng của mình ra, trước khi mà Lôi Uy muốn tung tiếp theo thì cô ấy đã đưa tay ra nắm chặt một phát. Không gian xung quanh Lôi Uy dường như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt lại. Sàn nhà, tường kính xung quanh đang nứt dần ra. Đám người Lôi Uy chao đảo, cô gái kia lười biếng nói:

-Dám phá hoại việc nghỉ ngơi của ta thật đáng chết mà. Về nói với tên chỉ huy thối tha của các ngươi bà cô ta đây sẽ sớm tới tìm ông ta. Bọn họ giờ là người của ta đừng có hòng mà động chạm tới họ. Nếu không đừng trách ta đưa tiễn cái tổ chức của bọn ngươi xuống địa ngục. Giờ thì cút đi!

Dứt lời không gian kia nứt toác ra, mọi thứ bên trong đều bị bóp nát vụn, chỉ còn lại ba người Lôi Uy nằm la liệt dưới đất. Trương Minh cũng khinh ngạc, má nó đây là ai mà sao sức mạnh khủng khiếp như vậy. Cô gái kia lại một lần nữa lười biếng tựa đầu vào lưng của hắn nhắm mắt lại, chỉ để lại vỏn vẹn hai chữ:

-Đi thôi.

Sau khi Phong Thiên dịch chuyển đưa bọn họ về tới ngôi nhà nhỏ kia cô gái vẫn không hề tỉnh lại. Không những vậy khi Trương Minh muốn đặt cô lên giường thì trực tiếp bị cô gái kéo xuống bên cạnh. Cơ thể của cô nép vào lòng hắn, đôi tay ôm lấy hắn tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Trương Minh thoát ra thì cô ấy lại càng ôm chặt hơn. Sau vài lần cố gắng mà không được, cơ thể cũng mệt mỏi nên cũng không làm gì nữa mà cũng trực tiếp ôm cô vào lòng ngủ luôn. Dạ Nguyệt thấy hắn bước vào bên trong mãi không trở ra nên cô đi tới khi nhìn thấy hắn và cô gái kia đang ôm nhau ngủ cô có chút tức tối, trong miệng không khỏi phát ra hai chữ " Đê Tiện ".

Trong cơn mơ màng Trương Minh trông thấy được hình ảnh của Chỉ Tình đang lõa thể khiêu khích mời gọi hắn, còn có cả hình ảnh của Tô Thiến, có cả Dạ Nguyệt và cuối cùng là cô gái kì lạ kia. Các cô gái đang vẫy tay mời gọi Trương Minh một cách trắng trợn. Họ còn bày ra rất nhiều tư thế khiêu khích con sắc quỷ trong lòng Trương Minh. Không suy nghĩ nhiều dù sao hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hay ăn chay niệm phật như Đường Tăng mà có thể từ chối được sự câu dẫn như thế này. Đưa tay lên vuốt ve bộ ngực của Dạ Nguyệt cơ thể hắn cảm nhận được một sự mềm mại khó tả được đang truyền tới từ bàn bay của mình. Vô thức bàn tay hắn nắm chặt lấy hạt anh đào kinh động nhân tâm của cô mà se nhẹ, có tiếng rên khe khẽ truyền vào trong tai khiến hắn có đôi chút thanh tỉnh lại:

-Ưm....ưm....

Giật mình hắn vội vàng mở mắt ra phát hiện cả căn phòng sáng trưng, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài hắt vào khiến cho hắn càng nhìn rõ hơn người đang ngồi trên cơ thể của hắn mà uốn éo kia. Cô gái vừa nhấp nhô lên xuống vừa rên khẽ khiến cho Trương Minh cảm giác như đang ở trong giấc mơ lúc nãy chưa tỉnh lại vậy. Trương Minh thật muốn ngửa đầu lên trời mà hét thật to " Không phải chứ, cưỡng hôn đã đành giờ còn mất đi cả sự trong sạch sao"

Cô gái kia cũng không để ý tới Trương Minh đã tỉnh lại, cô hoạt động miệt mài trên cơ thể của Trương Minh càng lúc càng nhanh càng lúc càng có lực hơn rồi khi gần đạt đến cao trào bàn tay cô bấu chặt vào bả vai của Trương Minh hành động cũng càng lúc càng mau lẹ. Sau đó cô hét lên một tiếng thật to đổ gục xuống lồng ngực của Trương Minh mà thở gấp. Một dòng nước ấm từ cơ thể của cô gái chảy ra bao chọn tiểu Trương Minh bên trong khiến Trương Minh sung sướng không thôi. Dường như vẫn chưa đủ thỏa mãn Trương Minh lật người đảo chủ thành khách đặt cô bên dưới rồi bắt đầu từ từ ra vào. Cô gái không hề phản đối hay chống cự ngược lại còn nhiệt tình đưa cao mông lên để Trương Minh có thể tiến vào sâu hơn trong thân thể. Sự nhiệt tình của cô như một liều thuốc cổ vũ hắn một cách mãnh liệt hơn. Không biết trải qua sự dày vò của Trương Minh bao lâu cuối cùng cô gái cũng không thể không ôm chặt cơ thê hắn mà xin hàng:

-Đến đây thôi, ta không chịu nổi nữa rồi đồ hỗn đản. Ngươi thật không phải người mà.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.