Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụng trộm và sự lựa chọn

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Nụ hôn non nớt của Tâm Nhi như một miếng mồi thơm ngon đang muốn thức tỉnh con quái thú trong Trương Minh. Phải biết rằng từ lúc bị hợp chất H cải tạo lại cơ thể, hắn rất khó cưỡng lại sự mê hoặc của phụ nữ. Trong ba năm ở nước ngoài, thứ duy nhất hắn chưa làm được đó chính là kìm chế dục vọng của bản thân mình. Đây cũng là điều nuối tiếc duy nhất của hắn. Chiếc lưỡi của hắn đang dần dần vươn sang, từ từ cạy mở hàm răng trắng xinh đẹp, của cô ra. Nó dũng mãnh len lỏi vào bên trong, khuấy động, khiêu khích chiếc lưỡi đinh hương của cô. Tâm Nhi nào có thể chống cự lại được hắn, chỉ một thoáng sau cô đã bị hắn hôn tới mất luôn cả lý trí, quên mất hiện tại đang ở đâu. Đôi tay của Trương Minh từ từ bỏ con dao trên tay xuống, từ từ đưa tới trước ngực của cô, đôi môi hắn nhẹ nhàng môi cô ra, tiến dần tới bên tai cô ngậm nhẹ lấy một phần thịt mềm hơi khẽ day nhẹ làm cho Tâm Nhi rùng mình một cái. Cơ thể cô căng cứng, đôi tay chủ động ôm chặt lấy hắn.

-Lên ngựa rồi khó xuống lắm đấy, sẽ không có cơ hội để quay lại đâu.

Trương Minh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, đôi tay vẫn không hề dùng lại mà vẫn xoa nắm liên tục trước ngực của Tâm Nhi. Đáp lại hắn là một giọng nói ngắt quãng như đầy mê hoặc:

-Mình không...ưm...hối hận...ưm...

Nghe được câu nói của cô hắn bế cô dậy đặt lên thành bếp, một lần nữa đôi môi hai người lại dính vào nhau. Lần này sự chủ động hoàn toàn từ phía Trương Minh, hắn hôn một cách mãnh liệt. Dùng chiếc lưỡi của mình trực tiếp cạy mở nơi mật đào thơm ngát trong miệng cô. Tay hắn cũng không hề nhàn rồi mà từ từ luồn vào trong áo của cô vuốt ve phần bụng phẳng lỳ của cô. Tay hắn chạm vào đến đâu ở đó như có một luồng điện mãnh liệt kích thích tới não của cô. Chợt ánh mắt của hắn lướt qua của bếp, nhả đôi môi Tâm Nhi ra, tay hắn cũng từ trong áo của cô rút ra. Cô thấy hắn như vậy có chút giật mình, đôi tay không khỏi ghì chặt hắn hơn như thể sợ hắn sẽ bỏ đi mất. Như hiểu được tâm lý của cô Trương Minh nhẹ nhàng nói thầm vào tai cô:

-Em nhìn ngoài cửa kìa.

Cô vô thức đưa mắt tới bên ngoài, lúc này ở Bích Hàm và Chỉ Tình đều đang đưa mắt nhìn chằm chằm hai người. Điều này trực tiếp khiến cho Tâm Nhi hoảng sợ, cô vội vàng nhảy khỏi thành bếp, cả cơ thể run rẩy, đầu cúi gằm xuống, hai tay túm lấy chiếc áo của mình mà vày vò. Trương Minh phá tan bầu không khí ngượng ngùng lúc này:

-Mọi người bơi xong rồi sao?

Chỉ Tình là người phản ứng đầu tiên, cô xoay người đi thẳng lên lầu không nói câu gì, Bích Hàm giữ vẻ mặt trầm ngâm xem kịch vui. Việc bỏ đi lên lầu của Chỉ Tình như một con dao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Tâm Nhi. Mặc dù cô biết Trương Minh và Chỉ Tình là một đôi không thể tách rời nhưng cô không thể nào xóa bỏ được hình bóng của hắn ra khỏi trái tim mình. Ba năm trước chính câu nói khi ở vườn trường của hắn đã khiến cô có thêm can đảm để có thể một lần nói lên tiếng lòng của mình trước hắn. Nhưng lúc cô có được can đảm để có thể đấu tranh dành lấy tình yêu của bản thân mình thì hắn chợt biến mất. Lúc đó cô đã rất hụt hẫng. Ba năm sau hắn quay lại một lần nữa, khi biết tin hắn quay lại cô đã tự nói với mình sẽ dùng hết can đảm mà tỏ tình với hắn dù kết quả như thế nào cô cũng sẽ chấp nhận. Một người con gái sống nội tâm như cô để có thể lấy can đảm tỏ tình đã là một điều vô cùng khó khăn rồi. Thứ cô cần chỉ là một chút sự tình yêu của hắn dành cho cô. Chỉ cần hắn chấp nhận dù cho cô làm nhân tình cho hắn cô cũng sẽ chấp nhận. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ được mình còn chưa làm nhân tình cho hắn thì đã bị lộ tẩy. Không những vậy còn là lộ tẩy trước mặt những người bạn thân của mình, trước người được coi là chính thê của hắn nữa chứ. Đôi mắt cô đã dần dần đỏ lên, nước mắt đã trực trào trên khóe mắt. Trương Minh rất nhạy cảm đối với mọi thứ xung quanh, hắn đưa tay lên gạt nhẹ khóe mắt cô ngăn không cho nước mắt cô rơi xuống.

-Em dừng khóc, anh sẽ đi nói rõ với Chỉ Tình, không sao đâu.

Nắm nhẹ đôi tay đang túm chặt vạt áo của cô, hắn khẽ hôn nhẹ lên môi cô an ủi.

-Anh...nhanh đi tìm Chỉ Tình đi, em...có lỗi với cô ấy... nếu cô ấy không chấp nhận thì em sẽ đi một nơi thật xa để không ảnh hưởng đến tình cảm hai người, sau này cũng không gặp lại nữa...em...em.

Nói đến đây Tâm Nhi không còn không chế được nữa nước mắt cô chảy ra ngày một nhiều hơn. Trương Minh cũng không nhẫn tâm bỏ mặc cô lúc này được, hắn đưa mắt ra hiệu cho Bích Hàm, cô hiểu ý bước tới bên cạnh Tâm Nhi kéo tay cô ấy đi với mình. Trương Minh thì lắc đầu nhẹ nhàng bước lên tầng. Đứng trước cửa phòng Chỉ Tình hắn nhẹ nhàng gõ cửa:

-Tình Tình.

Đẩy cửa bước vào hắn không thấy Chỉ Tình, trong phòng cô hoàn toàn trống rỗng không có người. Hơi ngạc nhiên hắn đưa thần thức của mình đi khắp nơi trong biệt thự. Lúc này hắn cảm nhận được hơi thở của Chỉ Tình. Thì ra cô không hề về phòng mà đang đứng trên sân thượng của tòa biệt thự. Trương Minh bình tĩnh thu lại thần thức, bước từ từ lên trên sân thượng. Khi hắn bước đến hắn thấy được Chỉ Tình đứng ở gần lan can đưa mắt nhìn về xa xăm. Trương Minh đi tới bên cạnh cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn về hướng xa xăm cùng cô.

-Anh nói xem nếu không có sự cố kia thì hiện tại chúng ta sẽ như thế nào?

Chỉ Tình chủ động phá vỡ sự im lặng. Trương Minh không nhìn cô mà chỉ bình tĩnh nói:

-Sẽ trả thế nào cả. Anh vẫn sẽ là một thằng Trương Minh yếu đuối, tự ti về bản thân của chính mình.

-Lúc đó mối quan hệ của hai chúng ta liệu có giống như bây giờ.

Trương Minh lắc đầu:

-Rất khó. Em với anh khi đó giống như mặt trăng vậy anh chỉ có thể trông thấy em mà không bao giờ có thể chạm vào em. Nhiều nhất anh chỉ có thể bầu bạn ở bên em mà thôi.

Chỉ Tình quay đầu nhìn Trương Minh:

-Bây giờ em không còn là mặt trăng nữa mà đã trở thành một hành tinh nhỏ bé, còn anh cũng đã biến đổi thành một mặt trời to lớn để bọn em quay xung quanh anh rồi.

-Không đến mức như vậy chứ.

Chỉ Tình chỉ cười nhẹ:

-Thật ra em đã biết Tâm Nhi thích anh từ lâu rồi. Nhưng khi đó em không muốn chia sẻ anh cho bất kì ai cả nên em luôn coi như không biết vậy. Nhưng hôm nay chị Hàm đã nói với em về anh. Anh sẽ không thể nào là của riêng bất kì ai cả vì sự ưu tú của anh. Chị ấy bảo rằng thay vì cố gắng để độc chiếm anh thì nên mở lòng ra tạo dựng một nền móng vững chắc để giúp đỡ anh cho sau này.

-Em cũng không cần quá quan trọng điều đó đâu. Anh sẽ cố gắng làm thật tốt tất cả mọi thứ dù cho có chuyện gì sảy ra đi nữa thì anh cũng sẽ đảm bao một cuộc sông thật tốt cho tất cả các em.

Chỉ Tình xì một tiếng khinh miệt:

-Anh cũng đừng nghĩ như vậy là có thể mang bất kì người phụ nữ nào về cái nhà này.

Trương Minh gãi đầu:

-Anh nào dám cơ chứ. Em bảo sao thì anh sẽ nghe vậy được chưa.

Chỉ Tình vênh mặt lên không thèm để ý tới hắn. Trương Minh đưa tay ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.

-Em sẽ không còn giận Tâm Nhi nữa chứ? Vừa nãy khi em bỏ đi cô ấy đã rất hoảng hốt đó?

-Em giận Tâm Nhi hồi nào chứ? Người em giận là anh kìa.... hừ!!!

Trương Minh nhìn khuôn mặt của cô không kìm được đặt một nụ hôn lên trên môi cô:

-Cảm ơn em, Tình Tình.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.