Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị tin hắn

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Tạ Uyên Nhi là con gái út của phó chủ tịch thành phố Nam Phong này, vì vậy ngay từ nhỏ cô đã được nuông chiều, được coi như tiểu công chúa trong nhà. Nhưng cô cũng biết khi lớn lên với một gia đình làm trong quan trường sẽ rất khó để có thể có một cuộc hôn nhân theo ý của mình. Họ sẽ luôn tìm những gia đình môn đăng hộ đối để gả cô. Ngoài miệng thì nói muốn cô sống cả đời không lo nghĩ gì cả nhưng thực ra đó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị. Vì vậy cô từ nhỏ đã luôn muốn tìm được cách để có thể thoát ra được khỏi cái quy luật đấy. Nhận được cuộc điện thoại của anh trai cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà đi đến đó.

Qua một khoảng thời gian, trước cửa lớp quản trị kinh doanh dã chật kín người. Tạ Uyên Nhi tới cả đoàn người tự giác mở một đường nhỏ để cho cô đi vào. Chỉ Tình luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh, khi thấy được Tạ Uyên Nhi cô không khỏi có chút kinh ngạc:

-Uyên Nhi là em sao?

Thấy có người gọi mình, Tạ Uyên Nhi đưa mắt nhìn trong lòng không nén nổi sự vui sướng.

-Chị Chỉ Tình sao chị lại ở đây?

Bố của Chỉ Tình chính là chủ tịch thành phố Nam Phong này, nên việc hai cô gái này quen biết nhau cũng không có gì lạ. Trương Minh đưa mắt lên nhìn, mặc dù không thể so sánh với vẻ đẹp của Bích Hàm nhưng cũng không thua kém Chỉ Tình một chút nào.

-Được rồi ngươi hãy hỏi ý kiến em gái ngươi đi. Quyết định mau lên ta còn muốn ngủ.

Trương Minh quay sang ôm Chỉ Tình nói.

Tạ Đình Phong mau chóng tường thuật lại tất cả sự việc một lượt. Tô Uyên Nhi tức giận:

-Sao có thể như vậy chứ? Thật là không thể chấp nhận được. Anh có còn coi em là em gái của anh không vậy?

Tạ Đình Phong cũng không còn cách nào, hắn cũng không thể ép em gái mình phải làm tiền cược được. Đổi lại là hắn thì hắn cũng không chấp nhận. Đưa mắt nhìn Trương Minh hắn nói:

-Liệu có thể đổi thứ khác không?

Trương Minh cười nhạt:

-Mày nghĩ thứ gì có thể đáng đưa ra làm tiền cược với chị Hàm chứ? Chưa kể phụ nữ của tao không phải là đồ vật để đưa ra cá cược. Tao trả qua là chị Hàm thích thì tao mới bỏ chút thời gian làm cô ấy vui thôi. Em gái ngươi muốn so với chị Hàm ư?

Nói xong hắn lắc lắc đầu tiếp tục ôm Chỉ Tình. Bị so sánh với người khác khiến Tạ Uyên Nhi rất tức giận. Nghe xong câu nói của Trương Minh cô càng tức giận hơn. Ý của hắn không phải bảo cô không bằng cô gái kia sao? Mặc dù đúng là có chút không so được thật nhưng con gái ai muốn bị đem ra so sánh thua kém như vậy chứ? Hai bàn tay nắm chặt tức tối cô hất cằm về phía Trương Minh nói:

-Hừ, tôi cũng không phải là đồ vật để đem ra cá cược. Anh là một tên vô lại, bên cạnh anh có hai người rồi mà vẫn còn muốn nghĩ đến người con gái khác sao?

Dừng một chút cô ấy nói tiếp:

-Chị Tình, sao chị lại chấp nhận ở bên một người như vậy chứ? Em thật cảm thấy khó hiểu, bạn trai của chị ở bên cạnh người con gái khác đã đành, hắn còn ngang nhiên nghĩ đến người khác nữa vậy mà chị cũng để yên được sao?

Chỉ Tình nghe cô ta nói, ở dưới không khỏi véo mạnh vào eo của Trương Minh. Thật là mất mặt mà.

-Uyên Nhi, mọi việc đều do anh của em gây sự trước, còn chuyện hắn ở bên chị với chị hàm đó là chuyện riêng của bọn chị. Chuyện hắn chọn em làm tiền cược quả thật có chút vô lý nhưng đem em và chị Hàm là tiền cược thì hắn là người chịu thiệt chứ không phải là anh của em chịu thiệt. Không nhưng vậy có khi việc này đối với em lại chính là một chuyện tốt. Không phải em luôn sợ kết hôn chính trị sao? Biết đâu hắn chính là con đường mới mà em vẫn đang tìm kiếm.

Mặc dù không thích việc này cho lắm nhưng cô hiểu một khi Trương Minh đã nhắm vào em gái của Tạ Đình Phong chắc chắn có lý do của hắn vì vậy cô cũng sẵn sàng nói giúp cho hắn.

Lời của Chỉ Tình như một tiếng sét làm thanh tỉnh Uyên Nhi. Đúng là cô không muốn mình phải kết hôn với người chưa từng quen biết để đáp ứng tham vọng chính trị của gia đình. Đưa mắt nhìn người thanh niên kia. Hắn dù có chút vô lại nhưng hắn cũng khá đẹp trai, không những vậy hắn còn có một sức hút vô hình nào đó khiến cho người gặp hắn đều cảm thấy được sự bí ẩn trong con người hắn.

-Tôi nói này cô gái, nếu không chấp nhận làm tiền cược thì nhanh chóng đi đi ta còn muốn ngủ một giấc nữa.

Trương Minh có chút mất kiên nhẫn, đối với hắn việc lấy cô làm tiền cược thật ra chỉ là một bước đệm để hắn có thể tiến gần hơn với vị phó chủ tịch thành phố kia. Hắn thật sự không có ý định gì với cô cả. Nếu cô ấy không chấp nhận hắn cũng chỉ đành đợi sử lý xong Thanh bang sau đó rồi mới từ từ tìm các mối quan hệ thôi. Dù sao công ty Minh Hàm muốn mở chi nhánh ở đây quả thật phải có quan hệ tốt với các lãnh đạo.

Tạ Uyên Nhi còn đang suy nghĩ thì lúc này lại có ba cô gái nữa bước vào trong, trực tiếp đi đên bên cạnh Trương Minh.

-Có chuyện gì vậy sao bên này tụ tập đông người vậy?

Người tiến vào không ai khác chính là Tô Thiến, Tâm Nhi và A Lệ. Trong đó hai người đã là phụ nữ của Trương Minh rồi. Người vừa nói chính là A Lệ, bước vào cô thấy khá nhiều người đang vây quanh vì vậy mới quay ra hỏi Chỉ Tình. Sự xuất hiện của các cô gái khiến toàn bộ mọi người xôn xao. Không phải chứ có tới năm cô gái xung quanh tên kia. Ai nấy cũng rất xinh đẹp. Quả thực khiến cho người khác ghen tị mà. Uyên Nhi thấy mấy cô gái ấy đều vây quanh Trương Minh càng khiến cô tò mò về thân phận của hắn. Lại nghĩ đến lời nói của Chỉ Tình, cô cắn răng nói:

-Tôi chấp nhận.

Câu nói của cô trực tiếp khiến cho mọi người được một phen ngơ ngác. Tạ Đình Phong cũng vậy, vốn đã định từ bỏ nhưng em gái hắn chấp nhận hắn chợt trở lên vui vẻ. Trương Minh đưa mắt nhìn cô gái:

-Không phải chứ, thật sự chấp nhận sao?

-Hừ.

Đáp lại hắn chỉ là một tiếng hừ của cô. Trương Minh cười nhẹ, lắc mình đứng dạy:

-Được rồi, các ngươi muốn như nào đây? Tốt nhất là đừng đánh nhau, ta lười lắm.

Tạ Đình Phong đáp:

-Chúng ta chơi bóng rổ.

-Vô vị, không thể kiếm cái nào có tính khiêu chiến hơn sao?

-Ngươi đừng tự mãn.

Trương Minh đưa tay lên miệng ngáp một cái.

-Được rồi đi thôi. Đừng làm mất thời gian của ta nữa.

Nói xong hắn đứng dậy đi về phía cửa lớp học tiến đến sân bóng rổ. Theo sau hắn là cả một đoàn người muốn coi trò hay đi tới. Sự việc này làm náo động toàn trường, gần như tất cả mọi người trong trường đều đi tới sân bóng rổ để xem trò vui.

Sau khi đến sân bóng rổ Tạ Đình Phong nói:

-Ngươi muốn thi ném rổ hay thi đối kháng.

-Đối kháng đi, ném rổ ta sợ ngươi không còn hứng thú chơi bóng nữa mất.

-Được vậy ngươi hãy chọn thêm người đi.

-Không cần thiết.

Trương Minh tràn đày tự tin nói.

-Một mình ta là đủ rồi. Chỉ cần các ngươi có thể ném được vào rổ ta một qua coi như các ngươi thắng.

Câu nói của Trương Minh làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình.

-Tên này điên rồi sao, một mình hắn đấu với năm người đã đành, không những vậy bên kia chỉ cần vào một quả là thắng. Thật không thể tin được mà.

-Bên kia hình như còn có người của đội bóng rổ. Tên này máu dồn lên não thật rồi.

...

Chỉ Tình bên cạnh quay sang Bích Hàm lo lắng:

-Chị hàm mau cản hắn lại đi. Hắn điên rồi hay sao mà lại đưa ra luật như vậy chứ?

Bích Hàm chỉ nhìn cô cười nói:

-Chị tin hắn.

Câu nói của Bích Hàm làm cho Chỉ Tình ngây ra. Đúng vậy là người phụ nữ của hắn cái đầu tiên cần làm chính là tin tưởng hắn. Đây có lẽ là điều mà cô kém hơn Bích Hàm. Câu nói đó như thanh tỉnh Chỉ Tình vậy.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.