Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại ca Thanh bang và chuyện đi Wc

Tiểu thuyết gốc · 1657 chữ

-Đại ca, có chuyện rồi.

Thanh Chính Dương đang ngồi cùng bàn công chuyện với đối tác, lúc này một tên đàn em từ ngoài chạy vào với gương mặt hoảng hốt. Ông bình tĩnh đặt chén rượu vừa đưa lên môi xuống:

-Có chuyện gì vậy?

Tên đàn em run rẩy:

-Thanh..Thanh..ca sảy ra chuyện rồi ạ.

Thanh Chính Dương nhìn tên đàn em:

-Nó thì có thể sảy ra chuyện gì? Không phải lại gây ra chuyện gì bị cảnh sát tóm rồi chứ?

-Không...không ạ. Thanh ca đã bị...giết.

-Cái gì???

Vẻ mặt bình tĩnh của ông ta thoáng chốc biến mất thay vào đó là một vẻ mặt kinh ngạc, hoảng sợ. Ông tiến đến trước mặt tên kia, hai tay xốc cô áo hắn lên gằn giọng:

-Mày bảo gì cơ? Thanh nhi con tao làm sao cơ?

Tên đàn em hoảng sợ:

-Thanh ca bắt người đến khu nhà phía Nam để trừng phạt nhưng bị tên kia thẳng tay giết chết, có một tên may mắn thoát được đã gọi về thông báo.

Đôi tay đang túm lấy cổ áo tên kia buông thõng, cả cơ thể của ông ta trở lên vô lực:

-Sao... sao có thể như vậy chứ? Ở cái đất Nam Phong này còn có người dám động tới con của ta sao. Mau...mau chóng gọi anh em truy tìm tên đó cho tao. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Thanh Chính Dương tức giận đập bàn cầm chiếc cốc thủy tinh ném thẳng vào góc tường. Đứa con trai của ông hết mực cưng chiều giờ đây đã không còn, hỏi ông làm sao có thể không tức giận cơ chứ. Vội vàng đứng dậy mặc kệ đám đối tác mà bỏ đi. Bước ra ngoài hít một hơi để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại. Ông quay người hỏi:

-Bọn mày có ai điều tra thông tin gì về kẻ giết Thanh nhi của ta chưa?

Một tên đi tới vội vàng nói:

-Hắn hình như mới về nước, có quan hệ không bình thường với con gái của Tô Thiên Hải.

Thanh Chính Dương cười gằn:

-Tô Thiên Hải à.

Đúng lúc này lại có một tên đàn em khác gấp gáp chạy vào:

-Đại ca, phát hiện xe của tên kia dừng ở một cánh đồng nhỏ phía đông.

Thanh Chính Dương hét lên:

-Kêu anh em mau chóng tới đó. Gọi người mang thi thể con ta về đây, ta phải cho hắn chết một cách đau đớn gấp trăm lần thứ mà con ta nhận.

Trương Minh có chút khó chịu muốn xoay người dậy nhưng thấy toàn thân vô lực, cơ thể hắn không có chút sức lực nào để động đậy cả, ngoài trời vẫn đang là một màu đen kịt. Cố hết sức xoay đầu, hắn cảm nhận có một thứ gì đó mềm mại mê người khiến cơ thể hắn có chút lịm đi.

-Ưm...

Một tiếng rên nhẹ khiến cho hắn có chút giật mình đình chỉ hành động của bản thân lại. Trong xe lại rơi vào một mảng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô gái. Trương Minh lúc này có chút gấp gáp, bụng dưới của hắn đang căng phồng, cảm giác khó chịu ngày một mãnh liệt hơn. Không còn cách nào khác hắn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình lắc lắc đầu hi vọng có thể lay tỉnh được cô gái này. Với mỗi cái lắm đầu của hắn cô gái dường như có chút thoải mái, vô thức đưa tay ôm lấy đầu của hắn mà lay lay. Đôi mắt của cô ấy vẫn nhắm nghền, chỉ có hơi thở là ngày một gấp gáp hơn. Trương Minh lúc này rất muốn khóc, mũi hắn đang nằm giữa khe ngực của cô gái, bị cô ấy lay lay dù nhẹ nhưng hắn cũng khó chịu lắm chứ. Không còn cách nào khác, hắn cố gắng thè chiếc lưỡi của mình ra mong rằng cảm giác lạ sẽ khiến cô ấy có thể tỉnh giấc. Quả thật cách này tương đối hữu hiệu, chiếc lưỡi của hắn vươn ra đã trực tiếp chạm vào da thịt của cô gái khiến cô ấy rùng mình một cái. Từ từ mở đôi mắt nhìn xuống thấy đôi tay mình không biết từ lúc nào đã kéo khuôn mặt hắn ép chặt vào giữa ngực của mình. Có chút xấu hổ cô vội vàng đẩy hắn ra, lực có chút không kiểm soát được dẫn đến trực tiếp đưa đầu của hắn tiếp xúc với tấm kính xe kêu bộp một cái. Tiếng động đó khiến cô giật mình vội vàng đỡ hắn lại.

-Anh không sao chứ? Tại tôi giật mình lên có chút không kiểm soát được lực.

Trương Minh không mở miệng được đành dùng ánh mắt u oán nhìn cô. Lúc này cơn buồn tiểu lại dằn vặt khiến cơ thể hắn căng cứng lên. Cô gái thấy hắn có vẻ không ổn vội vàng hỏi:

-Anh sao vậy?

Trương Minh không biết phải giải thích như thế nào để cô có thể hiểu, ánh mắt của hắn liên tục đảo xuống dưới, đầu hắn cũng dùng hết khả năng có thể cử động mà hướng xuống. Cô gái theo ánh mắt của hăn nhìn xuống dưới vẫn chưa hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì cô bèn nói.

-Anh muốn nói gì tôi thật sự không hiểu? Bây giờ tôi hỏi, nếu đúng anh hãy chớp mắt một cái, không đúng thì không chớp nhé?

Như biểu hiện sự đồng ý, Trương Minh chớp mắt mình một cái. Cô gái thấy vậy vội vàng hỏi:

-Anh muốn tôi giúp anh làm một việc gì đó?

Trương Minh vội vàng chớp mắt một cái. Cô gái lại hỏi tiếp:

-Muốn tôi ôm anh sao?

Trương Minh mở trừng lớn mắt. Cô gái tiếp tực:

-Anh muốn tôi đỡ anh dậy?

Trương Minh lại nhanh chóng chớp mắt. Cô gái suy nghĩ lại một chút biểu cảm của hắn lúc nãy:

-Anh muốn đi vệ sinh sao?

Câu hỏi của cô gái trực tiếp khiến Trương Minh vui sướng, hắn vội vàng chớp mắt. Lần này cô đã hiểu được hắn muốn gì:

-Anh muốn tôi đỡ anh đi vệ sinh. Nhưng chúng ta đang ở giữa đường như này sao có thể đi được?

Trương Minh không trả lời cô gái mà hắn đưa mắt hướng về phía cánh đồng lúc. Cô gái hiểu ý hắn gật đầu:

-Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đỡ anh.

Cô mở cửa xe bước sang bên cạnh từ từ đỡ hắn ra khỏi xe, cơ thể Trương Minh vô lực dựa sát vào người cô gái tùy ý để cô lôi mình đi.

Cánh đồng không có ánh đèn gì cả trở lên khá tối, cô gái đỡ hắn bước đi có chút khó khăn. Khi đã đi được một khoảng khá xa, cô gái để hắn ngồi xuống vội vã quay mặt đi. Trương Minh có chút muốn khóc. Chợt hắn nhớ tới mình còn một cách khác có thể giao tiếp được với cô ấy mà không cần mở miệng. Đây là cách mà hắn và Bích Hàm hay giao tiếp. Nhưng hắn không biết tình trạng cơ thể hắn hiện tại như này liệu có thể làm được không với cả liệu nó có sử dụng được với người ngoài không. Hắn vội đưa mắt về phía cô gái, sau đó tập trung ý nghĩ:" Giúp tôi với."

Quả nhiên cách này có hiệu quả, cô gái đang đứng ở một bên có chút hoảng sợ quay đầu lại:

-Anh...anh nói được rồi sao?

Hắn một lần nữa tập trung suy nghĩ:" Điều đấy không quan trọng, cô mau giúp tôi với, tôi không có sức lực kéo quần xuống. Mau lên tôi sắp không chịu được rồi."

Cô gái có chút hoang mang nhưng cô nghĩ lại cũng thấy đúng. Đến cử động còn không thể thì sao hắn có thể tự giải quyết được chứ. Cô mau chóng tiến lại phía hắn đỡ hắn đứng dậy, may mắn hiện tại trời tối đen, đưa tay ra còn không nhìn thấy rõ năm ngón chứ nếu không thì có đánh chết cô cũng không giúp hắn. Sau khi kéo được chiếc quần xuống Trương Minh như được giải thoát từ cõi chết vậy. Cô gái mặt đỏ bừng, bên tai cô vang vọng tiếng nước chảy khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Chợt Trương Minh rùng mình, cảm giác có nguy hiểm đang đến gần. Không suy nghĩ nhiều hắn dùng hết sức lực của mình đẩy cô gái gã về đằng sau, cơ thể hắn cũng theo đà đổ về đằng sau nắm đè lên cô gái. Không biết là ông trời muốn trêu ngươi hắn hay sao mà hắn chỉ vô thức ngã đè lên cô gái vậy mà đôi môi của hắn đã trực tiếp áp chặt lên đôi môi của cô. Cũng may đây là cánh đồng cạn không có nước nếu không có lẽ là có chuyện sảy ra rồi. Cô gái thấy hắn đẩy ngã mình muốn hét lên nhưng không thành tiếng mà chỉ có ưm ưm liên hồi.

"Đừng làm bậy, có người đến đây. Có thể là bọn người muốn giết tôi."

Cô gái không tin đang muốn giẫy rụa thì lúc này trên con đường nhỏ ánh đèn xe sáng choang đỗ xuống sau xe của hắn, sau đó có cả một đám người xuống xe trên tay đều là súng hướng tới cái xe của Trương Minh. Cô gái lúc này cũng đã trong thấy đám người đó, cô dừng vùng vẫy mà im lặng mặc kệ cho môi của Trương Minh đang áp sát lên môi cô.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.