Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thú tính và cô gái lạ

Tiểu thuyết gốc · 1589 chữ

Bước ra khỏi căn nhà hoang, cả cơ thể hắn đã bị nhuộn đỏ vì máu. Trương Minh lặng lẽ bước trở về chiếc xe, đôi tay hắn nắm chặt con dao của mình. Đây chính là con dao mà hắn vẫn luôn sử dụng trong ba năm qua. Trương Minh cảm thấy hắn hiện tại sắp không ổn. Cơ thể hắn đang gồng lên để kìm hãm sự khát máu của bản thân. Việc hắn muốn Bích Hàm đưa hai người kia đi cũng có một phần do việc này. Ba năm ở nước ngoài số người hắn giết không dưới một nghìn người, hắn đã sớm mắc phải một căn bệnh tâm lý. Ba năm qua Bích Hàm và Dạ Nguyệt liên tục tìm bác sĩ tâm lý cho hắn nhưng đều không thành công. Mỗi lần hắn giết quá nhiều người hắn sẽ cảm thấy khát máu một cách bất thường. Bây giờ cơ thể của hắn rất cần tìm được một thứ gì đó để giải tỏa nếu không chính hắn cũng không kiểm soát được bản thân của mình mất. Phóng xe lao đi với tốc độ cực nhanh, đôi tay nắm vô lăng của hắn vô thức muôn run lên. Vốn đôi mắt hắn đã đỏ ngầu rồi, hiện tại lại càng ngày càng đỏ hơn. Xe của hắn sau khi xuống núi thì đi thẳng vào thành phố. Mặc dù đã qua giờ tan tầm nhưng xe cô chạy trên đường cũng khá đông, chút lý trí sót lại của hắn đang cố gắng áp chế không để cho sảy ra tai nạn. Ông trời như đang trêu ngươi hắn vậy, phía trước có đèn đỏ hắn không thể nào đi được vì trước mặt hắn có quá nhiều xe.

Đúng lúc này cửa xe của hắn mở ra, có người bước vào ngồi vào ghế phụ của hắn. Cơ thể Trương Minh căng cứng. Bên cạnh hắn lúc này là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc có chút không chỉnh tề nhưng vẫn có thể nhìn ra được là một người giàu có vì các món đồ của cô ta không thứ nào không phải đồ hiệu cả. Vừa lên xe cô gái đã quay người nhìn ra ngoài cửa xe nói:

-Xin anh giúp tôi với bọn họ muốn bắt cóc tôi. Xin anh đấy...

Trương Minh cắn răng, gồng mình, giọng nói có chút trầm thấp:

-Mau chóng xuống khỏi xe của tôi đi, nếu không...

Cô gái lắc đầu nguầy ngậy, lúc này có hai người bước tới đập cưa xe của Trương Minh:

-Mở cử ra. Nhanh lên nếu không tao giết mày đó.

Vừa nói tên kia vừa rút bên hông ra một khẩu súng đen ngòm, nhìn thấy khẩu súng kia ánh mắt của Trương Minh càng đáng sợ hơn. Lúc này cũng vừa hết đèn đỏ. Hắn nổ máy lao vút đi. Tên vừa rút súng ra vội vàng đập cửa xe nhưng không làm gì được. Hắn cũng không có gan nổ súng ở khu vực công cộng như thế này. Bọn chúng vội vàng quay lại kiếm xe rượt theo. Xe của Trương Minh phóng rất nhanh trên con đường đi thẳng vào màn đêm. Cô gái kia sau khi thấy xe khởi động đã bỏ xa đám người kia thì mới thở ra một hơi:

-Tôi cảm ơn anh rất nhiều. Không có anh tôi không biết sẽ ra sao nữa.

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng, không gian trong xe đang dần dần bao chùm một sự u ám đến đáng sợ. Cô gái kia cũng không qua chú ý tới nhưng vấn đề này. Có lẽ cô ta cũng uống khá nhiều rượu nên có chút mệt mỏi thả người xuống ghế muốn thiếp đi.

-Anh có thể tìm đại cho tôi một khách sạn nào đó để ở cũng được. Tôi hiện tại cũng không tiện để về nhà.

Trương Minh vẫn không hề nói gì, nếu có thể nhìn kĩ hắn lúc này thì có thể thấy được khóe miệng hắn đang nổi nên một nụ cười khó hiểu. Hắn dường như đã biến hẳn thành một con người khác.

Chiếc xe dừng lại trên một con đường vắng lặng, cô gái cũng từ trong vô thức mở mắt ra, xung quanh cô lúc này chỉ có một màu đen vô tận. Trong xe lúc này đang tràn ngập một mùi tanh tưởi của máu. Bây giờ cô mới có cảm giác có gì đấy không đúng.

-Sao lại dừng xe ở đây?

Vô thức hỏi một câu, cô nhìn sang bên cạnh. Vừa nhìn một cái thật sự làm cô muốn hét lên. Bên cạnh cô lúc này, ánh mắt của Trương Minh đang nhìn chằm chằm vào cô như một con hổ rình mồi. Cô gái lúc này thông qua chút ánh sáng ít ỏi có trong xe mới trông thấy được nửa khuôn mặt đỏ lòm của Trương Minh, nửa khuôn mặt còn lại của hắn đã bị mái tóc che khuất một bên.

-Anh...muốn làm gì vậy???

Vừa dứt lời, cả cơ thể của Trương Minh đã lao tới dật phăng chiếc dây an toàn ra, tóm lấy cô lôi về phía mình. Cô gái giật minh hét ầm lên:

-Anh...muốn làm gì, mau thả tôi ra...

Trương Minh vẫn không nói gì, ôm cô đặt lên trên người mình. Đôi bàn tay hắn siết chặt cô lại không cho cô vùng vẫy. Miệng cô gái không ngừng hét lên vì cô đã cảm nhận được thứ đang dính trên mặt hắn chính là máu.

-Tôi xin anh mà, làm ơn thả tôi ra.

Trương Minh đang rất khó chịu, bàn tay hắn vô thức bóp chặt lại trực tiếp làm đau cô gái. Khuôn mặt hắn vươn lên, đôi môi áp chặt vào miệng của cô khiến cô chỉ phát ra được những tiếng ưm đứt quãng.

Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại đang chống lại toàn bộ cơ thể của hắn.

-Hãy ngồi im... trên xe...cho dù s..ảy ra bất kể chuyện gì cũng không được xuống.

Nói một cách đứt quãng xong hắn đẩy cô ra, mở cửa chạy ra khỏi xe. Xung quanh là một cánh đồng đen kịt, Trương Minh vẫn đang lảo đảo bước về giữa cánh đồng. Trên xe cô gái lau nhẹ giọt nước mắt trên làm mi. Cơ thể cô lúc này đã tỉnh táo hẳn, đưa mắt nhìn ra ngoài cô chỉ còn thấy được cái bóng của Trương Minh đang bị màn đêm u tối nuốt chọn. Một lúc sau một tiếng hét ghê rợn vang lên, trực tiếp khiến đám quạ quanh đấy bay loạn xạ. Tiếng hét đó rất lớn, nó vang vọng trong không gian xung quanh. Khi cô gái còn chưa kịp định hình chỉ thấy uỳnh một tiếng, cả chiếc ô tô chấn động cực mạnh. Cô gái định hình nhìn phía trước cửa xe, chỉ thấy cơ thể Trương Minh vô lực đang nằm bất động ở bên ngoài.

Hắn đã dùng cách trực tiếp nhất để có thể giải tỏa bản thân mình chính là giải phóng toàn bộ năng lượng tồn đọng trong cơ thể mình khiến cho cô thể rơi vào tình trạng kiệt sức nặng nề. Chỉ có như vậy hắn mới không còn khả năng làm hại người vô tội trong tình trạng mất khống chế. Cô gái nhìn hắn đang nằm bất động trước đầu xe có chút thương cảm, cô rất muốn ra ngoài đỡ hắn dậy nhưng nhớ đến lời nói của hắn khi nãy cô lại có chút không giám. Đợi một lúc lâu sau cô vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì. Cô cắn răng mình lấy một chút can đảm, mở cửa xe bước ra:

-Anh...không sao chứ?

Không có một câu trả lời, cô nắm chặt tay cầm con dao lúc nãy thấy ở trong xe lên hướng về phía của Trương Minh từ từ tiến lại gần. Đưa tay lên mũi hắn kiểm tra phát hiện hắn vẫn còn thở. Cô từ từ nâng hắn dậy muốn đỡ hắn về lại xe nhưng có chút trật vật. Đến được chiếc xe thì cũng gần như lấy hết sức lực của cô vậy. Đưa tay vuốt mái tóc của hắn lên cô trông thấy được trọn vẹn khuôn mặt của hắn. Dù không đến mức quá đẹp trai nhưng hắn cũng được xếp vào dạng ưa nhìn. Khi cô đang ngắm nhìn khuôn mặt của hắn thì lúc này đôi mắt hắn chợt mở ra nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cảm thấy rùng mình vội vàng lùi về sau, giơ con dao lên trước mặt muốn tự vệ. Trương Minh chỉ bất động, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô gái. Một vài phút sau đôi mắt hắn từ từ nhắm lại rồi chính thức bất tỉnh. Cô gái thấy vậy vội vàng ném con dao đi sau đó vội vàng lay lay cơ thể hắn:

-Anh tỉnh lại đi.

Trương Minh vẫn im lặng bất động, cả cơ thể ngả vào lòng của cô gái. Cô gái muốn đẩy hắn ra nhưng có chút không nỡ, dù sao hắn cũng là người đã cứu cô khỏi đám bắt cóc. Chiếc xe cũng không thể di chuyển được nữa, cô đành cứ như vậy để hắn dựa vào người mình, dần dần thiếp đi.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.