Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốp!!!!

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

-Tôi...tôi không dám tránh và cũng không muốn tránh.

Đáp lại câu hỏi của Chỉ Tình,Trương Minh chỉ nhẹ nhàng đưa tay gạt lọn tóc đang vương trên khuôn mặt thanh tú của cô.Lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô,bàn tay lướt nhẹ nhàng như sợ mình chỉ hơi mạnh tay một chút sẽ làm tổn thương cô.

-Tôi xin lỗi vì tất cả những gì đã gây ra.Nếu tôi nói tôi muốn chịu trách nhiệm với cô thì điều đó thật nực cười.

Ôm cô trong lòng Trương Minh cười tự giễu:

-Cô đã quá hiểu hoàn cảnh của tôi cũng giống như tôi hiểu được gia cảnh của cô.Đến chính tôi còn không có trách nhiệm với bản thân mình thì lấy tư cách gì mà muốn có trách nhiệm với cô chứ!!Huống chi tôi...

Trương Minh nhớ tới thứ đã hòa vào cơ thể mình,không hiểu hắn sẽ lại phải chịu cái tác dụng phụ mà hai người lạ mặt đó là gì.Trong đầu hắn có muôn vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp.Đúng vậy đến trách nhiệm với chính bản thân mình hắn còn không làm được thì thử hỏi hắn làm cách nào để chịu trách nhiệm với cô chứ?Thật nực cười.

Chỉ Tình thì lại có một suy nghĩ khác.Ngay từ lúc hắn khẽ rút tay ra thì cô đã tỉnh rồi nhưng cô không biết phải đối diện với hắn như thế nào.Nhưng ý nghĩ muốn sử lý hắn đêm qua dường như biến đâu hết,thay vào đó là sự chờ mong.Cô chờ mong một lời giải thích từ hắn.Nhưng khi thấy hắn muốn trốn chạy tim cô đau thắt lại.Cơ thể không nghe theo sự sai khiến của não bộ nữa nên cô mới hét lên rồi ném đồ,chửi rủa rồi uất nghẹn đến phát khóc.Nhưng khi cô tát hắn một cực mạnh kia thì cô cảm thấy hối hận vô cùng.Tát hắn nhưng không biết vì sao người đau lại là chính cô.Khi nghe Trương Minh nói những câu kia cô cảm thấy rất tức giận,cô gào ầm lên liên tục đánh vào người Trương Minh:

-Cậu xem tôi là cái gì chứ?Là con đĩ cho cậu giải tỏa dục vọng sao?Cậu là cái thá gì chứ...Ai cần cậu có trách nhiệm với tôi...hức...hức...tôi không cần cái trách nhiệm chó má của cậu...cậu cút đi...cút đi...hu hu

Đột nhiên cô vùng ra khỏi cái ôm của Trương Minh,lao mình vào bức tường trước mặt.Sự việc đột ngột ấy khiến Trương Minh giật mình,hét lên một tiếng lao người tới giữ cô lại.Bất ngờ hơn cả là từ lúc cô vùng ra đến lúc sắp đụng vào bức tường cũng phải mất mấy giây nhưng Trương Minh lại chỉ cần một tích tắc đã xuất hiện trước mặt cô giữ cô lại.

-Cô điên rồi sao?

Trương Minh vô cùng giận dữ hét vào mặt cô.Trương Minh cũng không hiểu vì sao mình lại nổi nóng như vậy.Với một người luôn yếu đuối trong mắt người khác,không bao giờ tự tin vào bản thân mình vậy mà giờ đây lại có thể hung dữ hét lên với cô.Thấy cô bộ dạng cô như vậy làm anh cảm thấy rất khó chịu.Nhất là cái hành động ngu ngốc vừa rồi của cô.Phải biết rằng nếu không ngăn được cô lại thì sẽ có hậu quả như thế nào.

-Thả tôi ra,dù sao cũng không ai cần tôi cả,thay vì sống cuộc sống đau khổ như vậy thà để tôi chết đi cho xong.

Khuôn mặt Trương Minh đanh lại,không nói một lời nào cả bế cô lên bước lại chiếc giường đã loạn lên.Đặt cô nằm úp trên giường,không quan tâm cô giãy dụa chửi rủa ra sao.Bàn tay dơ lên

Bốp!!!

Chỉ Tình cảm nhận rõ ràng sự bỏng rát từ mông truyền đến,lặng người trong giây lát cô đưa mắt nhìn thủ phạm vừa gây án kia.Trong phút chốc cô muốn quay ra cắn chết cái tên khốn nạn này.

-Mẹ kiếp!!!Đồ khốn tôi phải giết cậu...Thả tôi ra...Tên khốn khiếp...

Đáp lại cô Trương Minh không hề mảy may gì cả tay hắn liên tục đưa lên hạ xuống lực đạo không hề giảm xuống mà còn tăng lên.Cái sau mạnh hơn cái trước có thể thấy hắn không hề thương hoa tiếc ngọc một chút thế nào.

-Ai nói không cần em chứ...Ai nói không cần em...Tôi cho em mắng...Mắng to lên...Có phải thấy tôi không nổi nóng là em làm tới không???

Mỗi môt câu nói lại là một cái đánh mạnh vào mông của Chỉ Tình.Khoảng 5 phút sau không còn thấy cô nói câu gì nữa chỉ nghe thấy tiếng thút thít đến não lòng của cô.Cô khóc vì uất ức,khóc vì tủi nhục,vì xấu hổ.Giờ phút này cô chỉ muốn khóc thật to để có thể gạt bỏ đi tất cả.Mọi người đều cảm thấy cô là một con người mạnh mẽ nhưng sâu trong con người cô lại là một con người yếu đuối mà ít ai biết được.Từ nhỏ cô đã thiếu đi tình yêu thương của mẹ,cha cô thì suốt ngày bận bịu với công việc bỏ mặc cô trong căn nhà này.Cô luôn tỏ ra mình là một người mạnh mẽ cho đến khi gặp được Trương Minh.Trương Minh một phần nào đó cũng rất giống cô chỉ khác cô là hắn không bao giờ thể hiện cảm xúc thật của mình ra bên ngoài mà luôn luôn trầm lặng tự ti.Cô luôn coi hắn như một người em trai của mình cho đến khi việc này sảy ra nó đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của cô.Nhất là khi cô nhìn thấy hắn lén lút muốn rời đi.

Cánh tay của Trương Minh cũng không biết đã dừng lại từ lúc nào.Giờ đây nó đang nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông vểnh lên của cô.Trương Minh gọi nhỏ:

-Chỉ Tình.

Không một tiếng đáp lại,cô quay mặt đi hướng khác để mặc hắn.Trương Minh ngang ngược dùng một bàn tay xoay cằm cô lại để cô đối diện với mình.Đột ngột cô cắn mạnh vào cánh tay của Trương Minh.Cô như trút hết tất cả uất ức của mình vào hàm răng ngọc của mình cắn hắn đến chảy cả máu.Vừa cắn nước mắt Chỉ Tình lại tuôn ra như nước tràn bờ đê cho đến khi cô cảm nhận được có thứ gì đó chảy vào miệng của mình.Nhả cánh tay của Trương Minh ra cô đưa mắt nhìn xuống mới giật mình.Vết răng in sâu vào cánh tay của Trương Minh,máu từng dòng chậm rãi chảy xuống ướt đẫm cả cánh tay của hắn.Cô nín thinh nhìn tùng dòng máu đang nhuộm đỏ cánh tay của hắn.Tim cô như thắt lại đưa mắt nhìn hắn.Trương Minh không hề cảm thấy đau một chút nào dù cho có đau đi nữa hắn cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút huống chi là không đau.Đưa tay lên lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mi của cô.

-Em bình tĩnh lại chưa vậy.Có phải tiểu cẩu đâu mà cắn mạnh vậy?

-Hừm!!!Cắn chết tên khốn nạn nhà anh xem anh còn dám đánh em nữa không???

-Không dám nữa.Chị Tình đại nhân độ lượng tha mạng cho tiểu nhân!!!

Thấy cô không nói gì nữa Trương Minh đánh bạo ôm cô vào trong lòng vuốt ve cái lưng ong của cô một cách nhẹ nhàng.

-Chỉ Tình có một chuyện anh muốn nói cho em biết em có muốn nghe không?

-Chuyện gì vậy?

-Liên quan đến tình trạng của anh ngày hôm qua.Có vẻ như rất hoang đường nói ra sẽ không có ai tin cả.

Trương Minh đem tất cả mọi thứ nghe thấy từ miệng 2 người kia nói ra với cô.Nghe đến đoạn nếu không có người khống chế sẽ không khác gì với người điên khiến cô giật mình.Trả trách đêm qua hắn lại điên cuồng như vậy.Đưa mắt quan tâm nhìn hắn cô không khỏi sốt ruột:

-Vậy giờ anh cảm thấy sao rồi?

-Không ổn lắm thì phải.

Trương Minh giả vờ rất thật,nhìn mặt của hắn Chỉ Tình càng thêm lo lắng:

-Vậy...phải làm sao bây giờ? Hay là em đưa anh tới bệnh viện nhé?

-Đùa em thui hiện tại cơ thể anh cảm thấy rất tốt,huống chi trong ngực còn đang là một mĩ nhân như thế này chứ,có không tốt đến mấy cũng phải tốt thui.

Giờ Tiêu Chỉ Tình mới chú ý tới tình trạng của mình.Cô đang lõa thể nằm trong lồng ngực của hắn bên dưới cây gậy của Trương Minh đang hừng hực khí thế xuyên qua lớp quần cạ vào khu vườn bí mật của cô:

-Tên đáng ghét này buông em ra.

-Không được rồi em có biết đàn ông mà nhịn lâu quá rất dễ bị hỏng không?

-Hừ, mặc kệ anh buông em ra...ưm...ưm... người ta vẫn còn đau mà.

-Lần này anh sẽ thật dịu dàng.

                                                  *********************

-Tình hình thế nào rồi.

-Hắn vẫn bên trong ngôi biệt thự ấy chưa bước ra bên ngoài.Chúng ta có lên tiến vào xem thử không?

-Không cần đâu.Tôi không tin hắn có thể ở mãi trong đó chúng ta cứ đợi xem.

Báo và Long đều quay ra nhìn người phụ nữ trước mặt,toàn thân cô ta là một thân từ mắt kính, quần áo đến đôi giày cao gót đều màu đen.Cô khiến cho người xung quanh mình cảm thấy u ám đến lạ kì.Nhưng sự u ám đấy không thể nào giấu đi được vẻ đẹp chết người cuả cô.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.