Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Trừng

Tiểu thuyết gốc · 1629 chữ

Việc các cô gái trong nhà đang bàn bạc không làm ảnh hưởng gì đến việc Trương Minh nấu ăn cả. Hắn hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ mà chỉ chuyên tâm vào nấu những món ăn ngon cho mọi người trong gia đình. Trong bữa ăn, Dạ Nguyệt như biến thành một con người khác vậy. Cô liên tục gắp đồ ăn cho lão Trương, hỏi han ông một cách ân cần. Cô là một tổng giám đốc của một công ty lớn lên khả năng giao tiếp của cô quả thật khiến người khác phải nể phục. Ngay cả đến việc cô trở thành con dâu thứ của nhà họ Trương cũng được cô nói ra một cách nhẹ nhàng mà còn được lão Trương gật đầu chấp thuận mới thật sự đáng sợ. Các cô gái nhìn cô bằng một ánh mắt hâm mộ không thôi. Đến bao giờ họ mới có thể đạt được như Dạ Nguyệt, trước mặt cha của Trương Minh thừa nhận mình là con dâu nhà họ Trương chứ?

Sau khi bữa ăn kết thúc Trương Minh trực tiếp bị Dạ Nguyệt kéo lên lầu. Hai người tiến vào căn phòng của cô. Vừa đóng cửa, Dạ Nguyệt đã ôm trầm lấy hắn, chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nhiệt. Trương Minh đương nhiên không từ chối. Hắn mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cô, đôi tay nâng mông của cô lên. Cô nhanh chóng cặp hai chân của mình lại, đôi tay ôm chặt cổ hắn, hai người từ từ tiến dần về phía giường lớn. Đặt cô xuống giường, Trương Minh nhanh chóng nằm đè lên cô, mãnh liệt gặm nhấm bờ môi căng mọng của Dạ Nguyệt. Bàn tay đầy ma mị của Dạ Nguyệt cũng nhanh chóng luồn vào mạnh mẽ bóp chặt tiểu Trương Minh. Đang chìm đắm trong nụ hôn với Dạ Nguyệt thì bị cô túm chặt vào nơi yếu đuối nhất của bản thân, Trương Minh không khỏi có chút rùng mình. Từ từ rời đôi môi của Dạ Nguyệt ra, chỉ thấy được nụ cười đắc ý của cô:

-Chị Dạ à, Trương gia chúng ta vẫn chưa có người nối dõi đó, vì vậy chị không nên gây hại cho tiểu Trương Minh của chúng ta như vậy.

Dạ Nguyệt không thèm để tâm đến lời của hắn nói, thậm trí tay cô còn không ngừng phát lực như muốn bóp chết cái thứ hỗn đản này vậy.

-Cậu kiếm cho tôi nhiều chị em như vậy, tôi cũng phải tặng cậu chút phần thưởng chứ.

Trương Minh toát mồ hôi, những năm nay hắn luôn bị cái vẻ ma mị của cô thu hút, rồi bị trừng phạt y hệt. Nhưng không lần nào hắn có thể tránh được. Đó cũng là một trong những lý do hắn rất sợ cô. Biết đâu được mình làm việc có lỗi với cô ấy xong bị cô dụ dỗ rồi bẻ mất. Nghĩ thôi đã cảm thấy rùng mình. Trương Minh vội vàng cười lấy lòng:

-Chị Dạ xinh đẹp xin chị tha cho tôi mà. Không phải có câu một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa sao. Chị cũng không thể nhẫn tâm nhìn thấy Trương gia không có con cháu nối dõi chứ?

Trương Minh liên tục nịnh nọt, đôi tay hắn không biết từ lúc nào đã tiến sâu vào bên trong của Dạ Nguyệt. Tay hắn nhanh chóng đi thẳng xuống dưới nhẹ nhàng âu yếm khu mật đào ướt át. Dạ Nguyệt cũng không định khiến hắn tuyệt hậu, sau vài phút, bàn tay đang nắm chặt tiểu Trương Minh dần dần chuyển thành âu yếm nâng niu như một món bảo bối. Trương Minh nhẹ nhàng thở ra, ngón tay đang mân mê hạt đậu nhỏ của Dạ Nguyệt lướt xuống cắm vào sâu bên trong. Một cảm giác trơn trượt, ướt át khiến cho Trương Minh muốn hét to lên. Dạ Nguyệt bị hắn tấn công bất ngờ như vậy cũng giật mình. Cơ thể cô căng cứng lại, bên dưới không tự chủ được co bóp như muốn siết chặt cái ngón tay ấy vào. Trương Minh nhanh chóng nắm bắt cơ hội hôn lên môi cô đôi tay cũng từ từ rút ra đưa vào liên tục. Chỉ sau một thoáng Dạ Nguyệt đã chính thứ động tình, quần áo của cả hai cũng từ từ rơi vãi trên mặt đất. Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại tiếng rên lớn của Dạ Nguyệt hòa lẫn với tiếng thở dốc của Trương Minh.

Cuộc mây mưa của hai người bị phá đám bởi tiếng chuông điện thoại của Trương Minh. Hắn đưa tay với điện thoại, bên dưới vẫn không ngừng ra vào. Người gọi cho hắn chính là Tô Thiên Hải. Trương Minh bình tĩnh bắt máy mà không hề dừng việc làm tình với Dạ Nguyệt:

-Alo.

Bên kia đầu dây Tô Thiên Hải nghe thấy giọng của Trương Minh có chút khác lạ ông hỏi:

-Trương Minh sao, con ổn chứ sao ta nghe giọng con có gì đấy khác quá.

-Không có gì đâu ạ, tại con đang bận chút chuyện nhỏ.

Nói xong hắn đẩy nhanh tốc độ hơn, Dạ Nguyệt bên dưới hét lớn. Tô Thiên Hải nhanh chóng hiểu được bên kia đang say ra chuyện gì. Ông có chút ngượng ngùng.

-Ta không làm phiền con chứ?

-Không sao đâu ạ. Bác cứ nói đi.

Tô Thiên Hải vội nói:

-Ta gọi báo với con những thứ con cần đã chuyển bị đầy đủ, có thể xuất phát bất kì lúc nào.

-Dạ, chút nữa con sẽ tới đó chúng ta sẽ hành động.

Trương Minh nói xong trực tiếp cúp máy, ném điện thoại sang một bên. Trương Minh liên tục dùng sức khiến cho Dạ Nguyệt sung sướng không thôi. Hai người triền miên cả tiếng đồng hồ sau mới lưu luyến mà tách nhau ra. Trương Minh không vôi vàng gì mà đưa Dạ Nguyệt vào bên trong phòng tắm tẩy rửa sau đó bước ra ngoài đặt cô lên giường. Mặc quần áo tử tế lại Trương Minh không quên cúi xuống đặt lên trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tràn ngập yêu thương. Dạ Nguyệt cũng không ngăn cản hắn lại vì cô biết hắn có việc phải làm. Cô không tiện xem vào việc của hắn.

Trương Minh rời khỏi phòng trực tiếp xuống gara lấy chiếc BMW phóng vào trong màn đêm.

Tại một quán bar, tiếng nhạc sập xình hòa với tiếng hò hét tưng bừng của mọi người khiến cho không gian xung quanh trở lên nhộn nhịp. Bên ngoài xuất hiện năm người tiến vào, đi đầu là một người ngoại quốc tóc vàng, cơ thể rắn chắc đủ sức mê hoặc mọi cô gái có mặt ở đây. Đằng sau hắn là bốn người đàn em nhìn khá máu mặt.

-Anh giai à, đi với em không. Với anh em miễn phí cũng được.

Một cô gái trang điểm khá đậm, uốn éo đi tới bên cạnh tên tóc vàng, nghiêng người trực tiếp làm lộ bộ ngực trần muốn hấp dẫn tên tóc vàng. Tên tóc vàng nhếch mép không cho cô gái có cơ hội chạm vào cơ thể mình, hắn trực tiếp xuất thủ một đạp khiến cho cô gái bay ngược ra sau ngã lên chiếc bàn gần đó. Sự cố này trực tiếp khiến đám người xung quanh chú ý tới. Tiếng ồn ào của mọi người trong quán đột ngột dừng lại. Tên tóc vàng một đường trực tiếp đi thẳng về phía khán phòng lấy chiếc mic nói lớn:

-Ai không phải người Thanh bang cút khỏi đây nếu không có chết cũng đừng hỏi tại sao.

Nói xong hắn đưa mắt cho mấy tên đàn em, họ hiểu ý trực tiếp đập phá. Người xung quanh cũng vội vàng chạy hết ra khỏi quán bar. Khi trong quán người ngoài đã bỏ đỉ hết, chủ quán cùng một đám người đi tới. Không đợi chủ quán lên tiếng, một tên đi đầu đã lên trước cướp lời:

-Bọn mày cũng có gan đấy, dám đến cả địa bàn Thanh bang quản lý quậy phá sao?

Tên tóc vàng cười lớn:

-Thanh bang...hahahaha. Từ hôm nay trở đi thành phố Nam Phong này sẽ không còn Thanh bang nữa.

Nói xong hắn lao thẳng về phía đám người. Đám người của Thanh bang còn đang nghĩ tên này điên rồi thì một điều quỷ dị sảy ra. Chỉ phút chốc tên kia đã tiến nhập vào trong đám người. Khi hắn dùng lại thì cả đám người đồng loạt ngã xuống mà không hiểu chuyện gì sảy ra. Đôi mắt của bọn họ đều trắng toát hoàn toàn mất đi sự sống. Tên chủ quán nhìn thấy cảnh tượng này thì run bần bật. Vội vàng quỳ xuống van xin:

-Xin các người tha cho tôi một mạng.

Tên tóc vàng từ từ bỏ đi, hắn không quên bỏ lại một câu:

-Thanh bang không còn, Nam Phong là của Thiên bang.

Sự việc này không chỉ sảy ra ở một nơi mà nó sảy ra ở mọi cứ điểm của Thanh bang, Chỉ khác nhau về cách chết của đám người Thanh bang thôi. Nơi thì không một chút máu, nơi thì máu me đầy đất. Chẳng mấy chốc tất cả các khu vực được Thanh bang cai quản trong một đêm hoàn toàn bị thanh trừng sạch sẽ. Điều này trực tiếp làm rúng động cả thành phố Nam Phong.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.