Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt sạch Thanh bang (phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 1619 chữ

Thành phố Nam Phong có lẽ sắp đón một trận mưa lớn. Nhưng ngôi sao trên trời bị làn mây dày kịt che lấp. Thỉnh thoảng chớp léo lên như muốn xé tan bầu trời ra làm hai vậy. Sự u ám, tang thương tại biệt thự nhà họ Thanh càng được tô đậm hơn bởi cái không khí ngột ngạt của trận mưa sắp tới. Biệt thự nhà họ Thanh hôm nay khá ảm đạm. Sự ra đi của Thanh Chính là một cú sốc lớn đối với toàn bộ mọi người trong Thanh bang. Thanh bang có thể lớn mạnh như ngày hôm nay đều nhờ công dẫn dắt của Thanh Chính Dương. Các người nắm quyền lớn mạnh trong bang đều có mặt tại biệt thự để chia sẻ nỗi buồn khó có thể chấp nhận này với Thanh Chính Dương. Ai trong Thanh bang cũng biết Thanh Chính là đứa con trai duy nhất mà đại ca họ hết sức thương yêu và chiều chuộng. Vậy mà giờ người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, quả là một cú sốc lớn mà.

-Đại ca. Xin nén đau thương, sự ra đi của tiểu Thanh quả thật là một điều mà không ai ngờ tới. Anh yên tâm em mà tìm được kẻ giết Thanh nhi em sẽ băm vằm hắn ra thành trăm mảnh để khiến hắn không được siêu sinh.

Lão Đao an ủi Thanh Chính Dương, ông ta thuộc nhóm người có công sức thành lập Thanh bang từ những ngày đầu, luôn một lòng trung thành với Thanh Chính Dương. Nhưng người khác đều là người nắm chức cao trong nội bộ của Thanh bang. Nghe lão Đao nói, họ liên tục gật đâu an ủi Thanh Chính Dương.

Thanh Chính Dương vẫn ngây người nhìn tấm bài vị của con trai mình. Đứa con trai mà mình hết mực yêu thương vậy mà giờ đã ra đi mãi mãi. Lời của lão Đao nói càng khiến ông tức giận hơn. Cái tên khốn khiếp đã giết con trai gã vậy mà trong thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu cả. Rất nhiều anh em trong bang đã đi tìm mà vẫn không có kết quả.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là tiếng chuông của lão Đao. Sau một vài phút nghe điện thoại vẻ mặt của lão trở lên ngưng trọng. Vội vàng cúp điện thoại, ông nói với Thanh Chính Dương:

-Đại ca, không hay rồi. Không biết từ đâu xuất hiện năm người của Thiên bang trực tiếp giết sạch người của ta ở khu vực Cửa Đông và phố Trần rồi?

Thanh Chính Dương nghe xong kinh ngạc không thôi.

-Năm người mà có thể giết sạch được anh em của chúng ta ở đó sao. Thiên bang chắc đã tìm được chỗ dựa vững chắc nào đó chăng. Mau gọi người của ta đến, phải chiếm lại bằng được khu đó.

Vẻ mặt tang thương của ông biến mất thay vào đó là vẻ mặt của một người lãnh đạo lão làng trong giới xã hội đen.

Mấy người vừa định bước đi thì lại có điện thoại của một vài người vang lên. Bọn họ nhanh chóng nghe máy sau đó khuôn mặt ai cũng thay đổi.

-Không ổn rồi đại ca, khu vực mà tôi tiếp quản cũng bị năm người của Thiên bang giết. Chúng ta mất cả khu vực ở đó rồi.

-Của chúng tôi cũng tương tự.

Cả đám người lúc này đều nhao nhao lên. Thanh Chính Dương giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại, im lặng.

-Vậy hiện tại còn khu vực của ai không bị sao không?

Một người duy nhất đưa tay lên, tên này là người cai quản khu vực quán bar Hắc Dạ. Nhưng hắn vừa dơ tay thì điện thoại của hắn cũng vang lên. Tên này vội vàng bắt máy, vẻ mặt cũng nhanh chóng biến đổi. Sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn Thanh Chính Dương lắc đầu. Mọi người ở đây đều cảm thấy kinh sợ. Trong một tối, tất cả các khu vực của họ đều bị Thiên bang chiếm mất. Thanh Chính Dương giận dữ đập bàn:

-Kêu gọi tất cả anh em của chúng ta còn ở bên ngoài trở về. Chúng ta đi san phẳng cái Thiên bang chó má đó.

-Dạ.

Đám người vội vàng nối chân nhau bước ra ngoài. Khi bọn họ đến sân trước thì cánh cổng của biệt thự bị lực tác động cực mạnh phá tung ra. Hai tên đàn em canh cửa trực tiếp bay từ bên ngoài vào rơi thẳng xuống trước mặt đám người, mất mạng. Từ bên ngoài bước vào là một người mà đối với mỗi người nắm giữ chức vụ quan trọng trong Thanh bang đều không hề xa lạ, Tô Thiên Hải.Bên cạnh ông là một người thanh niên trẻ tuổi nhìn khá điểm trai. Hắn mang theo một vẻ mặt bình thản tiến vào, khi đi còn không ngừng huýt sáo. Đằng sau là một người ngoại quốc to lớn, trên lưng hắn là một chiếc quan tài đen xì. Hắn mang chiếc quan tài đi nhẹ như không. Bên cạnh hắn còn có một người khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trên tay là một điếu thuốc vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút. Còn có một vài người ngoại quốc khác cũng từ từ bước vào. Khi đến một khoảng cách vừa đủ Tô Thiên Hải dừng bước:

-Thanh bang chủ xin chào. Nghe nói con trai của ông vừa mất hôm nay tôi mang đồ tới đây để chia buồn với ông đây.

Thanh Chính Dương cố nén sự giận dữ lại trả lời:

-Tô bang chủ, ghé chơi mà tôi không kịp tiếp đón. Thất lễ thất lễ. Đồ thì tôi không nhận nhưng cũng mời Tô bang chủ ở lại đây chúng ta cùng đàm đạo.

Tô Thiên Hải cười lớn:

-Đồ đương nhiên phải tặng.

Nói xong ông đưa tay ra hiệu. Tên ngoại quốc kia lập tức quẳng chiếc quan tài này về phía đám người Thanh bang, hoàn hảo đè lên xác của hai người canh cổng lúc nãy.

Đám người Thanh bang tức giận muốn lao tới muốn gây sự nhưng đều bị Thanh Chính Dương ngăn lại:

-Không hiểu Tô bang chủ có ý gì vậy?

-Tôi thấy con trai ông chết, người làm cha như ông chắc chắn sẽ đau buồn. Tôi dự định đưa ông đi cùng nó để hai cha con được đoàn tụ thôi.

Câu nói của Tô Thiên Hải trực tiếp thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ trong người Thanh Chính Dương. Lão ta tức quá hóa cười:

-Hahaha, Tô Thiên Hải có phải ông đến tuổi rồi không? Chỉ với đám người này của ông mà dám đến đây đòi lấy mạng tôi sao. Người đâu.

Lời Thanh Chính Dương vừa dứt xung quanh sân biệt thự nhanh chóng có từng tốp người chạy ra thoáng chốc đã vây kín đám người Tô Thiên Hải vào trong. Trên tay mỗi người đều mang theo một khẩu AK, lên đạn đồng loạt hướng về phía Tô Thiên Hải.

-Khá khen cho một đời hào hùng của Thiên bang vậy mà lại bị bỏ mạng nơi đây haha.

Thanh Chính Dương cười lớn. Đám người của Thanh bang lập tức cười theo. Lúc này một giọng nói vang lên:

-Ai bỏ mạng còn chưa biết đâu. Không phải con trai ông cũng lấy hơn năm mươi người vây tôi xong bây giờ đã nằm trong chiếc hòm kia sao?

Giọng nói phát ra từ miệng của người thanh niên đi cạnh Tô Thiên Hải. Không ai khác đó chính là Trương Minh. Vẻ mặt hắn lúc này vẫn giữ được sự bình thản không một chút sợ sệt nào cả. Thanh Chính Dương nghe câu nói của hắn thì giật mình, ông run run chỉ tay về phía Trương Minh:

-Là mày... Chính mày đã giết con tao. Tao phải giết mày rồi băm xác mày ném cho chó ăn.

Nói xong ông ta giận dữ cướp súng của một tên đàn em liên tiếp xả súng về phía Trương Minh. Mọi người xung quanh đều nghĩ rằng tên kia có lẽ sẽ thành cái tổ ong mất. Khi tiếng súng kết thúc, cả dám người đều mở to mắt kinh ngạc. Cái người mà họ nghĩ đã biến thành cái tổ ong lại không có một chút xây sát nào cả. Trương Minh đưa tay lên phía trước mở ra, một loạt tiếng leng keng rơi xuống đất. Tất cả đạn mà Thanh Chính Dương bắn ra đều bị hắn dùng tay chặn sạch. Trương Minh lắc lắc đầu:

-Quá chán. Bác Tô à muộn rồi bác nên về nghỉ ngơi thôi. Việc còn lại để con giải quyết.

Tô Thiên Hải hiểu ý Trương Minh gật đầu:

-Đúng là đã cũng muộn rồi. Tuổi tác ta cũng đến ngày rồi có lẽ phải về thôi việc còn lại giao lại cho con nhé. Ta ra xe nghỉ ngơi trước.

Trương Minh quay đầu nhìn người đang hút thuốc:

-Phong Thiên, đưa bác Tô ra xe đi. Ở đây bọn tôi xử lý là được rồi.

Phong Thiên gật đầu không nói gì đi đến bên cạnh Tô Thiên Hải cầm tay ông rồi biến mất. Trong sân chỉ còn lại Trương Minh cùng hơn chục người ngoại quốc đối đầu với hơn trăm người Thanh bang. Một tiếng sấm vang lên như báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.