Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Văn Chiến điên khùng

Tiểu thuyết gốc · 1597 chữ

Thoáng cái một tuần đã trôi qua một cách nhanh chóng. Trong một tuần, mọi thứ đều quay theo đúng quỹ đạo của nó. Cha hắn và thím tư đều đã trở về nhà. Trương Minh cũng đã sắp xếp hai người âm thầm bảo vệ ông. Các cô gái vẫn tích cực đi học, mua sắm, thỉnh thoảng thì đến quán bar đến đêm muộn mới về. Đương nhiên Trương Minh cũng phải đi theo các cô. Dạ Nguyệt trong tuần qua cũng rất bận rộn cho việc xây dựng công ty ở trong nước. Duy nhất chỉ có A Lệ là thay đổi, cô luôn tránh né Trương Minh, trong mắt cô hắn giờ đây đã trở thành không khí không hơn không kém. Trương Minh cũng không cách nào thay đổi được. Hắn lúc này đang ngồi nhàn nhã ngắm nhìn các cô gái đang nô đùa với nhau dưới bể bơi. Chợt Tạ Uyên Nhi đi tới bên cạnh hắn, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Một tuần qua cô đã dần quen với cuộc sống mới lạ ở căn biệt thự này. Dù mọi thứ trong nhà đều xoay quanh Trương Minh nhưng sâu trong đó cô lại tìm được sự tự do mà từ nhỏ cô đã luôn tìm kiếm.

-Trương Minh, anh của em có tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ muốn mời anh tham dự. Anh có thời gian không?

Trương Minh xoay người kéo cô dậy để cô ngồi lên đùi của mình:

-Đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Đúng lúc cũng có chút việc cần bàn với anh của em.

Tạ Uyên Nhi vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé, mặc dù đã một phần nào đó chấp nhận cuộc sống ở đây nhưng để mà thân mật đến như này cô rất khó có thể bình tĩnh được. Thoáng vùng vẫy một chút, khuôn mặt cô lúc này đỏ ửng, liếc nhìn mấy cô gái đang nô đùa dưới nước Tạ Uyên Nhi khẽ giọng trách cứ hắn:

-Anh làm gì vậy chứ, mọi người trong thấy thì sao?

Trương Minh cũng không hề có ý định thả cô ra, hắn ôm cô, để cô từ từ nằm lên trên người mình, tựa đầu ngửi mùi hương dễ chịu trên mái tóc của cô, hắn nói:

-Có gì đâu chứ, bọn họ đâu có quan tâm đâu. Anh cũng chưa có ý định ăn em nên không cần phải sợ vậy đâu?

Nói xong mắt hắn nhắm lại từ từ tận hưởng cảm giác thoải mái khi ôm cô gái nhỏ này bên mình. Các cô gái quả thật không ai thèm để ý tới hành động của hai người cả, họ vẫn vui vẻ nô đùa với nhau dưới bể bơi. Nằm trong lòng của người đàn ông này khiến cho Tạ Uyên Nhi có một cảm giác an toàn lạ thường. Dường như nếu trời có sập xuống thì cũng có hắn trở che cho mình vậy. Vô thức cô cũng nhắm mắt lại tận hưởng sự an toàn của hắn mang lại mà ngủ quên mất. Khóe miệng Trương Minh khẽ nhếch lên, nhẹ đặt lên mái tóc cô một nụ hôn, hắn điều chỉnh lại tư thế của bản thân để cô nằm một cách thoải mái hơn.

Mọi thứ dường như đã rất êm đẹp cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên liên tục phá vỡ sự yên tĩnh . Đưa mắt nhìn xung quanh các cô gái đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại một mình Tạ Uyên Nhi vẫn nằm say giấc trong lòng hắn. Mở điện thoại lên, thời gian đã là 2 giờ chiều. Ngoài của biệt thự có tiếng tiếng ồn ào. Trương Minh có chút khó chịu, hắn từ từ bế Tạ Uyên Nhi đi lên tầng, mở cửa phòng cô. Trong phòng tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, khiến hắn thoải mái không ít. Từ từ đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô, hắn tiến ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại bước xuống tầng đi ra cổng. Các cô gái không biết đã đi đâu hết, trong nhà hoàn toàn chỉ còn lại hắn và Tạ Uyên Nhi. Mang một vẻ mặt khó chịu, hắn bước ra ngoài mở cửa. Bên ngoài, có khoảng hơn hai mươi người mặc áo véc đen, mang theo cặp kính dâm nhìn không khác gì mấy tên vệ sĩ của Mỹ cả. Đi đầu có một tên mặc áo phông ngắn tay, đeo khuyên, xỏ mũi các thứ... Nhìn hắn giống như một như con bò tót vậy.

-Các người tìm ai?

Tên kia không coi Trương Minh ra gì, cổng vừa mở hắn đã muốn lao vào trong. Trương Minh ngay lập tức đứng chắn trước mặt hắn.

-Cửa nhà tao cũng không dễ dàng vào như vậy đâu?

Tên kia không trả lời mà đưa tay ra hiệu. Hai tên mặc véc đen đồng loạt lao lên muốn đẩy Trương Minh ra. Nhưng còn chưa chạm được vào người Trương Minh thì đã nhận ngay hai đã khiến cho hai tên này lập tức gục xuống đất kêu lên đau đớn. Trương Minh không hề dừng lại, tay phải đưa lên trực tiếp tóm lấy cổ của tên mặc áo phông. Đám người áo đen thấy tình hình không ổn quát lên.

-Thiếu gia cẩn thận!!!

Đương nhiên bọn hắn chỉ kíp hét lên thôi còn Trương Minh thì đã giữ chặt được cổ tên kia nhấc lên. Mấy tên áo đen vội vàng rút từ trong người ra một khẩu súng ngắn đồng loạt hướng về phía Trương Minh:

-Mau buông Vũ Văn thiếu gia ra?

Hoàn cảnh này Trương Minh đã đối mặt qua không biết bao nhiêu lần, hắn không một chút sợ hãi. Tay tăng thêm một chút lực đạo khiến cho tên kia cau mày nhăn nhó không thôi. Hắn cười gằn, miệng thốt ra một câu nghi vẫn.

-Vũ Văn sao???

Mấy tên áo đen vội nói:

-Đúng vậy!! Mau thả thiếu gia của chúng ta ra rồi giao con khốn Bạch Tư Thuần ra đây. Chúng ta sẽ xem như hôm nay không có chuyện gì sảy ra. Nếu không mày đợi mày biến thành cái tổ ong đi.

Trương Minh chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lên tiếng hỏi:

-Mày chính là tên công tử đến từ Yến Kinh kia ư?

Tên kia gật đầu liên tục:

-Đún..g, mày mau thả tao ra nếu không tao sẽ san phẳng... cái nhà rách này của... mày.

Trương Minh phì cười. Đúng là chưa tới tìm mà hắn đã tự dẫn xác tới. Trương Minh đối với kẻ địch không bao giờ nhẹ tay cả. Hắn không cho tên kia một tia chuẩn bị nào cả, trực tiếp đạp mạnh vào đầu gối khiến hắn quỳ sấp xuống.

-Tao cực kì ghét người nào có ý định động vào người phụ nữ của tao. Mày hôm nay không tới tìn tao thì tao cũng đã có dự định đi tìm mày rồi.

Mấy tên đàn em vội đưa súng lên chĩa thẳng về phía Trương Minh. Trương Minh đưa tay lên miệng ra dấu đừng gây ồn:

-Đừng lớn tiếng, bạn gái tao còn đang ngủ.

Tên kia tực giận hét lên:

-Con mẹ mày chứ dám đánh Vũ Văn Chiến tao. Bọn mày trược tiếp bắn chết nó cho tao.

Mấy tên đàn em nghe vậy nhưng không ai là người dám nổ súng cả. Phải biết rằng trong tay hắn đang giữ thiếu gia của họ. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi chỉ biết giơ súng lên hướng về phía hắn. Tưởng chừng mọi chuyện không có gì đột biến cả thì từ xa có một luồng sức mạnh cục lớn đang bay thẳng về phía Trương Minh. Nó trực tiếp ép Trương Minh phải buông tên Vũ Văn Chiến ra. Trương Minh nhìn về hướng phát ra luồng sức mạnh ấy, chỉ thấy có một người mặc áo choàng đen đang đứng tựa lưng ở một chiếc ô tô đằng xa. Vũ Văn Chiến vừa được buông lỏng đã vội vàng lao về phía đám người mặc áo đen:

-Mau...mau bắn chết tên kia cho ta. Mẹ kiếp!!

Người mặc áo choàng đen vội vàng đi tới chắn trước mặt đưa tay ra hiệu cho những tên véc đen:

-Dừng lại đi. Các người không động được vào hắn đâu. Mau đưa thiếu gia trở về Yến Kinh đi.

Lời nói của tên áo choàng đen khá có trọng lượng, mấy tên kia vội vàng buông vũ khí xuống lục tục bước lên xe. Hai tên vội vàng rìu tên Vũ Văn Chiến lên xe. Tên này mặc dù còn chút oán hận nhưng cũng không làm gì khác được đành đi theo hai tên mặc đồ đen bước lên xe.

-Cậu nhóc, làm người phải biết trước biết sau? Hôm nay cậu đánh thiếu gia chúng ta ở đây ngày khác chúng ta sẽ tìm cậu tính sổ.

Trương Minh nhìn chằm chằm tên kia, miệng mỉm cười một cách đầy quỷ dị:

-Đừng nghĩ rằng ngươi nắm phần chuôi như vậy. Là do ta không muốn làm người phụ nữ của ta dậy thôi chứ không phải ta sợ ngươi đâu.

Nói xong Trương Minh quay đầu bước lại vào căn biệt thự. Những tên kia cũng lục tục rời đi.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.