Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứ Để Hắn Chết Ở Đó Đi!!!!

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

Mọi thứ lúc này đều như dừng lại, không gian vắng lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy được tiếng gió lay động xung quanh. Không biết trôi qua bao lâu thời gian, cuối cùng cảm giác lạnh lẽo cũng từ từ giảm dần. Không khí xung quanh dần dần trở lại như lúc đầu. Cơ thể vốn đang đưa lên về phía Trương Minh đột ngột khụy xuống, tứ chi vô lực nằm vật xuống sàn, đôi mắt trắng dã hoàn toàn không còn một chút lòng đen nào cả. Tâm Nhi có thể nhìn thấy rõ ràng sự đau khổ mà tên này đã phải chịu đựng nó kinh khủng như thế nào. Cảm giác như mọi thứ đã kết thúc, cô đứng dậy bước tới chỗ Trương Minh.

-Trương Minh, anh sao rồi...

Lời cô vừa dứt thì cơ thể của Trương Minh đổ sập xuống. Điều này khiến cho Tâm Nhi hốt hoảng, cô vừa chạy vừa kêu lên:

-Trương Minh, anh sao thế.!!

Giọng nói cô nghẹn ngào tràn ngập sự lo lắng. Chứng kiến hắn lúc này bảo cô không lo lắng mà được sao?

Cơ thể của Trương Minh đang không ngừng co giật, hàm răng cắn chặt vào nhau, đôi mắt đen ngòm mở trừng trừng. Hai nắm tay siết chặt lại đến mức móng tay căm sâu vào da thịt đến chảy cả máu. Hắn đang phải chịu một nỗi đau đớn mà không một ai có thể chịu được. Đau đớn bên ngoài, chỉ là những vết thương nhỏ nhưng linh hồn bị thương tổn thì nó lại là một định nghĩa hoàn toàn khác. Chỉ cần nhìn hắn đang quằn quại sống dở chết dở như kia cũng đủ hiểu được nó đáng sợ như thế nào.

Tâm Nhi đau lòng vô cùng, nước mắt cô không ngừng tuôn chảy. Cô ngồi xuống ôm chặt lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng:

-Anh...sao vậy...đừng làm em sợ mà...

Đột nhiên cơ thể Trương Minh dừng lại, bàn tay siết chặt cũng từ từ thả lỏng. Đôi mắt đen ngòm giờ đây cũng đã trở lại bình thường. Cứ như vậy hắn ngất đi ngay trong lòng của cô. Tâm Nhi có chút hoảng sợ:

-Trương Minh, anh sao rồi, tỉnh lại đi.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên:

-Hắn không tỉnh được đâu. Có thể thấy rằng hắn đã sử dụng hết năng lượng của cơ thể để tung ra một loại dị năng tinh thần giết chết tên kia. Chính hắn cũng nhận lại sự phản phệ từ dị năng kia nên đã ngất đi.

Không biết từ lúc nào, trên sân thượng tòa nhà xuất hiện một người mặc áo choàng đen. Người này đeo một chiếc mặt nạ màu trắng nhìn rất thần bí. Sự xuất hiện đột ngột của người áo đen này khiến Tâm Nhi lo lắng:

-Ngươi là ai?

Tên áo đen từ từ bước về phía của hai người, vừa đi vừa đáp:

-Cô không có tư cách để biết ta là ai, tên này ta sẽ đưa đi.

Tâm Nhi nghe vậy căng thẳng, cô lắc đầu ôm chặt lấy Trương Minh. Cô nhận ra rằng tên áo đen này không có ý đồ tốt gì cả. Cô không thể nào giao Trương Minh cho hắn. Cô vội vàng đứng dậy, hướng khẩu súng mà Trương Minh đưa cho cô về phía tên áo choàng đen:

-Đứng lại. Ông không thể mang anh ấy đi được.

Tên áo đen nhìn khẩu súng trên tay Tâm Nhi, miệng nhếch lên:

-Hừ, cô nghĩ nó có thể gây thương tổn cho tôi sao??

-Đoàng.

Lời tên kia vừa dứt thì tiếng súng của Tâm Nhi vang lên. Cô không nói hai lời mà trực tiếp nổ súng. Vì cầm súng bằng một tay, lại chưa từng được trải qua một sự huấn luyện bài bản nào cả nên lức phản lại của súng khiến cổ tay cô đau nhói. Phát đạn đó không hề ảnh hưởng đến tên mang áo đen, bước chân của hắn vẫn bước đều đều về phía Trương Minh. Còn cách Trương Minh hai người một mét nữa thì hắn chợt dừng lại. Khuôn mặt nhìn chằm chằm về phía đằng sau của hai người.

-Cũng lâu rồi đấy nhỉ, chúng ta lại gặp rồi. Ta nhớ rằng đã cảnh cáo ngươi đừng để ta gặp lại ngươi mà.

Một giọng nói đột ngột phát ra khiến Tâm Nhi giật mình. Cô quay lại vui mừng không thôi. Bích Hàm từ khi nào đã xuất hiện đằng sau của Tâm Nhi. Bích Hàm nhìn cô gật đầu đi tới bên cạnh của cô. Thoáng nhìn qua Trương Minh, một cảm giác tức giận khiến tay cô nắm chặt lại. Tên áo đen cảm nhận được sự nguy hiểm mà Bích Hàm đang phát ra. Hắn nói:

-Thật không ngờ cô hiện tại đã càng lúc càng mạnh hơn.

Bích Hàm hừ một tiếng, không nói hai lời đưa tay ra trực tiếp bóp chặt không gian xung quanh tên áo đen lại. Bàn tay vận lực bóp mạnh khiến cho không gian nứt toác ra. Tên áo đen cảm nhận được nguy hiểm trước khi cô nắm tay lại đã kịp thời nhảy sang một bên tránh thoát. Bích Hàm không dừng lại một chút nào, thân ảnh cô không biết bằng cách nào đã biến thành tám người giống hệt nhau vây xung quanh tên áo choàng đen:

-Ta xem lần này ngươi trốn đi đâu.

Dứt lời cả tám người đồng loạt đưa tay lên khóa chặt không gian của tên này lại. Sau đó dùng lực phát động phá hủy.

-Ầm.

Một tiếng nổ vang lên. Một làn khói tỏa ra từ vị trí của tên mặc áo choàng đen. Kì lạ là hoàn toàn không thấy tên đó đâu cả, thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một con búp bê làm bằng rơm. Bích Hàm khinh thường hừ một tiếng:

-Ta còn tưởng dám đối mặt với ta, thì ra là dùng thuật con dối.

Nói xong cô xoay người, nhìn chằm chằm vào tên sát thủ đang nằm dưới mặt đất. Cô bước lại nhặt chiếc lọ thủy tinh mà tên sát thủ sủ dụng lên. Bên trong vẫn còn một chút dung dịch mà tên sát thủ đã uống. Cô không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh kia. Khoảng một phút sau cô mới rời mắt khỏi chiếc lọ đó quay lại nhìn Trương Minh.

-Chị Hàm, hắn ngất rồi. Lúc nãy hắn bị sao ấy, co giật mạnh lắm?

Bích Hàm không nói gì, đi tới nâng cánh tay bị thương của Tâm Nhi lên:

-Em không sao chứ? Đưa tay đây chị giúp em chữa trị.

Tâm Nhi vôi vàng lắc đầu:

-Em không sao đâu. Chị xem anh ấy trước đi.

Lúc này một chút thương tổn của cô có đáng là gì chứ, tính mạng của Trương Minh quan trọng hơn rất nhiều. Nhưng Bích Hàm lại hoàn toàn không để ý tới Trương Minh. Cô giữ tay của Tâm Nhi tay còn lại đưa lên miệng cắn mạnh khiến máu chảy ra từ ngón tay. Mau chóng đưa giọt máu đó chảy vào vết thương của Tâm Nhi. Tay cô cũng nhanh chóng hồi phục lại. Vết thương của Tâm Nhi như có hàng nghìn con côn trùng đang ngọ nguậy vậy. Cẩm giác ngứa ngáy khó chịu khiến khuôn mặt cô có chút biến sắc. Rất nhanh sau đó cảm giác này biến mất, vết thương do đạn bắn của cô vậy mà không có một vế sước nào cả. Mọi chuyện sảy ra thật thần kì khiến Tâm Nhi há hốc mồm không thôi. Thấy vết thương của Tâm Nhi đã khỏi hẳn Bích Hàm quay đầu đi thẳng tới cửa. Tâm Nhi vội vàng gọi cô:

-Chị Hàm, còn anh ấy.

Bích Hàm không quay đầu mà chỉ gằn từ chữ:

-Cứ Để Hắn Chết Ở Đó Đi!!!!

Câu nói của cô khiến Tâm Nhi cảm thấy rùng mình. Có lẽ lúc Trương Minh đã làm Bích Hàm giận thật sự rồi. Cô cũng không thể để Trương Minh ở đây được, quay người nâng hắn dậy, từng chút từng chút một đi xuống dưới.

Lúc này ở một khu vực nghiên cứu bí mật xuyên quốc gia.

Người mặc áo choàng đen ngồi trong một căn phòng kín, xung quanh là những tiến sĩ đại tài của rất nhiều quốc gia.

-Label. Ông vẫn chưa nghiên cứu ra được hợp chất kia sao.

Người áo đen quay đầu nhìn vào một lão già nói. Người này chính là tiến sĩ Label người đã tạo ra Hợp chất X và H.

-Thưa ngài không thể nào tạo ra được một thứ hoàn hảo như vậy một lần nữa. Trừ khi chúng ta có thể mang nó về để nghiên cứu tôi có tự tin trong vòng ba tháng có thể tạo ra một thứ còn hoàn hảo hơn cả nó.

Người mặc áo choàng đen hừ một tiếng:

-Ba tháng sao. Đã ba năm rồi, ông còn chưa tạo ra được một thứ nào có tác dụng như vậy. Hoa Hạ đã có bước cải tiến trong việc tái tạo gen rồi đó.

-Nhưng tôi đã dùng đúng công thức lúc đầu để tạo ra hợp chất H kia nhưng lần nào cũng thất bại. Dường như có một thứ gì đó mà chúng ta không biết được đã được dung hòa vào với hợp chất H của tôi khiến nó bão hòa hơn bảo giờ hết.

Người áo đen đập bàn đứng dậy đùng đùng bỏ đi. Thứ sức mạnh mà Trương Minh nắm giữ rất phù hợp với kế hoạch của hắn vì vậy hắn bắt buộc phải nghiên cứu ra được nó.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh

Truyện Đột Phá Kinh Người tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.