Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cắn nuốt linh hồn

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Sự hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt của Tâm Nhi, Trương Minh kìm nắm tay kìm chặt con ác quỷ trong bản thân mình. Hắn gằn giọng nói:

-Không phải anh kêu em ở dưới sao? Sao lại chạy lên đây?

Tâm Nhi rất nhạy cảm, đây là lần đầu tiên hắn hung dữ với cô như vậy. Cô hiểu rằng hắn thương cô không muốn cô phải chịu nguy hiểm nên mới cố ý không để cô đi lên đây. Mặc dù cô không muốn cãi lại hắn nhưng cô lo lắng hắn sảy ra chuyện nên cô mới chạy lên đây. Hình ảnh cả cơ thể hắn tràn ngập máu, đôi mắt hắn đỏ ngầu như một con quỷ dữ thèm khát sự sống khiến cô có chút run sợ.

-Em...em...lo...anh sẽ gặp nguy hiểm nên mới...

Tâm Nhi ngác ngứ nói không lên lời, Trương Minh siết chặt tay:

-Em mau đi xuống đi, nếu không người nguy hiểm sẽ là em đấy. Nhanh lên anh sắp không khống chế được nữa đâu.

Tâm Nhi không nghe theo lời hắn, cô cảm nhận được sự đau khô mà hắn đang phải chịu đựng. Cô có chút lo lắng muốn tiến lại gần hắn:

-Anh sao vậy.

Cô vừa bước một bước Trương Minh đã hét lên:

-Đừng qua đây mau xuống dưới đi.

Tâm Nhi hoàn toàn không nghe theo lời của hắn, tay nắm chặt chỗ bị thương lúc nãy, cô từ từ bước lại phía hắn.

-Em làm gì vậy anh bảo em dừng lại cơ mà?

Khi đến trước mặt của Trương Minh, Tâm Nhi dùng cánh tay của mình đưa lên lau đi vệt máu trên khuôn mặt hắn. Lúc này nỗi sợ của cô đã bị gạt bỏ hoàn toàn. Trước mắt cô chính là người mà cô yêu nhất dù hắn có đáng sợ như thế nào cô cũng chịu được.

Trương Minh lúc này đang cố gắng để kiềm chế sự tàn bạo đang trực chờ bùng lên trong sâu thẳm con người mình. Hắn lúc này chỉ muốn có được một chỗ có thể phát tiết được hết đi sự tàn bạo và túc giận trong cơ thể hắn ra ngoài. Tâm Nhi đang ở trước mặt, hắn không muốn bản thân mình mất đi không chế để rồi làm ra chuyện khiến hắn phải hối hận được. Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau hắn:

-Sức mạnh cửa ngươi thật ghê gớm, chẳng trách Hắc Thiên Minh không giám đối đầu với ngươi.

Tên sát thủ vốn tưởng đã bị Trương Minh giết chết, lúc này đang chống tay đứng dậy. Vết thương trên cô hắn như có ma thuật vậy đang dần dần tái tạo lại. Tốc độ hồi phục của nó mắt thường cũng có thể thấy được.

Trương Minh đề cao cảnh giác, chắn trước người Tâm Nhi, từ từ lùi lại. Đến một khoảng cách đủ an toàn.

-Em mau chóng đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Anh sẽ đối phó với tên này.

Trương Minh nói với Tâm Nhi. Tâm Nhi biết lúc này ở lại sẽ chỉ khiến Trương Minh phân tâm hơn, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho hắn. Cô gật nhẹ đầu xoay người muốn rời đi. Đúng lúc này tên sát thủ đột nhiên biến mất, Trương Minh vừa trông thấy hắn biến mất cũng cùng lúc di chuyển thân ảnh. Hai người đồng thời xuất hiện trước cửa ra vào. Sự việc sảy ra quá nhanh, Tâm Nhi chút nữa thì va vào người của Trương Minh. Tên sát thủ hầm hừ nhìn chằm chằm hai người:

-Muốn đi sao, không được đâu. Tao sẽ khiến hai đứa mày xuống địa ngục.

Nói xong hắn lao thẳng về phía Trương Minh, hắn muốn lợi dụng lúc Tâm Nhi đang bên cạnh Trương Minh để Trương Minh phân tâm sẽ dễ dàng để hắn sử lý Trương Minh hơn. Trương Minh như đoán trước được ý định của hắn, vội vàng xoay người ôm Tâm Nhi nhảy sang một bên. Vì Trương Minh bất ngờ quay lại ôm cô vô tình chạm vào vết thương trên tay cô khiến nó nhói lên. Tâm Nhi nhăn mặt, cắn răng chịu đụng. Lúc này cô không muốn mình trở thành gánh nặng của hắn một chút nào. Cô cắn chặt răng, bàn tay co lại run run nhưng vẫn không phát ra bất kì một âm thanh đau đớn nào. Trương Minh để Tâm Nhi đứng ở một vị trí rất xa, đôi mắt hắn đỏ ngầu, xoay người nhìn tên sát thủ. Một chiêu xuất thủ không thành, tên sát thủ không từ bỏ thủ thế chuẩn bị lao tới một lần nữa. Lần này Trương Minh nhanh hơn hắn một nhịp, cơ thể nhanh như chớp áp sát khiến cho tên sát thủ không còn khoảng trống. Tay trái không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao đen xì hướng về phía tên sát thủ. Tốc độ Trương Minh rất nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt tên sát thủ, con dao hướng thẳng vùng chán của hắn mà lao tới. Tên sát thủ giật mình vội vàng điều chỉnh góc độ khiến cú đâm của Trương Minh chệch ra ngoài. Tay trái hắn ta tạo thành hình dao chém ngược vào bụng của Trương Minh. Tốc độ của hai người đều khá nhanh Tâm Nhi còn chưa kịp phản ứng thì thấy Trương Minh bị tên sát thủ đánh văng sang một bên. Không suy nghĩ nhiều Tâm Nhi vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Minh. Cô lo lắng nâng hắn dậy:

-Anh không sao chứ?

Trương Minh từ từ đứng dậy, hắn quay người nhìn Tâm Nhi. Đôi mắt hắn lúc này đã không còn đỏ ngầu nữa, thay vào đó là một màu đen huyền ảo, không còn một chút lòng trắng nào. Từng chữ một phát ra từ miệng hắn:

-Em lùi lại đi.

Chỉ với một câu nói bình thường như vậy đã đủ để Tâm Nhi cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Cô vô thúc lui về phía sau, cách hắn một khoảng hai mét. Vậy mà cảm giác lạnh lẽo ấy không hề giảm bớt mà mỗi lúc một tăng thêm.

Tên sát thủ thấy Trương Minh có điều không đúng, hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đến rợn người phát ra từ Trương Minh. Tên này đang khiến cho hắn cảm nhận được một thứ gì đó thật sự đáng sợ sắp sảy ra. Hắn cắn răng tự nhủ trong lòng, thứ thuốc kia đã khiến cho cơ thể hắn có thể tự hồi phục vậy thì hắn có gì mà phải sợ tên này chứ. Tinh thần thoáng chốc được đề cao, đôi tay nắm lại tăng tốc lao về phía Trương Minh. Khác với lần trước lần này quỹ đạo của hắn thay đổi liên tục. Hắn muốn cho Trương Minh không thể nắm bắt được hành động của hắn. Trương Minh không hề di chuyển, hắn đến động cũng không có. Tâm Nhi đằng sau thấy Trương Minh không di chuyển, trong lòng cô không khỏi giật thót. Cô hét lên:

-Cẩn thận!!

Tên sát thủ nhanh chóng tiếp cận được Trương Minh, tay hắn đưa ra hướng về cổ của Trương Minh nắm lấy. Hắn muốn dùng chiêu mà Trương Minh đã sử dụng lúc nãy để giết Trương Minh. Khi tay hắn chỉ còn cách cổ Trương Minh một gang tay nữa đột ngột cơ thể hắn khựng lại. Một luồng năng lượng lan tỏa từ trong cơ thể Trương Minh phát ra trực tiếp chặn đứng mọi hành động của sát thủ. Đôi mắt đen ngòm của Trương Minh nhìn chằm chằm vào mắt của sát thủ. Mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng lại. Tên sát thủ cảm nhận được từ con đau truyền tới từ trong sâu trong tâm hồn của hắn. Rõ ràng hơn chính là linh hồn của Trương Minh đang không ngừng cắn xé từng chút một tạo ra một loạt đau khổ hành hạ tên sát thủ. Nếu Bích Hàm có mặt ở đây, cô sẽ cho Trương Minh vào không gian kín ngay lập tức. Việc cắn nuốt linh hồn này mất đi rất nhiều năng lượng của cơ thể. Linh hồn của hắn cũng sẽ chịu một thương tổn nhất định. Không may một chút có thể khiến hắn mất mạng bất kì lúc nào. Ngày trước hắn từng một lần sử dụng dị năng này sau đó đã ba ngày liền bất tỉnh nhân sự. Cơ thể hắn lúc ý như bị rút cạn nguồn sinh lực vậy. Đây cũng chính là điều khiến cho Bích Hàm không cho hắn dùng thứ dị năng này. Hôm nay đối mặt với một tên có khả năng hồi phục Trương Minh mới bất đắc dĩ sử dụng tới loại dị năng tổn hại cơ thể này. Cơ thể có thể hồi phục nhưng linh hồn không còn hồi phục thì có tác dụng gì chứ.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.