Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn Hầm

Tiểu thuyết gốc · 2224 chữ

Truyện có sử dụng tư liệu từ lịch sử, trong truyện sử dụng một vài chi tiết cùng ngôn từ 18+, đọc giả cân nhắc khi đọc.

Bên trong lều vọng ra tiếng thì thầm to nhỏ của Phượng:

"Hì hì, làm phát nữa nhé?"

"Không sợ tên Ân nghe thấy à?"

"Trời, cái thằng thất bại ấy không biết đâu, đến cái việc đơn giản là đi đến sân bay mà nó cũng đến muộn, không biết thằng này làm được cái gì!"

"Nó là 1 thằng vô dụng.” Xoẹt hùa vào: “Giờ tới tao nào!"

"Cái gì? Mày làm 2 phát rồi, giờ phải tới tao chứ."

Thế là "tiếng động" lại tiếp tục được phát ra, cảm thấy quá ồn ào và ngột ngạt, Ân ra ngoài đi dạo, đi được vài bước bỗng thấy bước chân trở nên nặng hơn, không phải là bước chân nặng mà là TÂM HỒN CẬU TRỞ NÊN NẶNG HƠN!

"Sao cảm giác lại ngột ngạt thế nhỉ?"

Nói rồi, Ân nhìn lên bầu trời đầy sao, Nhật Bản thật là yên bình, cậu đã thấy nhiều khung cảnh như thế này trong những bộ anime và manga mà cậu xem lúc nhỏ, nhưng đây mới là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên ngoài đời thật, ở thành phố thì sôi động nhộn nhịp, nhưng ở miền quê cũng rất thanh bình và yên ả, những mangaka (Họa sĩ vẽ manga) Nhật Bản thật là thiên tài, họ có thể đem khung cảnh rộng cả nghìn km vào những khung tranh chỉ vài cm, nếu cậu có nhiều tiền hơn, cậu đã đi đến đây theo một cách khác...

"Trăng hôm nay đẹp thật!"

Ân về lại chỗ ngủ của mình, là 1 túi ngủ cắm trại đơn giản, giá bình dân như chính con người cậu, mọi thứ bây giờ đã yên ắng trở lại, cậu ngủ 1 giấc sâu, trong giấc mơ, cậu thấy mình đang chạy trong 1 căn hầm tối, bị truy đuổi bởi 1 thứ gì đó KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI, và rồi cậu gặp được một người đàn ông, người đàn ông lạ mặt đưa cho cậu 1 chai thuốc, và chỉ về một phía.

"Này, khoan đã!" trước khi Ân kịp nói điều gì, người đàn ông ấy đã biến mất, giấc mơ cũng kết thúc.

"Dậy rồi à Hoàng tử?" Khôi và Phượng đứng gần chỗ cậu.

"Phụ bọn này dọn dẹp lều trại 1 tay nhé?"

"Được thôi." Ân đáp.

Vì dù muốn hay không mắt bọn bạn cùng lớp cậu cũng chỉ là thằng osin giúp việc, không nghe tụi nó có khi tụi nó bỏ mặc cậu ở đây thì không về Việt Nam được...

Hôm nay Huệ vẫn thế, vẫn lạnh lùng với cậu, mọi thứ trông vẫn rất đỗi bình thường, hôm nay thời tiết khá nóng, theo lịch trình thì chiều nay sẽ kết thúc buổi cắm trại. Mọi người ai nấy đều thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra về, một vài nhóm bắt đầu đến đây cắm trại.

"Ê mấy bồ, xem tao tìm được gì đây này!" Phượng từ đâu chạy đến thông báo cho cả nhóm.

"Mày tìm được gì thế?" Khôi hỏi.

"Đoán xem, một căn hầm, hoặc có thể là phòng chứa kho báu từ thời chiến." Phượng trả lời.

“Ồ!!!” Cả nhóm thốt lên.

“Tao cũng có nghe qua, về việc quân phát xít Nhật vơ vét của cải ở Châu Á để gia tăng sức mạnh kinh tế, quân đội phát xít thâm chí còn chôn số châu báu này xuống đất, tao không biết bao nhiêu nhưng nghe nói giá trị rất lớn.” Khôi kể.

Chiến dịch "Kim Bách Hợp" do Chính phủ quân phát xít Nhật thực hiện, dưới chế độ độc tài Phát xít Nhật đã vơ vét số của cải châu báu nhiều nhất lịch sử chiến tranh thế giới thứ 2, tướng Yamashita nhận nhiệm vụ chôn giấu kho báu, sau khi cất giấu kho báu, tướng yamashita ra lệnh cho nổ hầm chôn sống toàn bộ kỹ sư cùng công nhân xây dựng căn hầm, cho đến nay, người ta vẫn còn bàn tán và cố gắng tìm kiếm kho báu "Yamashita", nhưng hầu như tất cả manh mối đều đi vào ngõ cụt. Nhưng liệu đó có phải là kho báu? Hay còn ẩn chứa một bí mật nào đó khác? Điều này khiến cậu cảm thấy trăn trở và lo lắng...

"Chẳng phải cũng gần chiều rồi, chúng ta nên về sao?" Huệ hỏi.

"Kho báu này đáng giá hơn cả 1 gia tài đấy, em sẽ không muốn bỏ lỡ đâu!" Xoẹt cam đoan.

Tên này luôn là 1 kẻ ham tiền, lý do hắn kết bạn cùng Khôi và Phượng chẳng qua là do gia đình họ giàu.

"Thôi nào em, không sao đâu, tụi anh sẽ bảo vệ em." Phượng li nhí.

"Với lại giờ còn sớm mà, chúng ta chỉ đi khám phá căn hầm này chút đỉnh thôi, lát nữa về cũng không muộn." Khôi trấn an.

"Có nhiều phong cảnh đẹp cho tụi mình tha hồ mà check in đấy, và còn có một lượng kho báu khổng lồ đang chờ chúng ta ấy Huệ yêu!" Trinh hứng thú nói.

"Mình nghĩ chúng ta nên về." Ân nói

"Ông muốn chôm kho báu à? Nếu muốn về thì về một mình đi, đừng có phá tụi này, Thằng nghèo!" Phượng gắt.

"Tội nghiệp, nghèo quá nên giờ ông sợ giàu rồi à?" Trinh coi thường cậu

"Thôi nào tụi bây, chúng ta đi nào, Phượng, mày chỉ đường đi!" Khôi ra lệnh.

Ân dù không muốn nhưng vẫn phải theo sau, cậu có linh cảm không lành về chuyện này.

Sau gần 15 phút, cả nhóm đã đến trước cửa hầm, đó là 1 cánh cửa hoen ghỉ với cái van xoay đã bị bóp méo, được bao phủ bởi đất và đá, dây leo, lá cây mọc kín cả cửa vào, nếu nhìn từ xa chỉ trông như 1 ngọn đồi nhỏ, không ai nghĩ rằng nó lại là 1 căn hầm

Phượng dùng dao phát hoang cỡ nhỏ mà hắn thường dùng để đi cắm trại chặt dây leo quấn trên cửa, cánh cửa khá chặt và khó mở, trông nó hơi cong, trông như có 1 vụ nổ lớn đã xảy ra tại đây.

"Giúp tao mở cái này đi nào, nó nặng bỏ mẹ ra ấy!" Phượng nói.

Khôi cùng Xoẹt chạy đến, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một màn khói dày đặc, lạnh buốt, bốc lên khiến cho ai nấy đều choáng váng,

Cả nhóm tiến vào trong căn hầm, căn hầm khá tối nên mỗi người phải lấy đèn pin điện thoại ra soi, không khí xung quanh khá lạnh, luôn có 1 màn sương mỏng bao phủ, càng khiến nó trở nên bí ẩn hơn, dù bên ngoài trông nó cũ kỹ nhưng bên trong xem ra vẫn trông khá mới, chỉ có đường ống dẫn nước là bị gỉ sét, có lẽ chính màn sương là thứ giúp chúng không bị tác động bởi nhân tố thời gian, Những bộ bàn ghế nằm rải rác khác tại sảnh chính, cửa vào căn hầm cùng lối vào khá nhỏ nhưng ở bên trong khu vực này thật rộng lớn, có lẽ ngang bằng với một khu quân sự, và có thể thấy nhiều đồ vật được cất giữ vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ.

Phía bên trong Ân nhìn thấy 1 tấm bảng lớn, một vài bình nhiên liệu còn mới, in trên đấy một vài dấu tay màu đỏ như máu khiến cậu không khỏi rùng mình, cạnh tấm bảng có một vài cái bàn cùng nhiều chiếc ghế gỗ, một vài chiếc ghế đã gãy, còn lại vẫn dùng tốt, trên chiếc bàn ở giữa tấm bảng có 1 tập tài liệu cùng 1 bản vẽ, bản vẽ giải phẫu một người trưởng thành với nhiều ghi chú tiếng Nhật, mà điều khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên hơn là khung cảnh sao nó giống giống quá, nó quá giống trong giấc mơ của cậu, như vậy có nghĩa là sẽ có một chuyện đáng sợ sắp diễn ra..

"Ồ, ông tìm thấy gì à?" Khôi giật lấy xấp tài liệu trên tay Ân

"Hả, nghiên cứu phương thuốc cường hóa cơ thế? Thuốc siêu nhân hóa? Tài Liệu mật gửi từ Nhật Hoàng năm 1932?" Khôi trố mắt

"Cái gì thế mày, mày đọc được tiếng Nhật à?" Xoẹt hỏi.

"Ờ, tao học được vì thi thoảng tao phải qua Nhật làm cho gia đình, cái công việc đấy chán chết mẹ, với công thức này cùng số châu báu, chúng ta sẽ đứng trên đỉnh thế giới." Khôi cười lớn.

"Mấy người đang nghĩ cái quái gì vậy? Đây rõ ràng là thuốc hóa quỷ cơ mà?" Ân nói.

"Thế giờ cậu nhìn chữ này đi, là chữ gì?" Hắn ta chỉ vào chữ CƯỜNG HOÁ in đậm trên tập tài liệu

"Tôi hỏi thật, trình độ tiếng Nhật của cậu là bao nhiêu thế?" Hắn ta hỏi

"N3 nhưng.."

"Thôi đủ rồi, tôi là N1 đây, cậu nên im lặng về những thứ cậu không biết, tôi bực mình cậu nhiều lần rồi đấy." Khôi hằn học.

"Mày làm tụi tao khó chịu rồi đấy thằng nghèo này, cứ 5 lần 7 lượt chen vào việc của bọn tao thế?" Xoẹt bực mình, hắn lao vào định đánh cậu thì Huệ ngăn lại.

"Thôi đi, chúng ta tới đây không phải để đánh nhau." Huệ hòa giải.

"May cho mày đấy thằng nhóc." Xoẹt hằn học.

Tụi mày xem này, châu báu ở đây!

Tiếng của Phượng vọng lên từ phía dưới, cá đám tiếp tục đi sâu hơn, khoảng 10 phút sau đã thấy Phượng cùng vô số châu báu, tất cả như vỡ tung trong sung sướng, vội hốt lấy hốt để và bỏ vào túi.

PHƯỢNG! ĐẰNG SAU KÌA! Trinh hét lên.

MỘT CON QUÁI VẬT, nó đi 2 chân, mặt thối rữa, mặc đồ công nhân, BƯỚC ĐI GIỐNG CON NGƯỜI NHƯNG KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI, NHẢY TỚI VỒ LẤY PHƯỢNG!

Nó cắn vào động mạch chủ ngay cổ của Phượng, mắt tên Phượng trợn ngược, miệng sùi bọt mép, máu từ cổ bắt đầu túa ra, mọi người bắt đầu hoảng loạn và tìm đường chạy trốn.

NHƯNG KHÔNG CHỈ CÓ 1 CON!

Phía sau còn 1 bầy ZOMBIE khác từ từ tiến tới, phân nửa mặc đồ Công nhân, một số mặc đồ kiểu bác sĩ, phân nửa còn lại mặc quân phục như trong thời chiến tranh thế giới thứ 2, Ân nhanh chóng nhặt lên 1 khẩu súng trường gần đó, Khôi cũng nhặt 1 cay súng lục, bắn về phía bọn zombie, thật may vì súng vẫn còn đạn nhưng số lượng zombie dường như vẫn không giảm mà còn tăng lên, lúc này Khôi bảo Ân:

"Bọn chúng đông quá, chúng sẽ giết hết chúng ta ở đây, hay giờ cậu làm mồi nhử đi, lúc nãy tôi thấy 1 cái cần gạt, chắc là công tắc để đóng 1 cánh cửa trong hầm, hãy dụ chúng rồi chạy ra sau cùng, bọn tôi sẽ đợi cậu."

Lúc này đây trong đầu Ân khá nghi ngờ Khôi nhưng bây giờ trước tình thế rối ren, dầu sôi lửa bỏng thế này thì không còn cách nào khác.

Tên Khôi lúc này mới lộ rõ là một kẻ tham vọng và nham hiểm như thế nào, chỉ vì tiền bạc và danh vọng hắn sẵn sàng đẩy bạn bè vào con đường chết, lúc này khi bọn trong nhóm cùng tên Khôi đã ra ngoài hết, hắn liền kéo chốt đóng cánh cửa phụ lại, Ân bị mắc kẹt cùng đám zombie ở bên trong.

"Khôi, thằng khốn!" Ân quay lại tìm cách thoát khỏi bọn quái vật, nơi đây có nhiều khe và vách thông nhau trong ngọn núi, điều đó biến căn hầm nghiên cứu này trở thành một địa đạo phức tạp.

Khung cảnh này, sao giống quá! Sao mà nó giống trong giấc mơ của Ân đến kỳ lạ, cậu chạy đến nơi mà người đàn ông trong giấc mơ chỉ tay đến, có 1 lọ thuốc ẩn giấu trong 1 két sắt. Cậu cố gắng mở két nhưng đây không phải là 1 cái két sắt bình thường, một bảng điều khiển hiện lên trước mặt cậu cùng với 1 con dấu xác minh hình bàn tay cùng với dòng chữ:

Yêu cầu mã ADN đăng nhập!

Ân ấn bàn tay tay dính đầy máu vì trầy xước của mình vào bảng điều khiển, két sắt mở ra...

1 lọ thuốc màu vàng ánh kim rơi ra, Ân nhanh chóng uống nó theo bản năng, cảm giác tim cậu đập mạnh, các vết thương nhanh chóng liền lại, cùng lúc đó 1 con quái vật khác xuất hiện, con quái này không phải zombie, nó dùng bàn tay với 5 chiếc móng dài và sắc đâm vào ngực cậu, Ân gục xuống, con quái vật đến gần cậu, nhìn 1 lúc rồi bỏ đi...

Bạn đang đọc Dự Án Thây ma-Dịch Bệnh Quái Vật. sáng tác bởi tranhongannt1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranhongannt1
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.