Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu năng lực

Tiểu thuyết gốc · 2571 chữ

Ân tỉnh dậy, thấy mình đang ở nơi làm thêm như mọi ngày, cậu nhìn đồng hồ.

Ồ, vẫn đang trong giờ làm việc à, lâu thật đấy! Khi nào mình mới xong việc nhỉ? Cậu tiếp tục ghi hóa đơn. Mong cho thời gian qua nhanh để còn về nhà.

"Áo khoác này của ai vậy?" Giọng 1 cô gái xinh xắn tiến đến.

“À...ừm.. Tôi cũng không rõ thưa cô.. có lẽ của một ai đó để quên.” Ân ngẩn mặt lên

"Vậy để đây nhé, để ai đến rồi lấy." Cô gái đáp.

Trước mặt Ân không ai khác là Huệ.. cô ấy đang mua đồ ở đây à? Huệ không nhận ra cậu, Cậu nhìn trông như 1 nhân viên bán hàng bình thường, Ân kéo chiếc mũ nhân viên xuống cố gắng không làm cậu lộ mặt quá nhiều, Ân ngắm Huệ, cô ấy thật xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, cùng chiếc áo khoác Dạ kẻ khiến cô ấy càng trở nên quý phái hơn, nhưng kìa.. AI KIA? Một đứa trẻ tiến tới cô ấy: “Mẹ, mẹ đi đâu thế? Bố Khôi chờ mẹ kìa!”

Kế bên đứa trẻ, người đang nắm tay đứa bé và Huệ là 1 tên nào đó nhìn khá sáng sủa đẹp trai, và không thể nào nhầm lẫn được, đó chính là Khôi!

"Boy, nhanh nào anh!" Cô ấy nói.

"Đừng kêu biệt danh của anh, Ở đây nhiều đồ quá, anh không biết mua gì." Thanh niên biệt danh "Boy" đáp.

"Mua gì cũng được anh, anh đi cùng mẹ con em là em vui rồi." Huệ vừa cười vừa vòng tay ôm chặt hắn.

Khôi? Chẳng phải đấy là tên của cái thằng khốn đã chơi mình 1 vố sao? Sao hắn lại ở đây?

Mọi thứ bỗng quay trở lại căn hầm, lúc này người đàn ông ấy hiện ra, nhìn qua trang phục quân đội thì có thể đoán ngay đó là ai...

TƯỚNG YAMASHITA!

Ông ấy trông khá nhỏ nhắn và có nét hao hao nhà lãnh đạo của Bắc Triều Tiên, với bộ quân phục của quân đội Nhật trong chiến tranh thế giới thứ 2, ông tiến lại gần cậu, đôi bàn tay của ông nhẹ nhàng sờ vào trán cậu, mọi cơn đau hầu như tan biến, mà thay vào đó là cảm giác dễ chịu..

"Cảm ơn ông." Ân nói nhưng miệng không nói được, chỉ có thể truyền tư tưởng qua bằng suy nghĩ..

"Thứ thuốc này thể hiện tâm hồn bên trong con người, nó không nên được tạo ra, hãy giúp ta sửa sai.."

"Ông tạo ra loại thuốc này?" Ân hỏi qua ý nghĩ.

"Cậu chính là tương lai."

"Tương lai gì cơ? Khoan đã.."

Trước khi kịp nói gì thì Ân tỉnh dậy, trước mặt cậu hiện giờ là 1 bầy quái vật ở bên ngoài, 1 con đang gặm chân cậu, Ân dùng chân còn lại đá mạnh kiến nó vỡ đầu, máu và não bắn tung toé, Ân đứng lên, đi đến trước gương, khuôn mặt cậu có chút khác, trở nên sáng sủa và đẹp trai hơn, những vết sẹo và vết thương từ ngực biến mất, chân cậu cũng lành lặn dù lúc nãy bị cắn khá nhiều, cậu mang súng lên, lấy vài băng đạn từ gần chỗ cậu nằm, bắt đầu màn bắn giết bất cứ con quái vật hay zombie nào cậu gặp.

Khẩu M4A1 Carbine này bắn zombie sướng phết! Có điều do vẫn chưa dùng quen nên lúc thay đạn có hơi khó khăn với cậu, lúc học lịch sử cậu cũng từng xem qua loại súng này, và cậu cũng hay chơi game FPS nên ít nhiều cậu cũng có một ít hiểu biết về súng ống, tiêu diệt được hết zombie ở sảnh chính ở hầm nghiên cứu,Ân nhặt được vài mảnh báo cáo cũ còn động lại vết máu đã khô từ lâu, Ân nhìn qua những dòng chữ Nhật được viết nguệch ngoạc, lúc này các giác quan trở nên tập trung cao độ, cậu chỉ cần nhìn qua là có thể đọc hiểu được chữ Nhật một cách thành thạo.

Đây là...Nghiên cứu về vũ khí sinh học của Nhật Hoàng từ 1936, Thuốc TX, Siêu Nhân Hóa hay có tên gọi khác là thuốc hóa quỷ!

Ân tiếp tục xem các bản báo cáo:

Báo cáo nghiên cứu từ đơn vị 731 ななさんいちぶたい số TX-98816-OC108/682

Ngày 19/02/1936

Đối tượng tù nhân 682 được thử thuốc, sau hơn 1h tiêm, tù nhân có phản ứng co giật mạnh, miệng sùi bọt mép.

Đã tiêm cho tù nhân thuốc an thần, đưa đối tượng về phòng giam

Ngày 22/02/1936

Tù nhân 682 gặp các ảo giác về máu và thịt, và van xin được ăn ██████

Đối tượng 682 bắt đầu cắn xé bản thân, cơ thể bắt đầu biến đổi

Thử nghiệm thuốc TX lần 2

Sau khi tiêm thuốc, đối tượng xuất hiện nhiều ống nhỏ hình trụ trên cơ thể, bắt đầu xả khói vào nhân viên ██ mọi người biến đổi ██ không thể kiểm soát ██ ██████

Những ai còn sống ██████ cho tướng yamashita ██

"Vậy ra đây là cách mà dịch bệnh này xảy ra trong căn hầm này." Ân nghĩ.

Ân tiếp tục xem một bản báo cáo khác.

Báo cáo nghiên cứu từ đơn vị 731 ななさんいちぶたい số TX-38666-OC108/251

Ngày 20/01/1936

Thử Nghiệm thuốc trên 10 tù nhân, 9 người chết.

Người cuối cùng trong trạng thái ổn định, xuất hiện nhiều khả năng đặc biệt cùng ██████

Ngày 21/01/1936

Tù nhân người Việt Nam đã ██ khỏi hầm nghiên cứu bằng ██, qua mặt được tất cả binh lính, đây là một sự hổ thẹn của đơn vị 731 vì đã để đối tượng trốn thoát, huy động lực lượng ██████ bắt giữ

Báo cáo kết thúc.

Vậy ra nghiên cứu này đã từng thành công trước đây, một số người trở thành siêu nhân, trong khi số khác trở thành ác quỷ...

Bỗng cậu nghe 1 tiếng rầm, nghe như tiếng mở cửa hầm, lúc này đây, căn hầm phát ra âm thanh nghe như tiếng báo động từ nhiều thập kỷ trước.. Cánh cửa hầm mở ra. Trước mắt cậu là 1 cảnh tượng kinh hãi...

Xác động vật ở khắp nơi, một đàn nhện khổng lồ ở đó. Chúng đang ăn xác động vật. Khung cảnh trông như một bộ phim kinh dị. Ân chạy ra khỏi hầm, đàn nhện điên cuồng đuổi theo, chúng muốn ăn thịt cậu. Ân bám vào một thân cây, cả cái cây được nhấc bổng lên, ném vào lũ nhện, lũ nhện khổng lồ bị ném trúng văng xa cả trăm mét, lũ nhện bỏ chạy.

Ân chạy đến khu cắm trại, căn lều vẫn còn đó nhưng đã rách tả tơi cả, đồ đạc của bọn cùng lớp thì đâu mất hết, cả balo cùng vật dụng của cậu, xung quanh đó là những con zombie, chúng đều là những người cắm trại ở đây, tất cả đều đã bị lây nhiễm, bọn zombie càng lúc càng đông, Ân cẩn thận tránh khỏi chúng.

Ra khỏi khu cắm trại, Cậu đi theo con đường mòn xuống phía dưới, cậu nhìn thấy vô số quái vật như rắn khổng lồ, rết khổng lồ cùng 1 bầy xác sống đang lao đến chỗ cậu, Ân cầm súng xả đạn liên tục vào đám quái vật, những con khác nghe thấy tiếng động cũng mò đến

Nhìn thấy quái vật lại tiếp tục mò đến, các giác quan của cậu lúc này trở nên nhạy bén hơn, Ân đặt súng xuống, cậu biến mất, nhanh như chớp lao vào đấm vỡ nát cả bầy quái vật, những vết thương trên người cậu cũng nhanh chóng lành lại, cậu tả xung hữu đột, lúc sau xác quái vật đã chất đống, người cậu đầy máu sau cuộc tàn sát, cậu bước xuống thị trấn, xe của cả nhóm vẫn đang ở đây, vậy là như nào? Bọn họ đã đi đâu cả rồi?

Cả thị trấn vắng vẻ không một bóng người. Một vài bộ phận cơ thể người như tay, chân nằm rải rác, nhiều tấm biển cảnh báo sinh học được đặt ở bên ngoài cũng như trong thị trấn, dường như nó ở đó đã lâu lắm rồi...

Ân bước đến chiếc xe, một viên đạn bắn về phía cậu, cậu né được ngay lập tức, có ai đó bắn tỉa, nhằm vào cậu..

"Đoàng Đoàng Đoàng!" 3 phát đạt tiếp theo cậu né cả 3 phát.

Lần này thì cậu nhìn rõ kẻ nào tấn công mình, rất nhanh cậu tiến vào phá cửa, một người đàn ông đang đứng trong bóng tối, hai tay ông ta mang 2 knuckleduster

"Ra là 1 tên siêu chiến binh à?"

"Siêu chiến binh?" Ân hỏi.

"Né đòn cũng nhanh đấy nhưng xem mày có né được đòn này không."

Nói rồi ông ngay lập tức lao vào Ân tung 1 đấm, cậu né sang 1 bên nhưng lại lãnh trọn cú đá của người đàn ông, cậu văng xa cả chục mét, quá nhanh, quá mạnh, đây mà sức mạnh của người bình thường sao?

Người đàn ông bước ngoài. Sau khi nhìn kỹ Ân cuối cùng đã nhận ra, đây là người họ hàng xa của Phượng, cậu tự hỏi vì sao ông ấy lại tấn công cậu?

"Khoan đã, ông nhầm rồi, tôi là bạn của Phượng-Họ hàng của ông, lúc trước cùng nhóm tới cắm trại có gửi xe ở đây."

"Ân à? Nhóc làm gì ở đây?" Ông lão ngạc nhiên hỏi.

Trong nhà ông lão, sau khi đã tắm rửa sạch vết máu, Ân ngửa mặt lên trời 1 lúc lâu, như cố quên đi những sự việc vừa xảy ra.

"Ổn trong đó chứ nhóc?" Vừa gõ cửa ông vừa hỏi.

"À vâng." Ân trả lời.

"Ta chỉ có cái áo này của con trai ta, hi vọng nó vừa với cậu."

"Cảm ơn ông." Ân nói.

Cả 2 bắt đầu dùng bữa tối, Ân nhìn xung quanh, trừ chiếc bàn ăn ra, mọi thứ trông thật cũ kỹ, không có đồng hồ hay lịch, điện thoại cũng không khái niệm về thời gian dường như không tồn tại ở đây. Ăn được 1 lúc, ông lão lên tiếng:

"Vừa nãy ta ra ngoài kiểm tra thấy 1 đống xác quái vật, là cậu à?"

Ân gật đầu.

“Dạo này ’làn sóng’ xuất hiện càng ngày càng nhiều...”

"Làn sóng?" Ân ngạc nhiên hỏi

"Ừ, giờ mọi người đều đi cả, chỉ còn mỗi mình ta thôi."

Ân im lặng, không hỏi nữa. Nhìn cậu ăn, ông lão vui vẻ nói:

"Hồi ta còn trẻ, ta thường nấu cho con trai ta ăn lắm."

"Thế anh ta đâu rồi?"

"Nó hi sinh ở Việt Nam rồi, nó chết vì bảo vệ quê hương, đến giờ vẫn chưa tìm được hài cốt, buồn thật nhỉ..." Giọng ông lão trầm xuống.

"Xin lỗi vì đã tọc mạch chuyện của ông." Ân cảm thấy tội lỗi.

"Ồ không sao, có lẽ vì thế mà ta tham gia thí nghiệm của Nhật Hoàng..."

"Lẽ nào..." Ân bất ngờ đứng dậy.

"Ông là đối tượng thành công của thứ thuốc đó?"

Ông lão cầm vừa ăn, vừa gật gù nói:

"Hoài niệm thật, ta vẫn nhớ rõ, mọi thứ trông chỉ mới như hôm qua."

"Có thể có vắc-xin phải không? Ông hiểu nó có ý nghĩa gì chứ?"

"Có tim hiểu cũng chẳng ích gì đâu, nhóc ạ, có là thuốc giải đi chăng nữa thì chẳng có thằng ngốc nào lại từ chối sức mạnh chứ?" Vừa nói ông lão vừa uống 1 lon bia lạnh.

"Vậy là ông đã biết..."

"Ngu ngốc, ta biết từ lâu rồi, lũ nhóc bọn bây, tại sao lại mở cái căn hầm đó?"

Ân bắt đầu kể lại chuyện tìm thấy căn hầm rồi bị bỏ lại như thế nào.

"Xin lỗi ông, tôi không ngăn được tên Khôi, tôi.."

"Giờ thì không ngăn được nữa rồi.."

Ân cảm thấy khó hiểu.

"Rồi cậu sẽ biết thôi" Ông lão lẩm bẩm.

Ân ngớ người ra 1 lúc.

"Năng lực của cậu là gì?" ông lão vỗ vai cậu như để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

"Tôi.. tôi không rõ." Cậu bối rối.

“Thằng Phượng nó không quậy phá chứ?” Vừa hỏi ông vừa lục lọi trong phòng, lần này Ân chỉ biết cười trừ.

Ông già tìm ra 1 tám ảnh cũ, sau đó lấy viết ghi chú vào mặt sau của tấm ảnh, ông đưa cậu xem tấm ảnh, trên tấm ảnh không ai khác là chính diện mạo ông bây giờ.

"Bất ngờ chứ nhóc? Đây là ta vào năm 1932."

"Sau lần thí nghiệm thành công đó, ta nhận được khả năng cải lão hoàn đồng cùng khả năng trường thọ, tuy diện mạo vẫn không đổi,"

Lúc này đây, nội tâm của Ân liên lục bị giằng xé, 1 mặt cậu muốn giữ sức mạnh này cho riêng mình, mặt khác cậu muốn tìm thuốc giải để sớm thoát khỏi cái địa ngục này.

"Tôi.. tôi phải tìm vắc-xin, tôi không muốn khung cảnh thiên nhiên ở đây bị bọn khốn này tàn phá nữa!" Ân cúi người trước mặt ông lão.

"Lựa chọn thật không hề dễ dàng nhỉ?" Ông lão cười nhẹ.

"Xin ông, nếu ông biết cách nào đó để đưa thế giới trở lại bình thường" Ân van nài.

"Thôi được rồi, ta cũng biết trước là cậu sẽ không từ bỏ" Nói rồi ông lật mặt sau của tấm ảnh cho Ân xem: "Đầu tiên hãy quay lại nơi cậu có năng lực này, sau đó tìm bộ giáp, đi theo địa chỉ trên bức ảnh, hãy đưa tấm ảnh này cho 1 giáo sư, ông ấy sẽ biết cần phải làm gì."

"Bộ giáp?"

Đến đây, phía bên ngoài có tiếng gầm rú của lũ quái vật từ khắp nơi xông đến thị trấn.

'Không còn thời gian nữa, đi nhanh lên! "Vừa hối ông ta vừa giục cậu chuẩn bị vũ khí.

“Ông không cùng đi sao?”

“Cả cuộc đời ta đã quá ích kỷ, sống đến bây giờ cũng là đủ lâu rồi, ít nhất thì bây giờ thân già này cũng có thể làm gì đó chuộc lỗi.”

Ông lão mở 1 nắp cống gần đó, Ân chui xuống dưới, lão ra khóa chặt cửa.

"Ta biết bây giờ mà đòi hỏi cậu thì hơi quá nhưng..." Bằng giọng nghẹn ngào, ông tiếp:" Nếu cậu có về Việt Nam, hãy giúp ta tìm kiếm hài cốt của con trai ta, giúp ta mai táng cho nó."

Ân khẽ gật đầu.

"Cảm ơn cậu, hãy nhận lấy thứ này! Cẩn thận với bọn siêu chiến binh."

Nói rồi ông giao cho cậu 2 nắm đấm knuckle duster rồi đóng nắp hầm.

Ân cố chạy thật nhanh phía trong đường ống để giấu đi cảm xúc đau buồn trong tim, mở nắp ống cậu thấy mình ở cách thị trấn một quãng khá xa.

CẢ THỊ TRẤN NỔ TUNG!

Vụ nổ như một vết dao cứa vào tim cậu.

" Tôi xin lỗi, giá như tôi mạnh hơn..."

Bạn đang đọc Dự Án Thây ma-Dịch Bệnh Quái Vật. sáng tác bởi tranhongannt1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranhongannt1
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.