Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lây Nhiễm

Tiểu thuyết gốc · 2717 chữ

Một ngày mới bắt đầu, tiếng chim hót vui vẻ ngoài bụi cây, từ trong bụi rậm một bàn tay bắt lấy chú chim bé nhỏ, rất nhanh nó đã bị Ân ngấu nghiến thành từng mảnh nhằm xoa dịu cơn đói của bản thân. Từ lúc có năng lực kỳ lạ này cơ thể Ân thay đổi nhanh khủng khiếp: Cậu trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, cùng với nó là khao khát "Ăn thịt" cũng trỗi dậy, đó có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc. Ân không rõ có phải là mình muốn ăn thịt người hay không, nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy một cánh tay hay cẳng chân trên đường, thì cơn đói lại trỗi dậy, khao khát "Chém giết và ăn thịt" trở nên vô cùng mãnh liệt, Ân đã phải cố gắng để ngăn không cho con dã thú trong mình thức giấc bằng cách ăn những con vật nhỏ và tìm kiếm đồ ăn trong những tiệm tạp hóa bị bỏ hoang. Mặt trời đã ló dạng nhưng đối với Ân màn đêm dường như trải dài vô tận trong cậu, suốt mấy đêm cậu không thể nào chợp mắt từ sau cái chết của ông lão, "Làn Sóng" hôm ấy đông gấp nhiều lần, đông hơn cả "Làn sóng" mà cậu đã đối mặt. Sự lây nhiễm đã diễn ra nhanh đến mức nào, chính cậu cũng không biết được. Và một điều nữa là về sức mạnh của cậu, từ cái hôm cậu ra khỏi căn hầm cho đến nay dường như khi đói thì phần thú tính bộc phát dữ dội hơn. Vì sao lại như vậy?

Mình dùng sức mạnh quá giới hạn chăng? Hay thuốc đã hết tác dụng?

Ân thử nghiệm bằng nhiều cách, mọi thứ vẫn vượt trội bằng năng lực của cậu, nhưng sao hôm đó cậu lại không dùng được sức mạnh?

"Hãy quay lại tìm bộ giáp..." Lời nói của ông lão văng vẳng trong tai cậu. Không chần chừ, Ân quyết định quay lại căn hầm đó, với năng lực của cậu, không khó để vượt mặt lũ quái vật xung quanh, trong phút chốc, cậu nhanh chóng quay lại căn hầm.

Khu rừng như vừa trải qua đợt không kích của quân đội. Mọi thứ giờ đây đã bị thiêu rụi, những cái xác chết cháy của các con vật bị đột biến nằm la liệt khắp nơi, khu rừng đã thành tro bụi từ lâu nhưng mùi khét từ khói vẫn còn đấy, Ân nhìn khu rừng tươi đẹp trước kia trong thoáng chốc đã hóa tro tàn, phải chi hôm đó cậu ngăn được bọn cùng lớp mở căn hầm này thì đã không xảy ra chuyện này.

Đến cửa hầm, lúc này căn hầm gần như bị vùi lấp, nắp hầm bị vùi lấp bởi nhiều tảng đá lớn, những tảng đá này phải nặng đến cả tấn , cậu nhanh chóng đẩy nó ra một cách dễ dàng. Vào bên trong, các xác chết đã hoàn toàn tan biến, sau nhiều thập kỷ bị giam cầm chịu bao nhiêu thống khổ sống không bằng chết, cuối cùng những người này cũng đã siêu thoát. Cậu chắp tay, dường như cậu có thể nghe được lời cảm ơn từ những linh hồn đã khuất. Ân tiến sâu vào địa đạo bên trong căn hầm, tìm kiếm bộ giáp.

Đã hơn 1 tiếng đồng hồ hoặc ít nhất là cậu nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn không tìm thấy, cậu đã tìm kiếm khắp các ngõ ngách trong căn hầm này, phía trên trần bắt đầu rung chấn, khói xả xuống mù, đầu và mặt cậu dính đầy cát...

Lẽ nào bộ giáp không có ở đây?

Khi mọi chuyện đang dần vào ngõ cụt thì Ân bỗng nhớ đến cái két sắt lần trước, cậu cảm thấy có 1 mỗi liên kết nào đó với cái hộp này.

Cậu bước đến chỗ két sắt, lần này cậu có thể nhìn rõ nó, nó là một chiếc hộp kỳ lạ, với nhiều hoa văn trang trí, lần trước, lúc lấy lọ thuốc Ân đã thấy còn 1 thứ gì khác bên trong, cái két không yêu cầu mật khẩu nữa, có lẽ nó là loại mở 1 lần, Tướng Yamashita đã để lại với hi vọng một người nào đó có thể kết thúc chuyện mà ông đã bắt đầu...

Ân mở két sắt, bên trong là 1 tấm bản đồ đã sờn cũ được bao bọc bằng da bên ngoài, kèm theo dòng chữ Nhật "Xưởng chế tạo sinh học đơn vị 731", tấm bản đồ chỉ điểm 1 khu vực khác ở Nhật Bản, đó là OKAYAMA! Chính là thành phố mà cậu đã đi qua trước khi đến đây. Ân lấy ra tấm ảnh, mặt sau tấm ảnh ghi địa chỉ và tên:

Ishii Shiro, Đại Học Okayama. Tất cả manh mối mà cậu có đều hướng về thành phố OKAYAMA. Lúc này, căn hầm bắt đầu sụp đổ.

"Được rồi, đi nào!"

Ân lấy bản đồ rồi sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, cậu vừa nhảy ra khỏi hầm cũng là lúc nó sụp đổ hoàn toàn, Ân nhìn đống đổ nát cùng khu rừng đang cháy, khói bụi mịt mù bốc lên che mờ cả tầm nhìn của cậu, bây giờ mà tìm hướng để đến đường lớn quả thật là một vấn đề nan giải...Bỗng nhiên từ trong đám khói Ân thấy có người xuất hiện, cậu nhanh chóng nấp vào một lùm cây, cẩn thận quan sát tình hình. Đó là một nhóm lính mặc quân phục và 1 người nữa không ai khác, đó chính là PHƯỢNG

Hắn ta làm gì ở đây?, chẳng phải hắn đã chết rồi sao ?

Thật vậy, rõ ràng là Phượng đã chết trong hầm lúc cả nhóm đang tìm kho báu, chính mắt Ân cũng đã thấy, zombie đã cắn vào cổ hắn ta, điều này khiến Ân khá ngạc nhiên...

Cậu ta còn sống mà không bị lây nhiễm? Lẽ nào cậu ta báo quân đội tới cứu mình sao?

Trong thoáng chốc, Ân mềm lòng, cậu định ra chào Phượng thì đột nhiên người lính trong nhóm nói:

"Này, có phải vũ khí bí mật ở đây không?"

"Tất nhiên rồi thưa anh." Phượng đáp, vẫn cái chất giọng lươn lẹo đó. Cảm thấy có gì đó không ổn, Ân lùi lại.

Tên Phượng lùi ra sau 1 đoạn, hắn cười nham hiểm, những người lính không để ý, hắn bắt đầu dùng dao cứa cổ từng người một, máu văng tung tóe, tiếng súng cùng tiếng la thất thanh vang cả khu rừng.

Thấy Phượng tới gần căn hầm, Ân nhanh chóng bỏ đi nhưng không biết từ bao giờ hắn đã ở trước mặt cậu, hắn tung 1 đấm, Ân lấy 2 tay đỡ đòn, cảm giác như xương như muốn gãy ra.

"Lâu quá không gặp nhỉ bạn cùng lớp."

Sao tên Phượng này lại nhanh và mạnh thế nhỉ? Lẽ nào hắn cũng đã uống loại thuốc đó? Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cậu rằng chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu bất tỉnh...

"Tao vẫn còn nhớ cái hôm mà thằng Khôi nhốt mày lại chỗ này." Hắn nói, tay vung vẩy con dao dính máu.

"Thằng Khôi đâu? Huệ sao rồi?" Ân hỏi, mặt đổ mồ hôi.

"Huệ giờ là nữ hoàng rồi, mày không phải lo cho cô ấy, tụi tao lúc nào cũng thay phiên 'chịch' nó, ha ha ha..." Nói rồi bỗng nhiên hắn chau mày lại lầm bầm:

"Thằng khôi đúng là cái thằng phiền phức, một siêu chiến binh như tao mà phải đi với lũ lính quèn này, lại ở cái nơi chết giẫm này, cứ chờ đó mà xem, đợi tao lấy được bộ giáp, quyền lực của tao lớn cỡ nào, hahahahaha..."

Sau tràng cười man rợ, hắn chĩa dao về phía Ân

"Mày có lấy bộ giáp không hả? Thằng thiểu năng?"

"Tao không biết, lúc ở trong đó tao không tìm thấy nó." Ân bình thản trả lời.

"Á à, xưng tao cơ đấy, bây giờ tao là chủ mày, thằng nô lệ rác rưởi, cái túi kia là gì, đưa đây mau!" Tên Phượng vừa nhìn vào cái túi vừa ra lệnh cho cậu.

Trong mắt hắn lúc này, Ân không khác gì một thằng ngu và yếu đuối, và hắn đang nghĩ rằng sẽ sung sướng như thế nào khi có 1 người làm nô lệ hoặc tay sai cho hắn, hắn đâu biết rằng, cậu đã có sức mạnh mới như thế nào.

"ĐƯA TAO CÁI TÚI ĐÓ MAU!" Hắn quát lên.

"Xin lỗi mày nhé, thằng Ân bây giờ không còn là thằng Ân của ngày hôm qua nữa đâu."

Tên Phượng lao đến dùng dao tấn công cậu, nhưng tốc độ của hắn cậu đã thấy từ trước, Ân né dễ dàng, cậu đạp tên Phượng 1 cú trời giáng, hắn văng xa gần 30m, hộc cả máu tươi.

"Khụ Khụ, té ra mày cũng tiêm thứ thuốc đó à? tao cứ tưởng mày chết trong làm sóng đó rồi chứ."

Ân quay đầu lại, cậu dự định bỏ đi, cậu định tha cho hắn, cho hắn một cơ hội làm người, cho tới khi hắn nói câu này.

"Mày nói cái gì?" Mặt cậu tối sầm lại.

"Chính tao đã lùa bọn quái vật tàn sát cái thị trấn đó." Vừa nói hắn cầm 1 ống tiêm, bên trong là chất dịch màu tím, hắn tiêm chúng vào người, trong chốc lát hắn trở nên cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn, trong khi Ân vẫn lặng yêu đứng đó.

"Thằng ngu đi chết đi! Chưa kẻ nào thấy hình dạng này của tao mà sống sót cả!" Hắn lao tới, mỗi bước chân làm rung chuyển cả mặt đất.

Ân quang sam dồn toàn bộ sức mạnh vào một cú đấm duy nhất vào con quái vật, người tên Phượng lủng 1 lỗ lớn, hắn chết ngay tại chỗ. Dường như vẫn không đủ để xoa dịu cơn phẫn nộ, cậu cầm lấy 1 khẩu súng gần đó, xả đạn cho tới khi cái xác không còn hình thù con người, cậu kết thúc bằng một quả lựu dạn.

Ân lấy đạn dược cùng vài phụ kiện từ xác những binh lính trong rừng, cậu đi xuống đường chính, trước khi đi Ân không quên chắp tay vái cho những người lính xấu số. Khói bắt đầu tan, đi được 1 đoạn cậu nhìn thấy một đội dân quân tự vệ Nhật Bản đang bị zombie tấn công, lũ zombie như 1 bầy sói đói đang xâu xé họ, xem chừng họ sắp bị ăn tới nơi rồi.

Ân vác súng lên hét lớn: "Bố mày đây này!"

Lũ zombie bị thu hút nhào tới tấn công cậu, thế là cậu lại tiếp tục màn giết zombie, 2 tay cậu cầm 2 nắm đấm knuckle duster

Sau 5 phút, khi mọi thứ đã ổn định lại tình hình, lúc này người mặc quân phục đi đến chỗ cậu, anh ta nói tiếng Nhật

"Cậu là ai? Sao lại ở đây?"

Thấy Ân im lặng không nói gì, người lính ra lệnh:

"Đưa súng của cậu cho chúng tôi! Dân thường không được phép sử dụng vũ khí!"

Ân không nói không rằng, 1 tay nắm lấy cổ áo anh lính

"Thằng khôi đâu?" Cậu hét lên"Thằng khốn đó đâu?"

Anh lính bị nắm lấy cổ áo kéo lên cao cả mét , những người lính khác chĩa súng vào cậu, mặt đầy sợ hãi.

"Đủ rồi! Hạ súng xuống!" Một người ra lệnh.

"Tôi bảo các anh hạ súng xuống!"

"Chúng tôi thuộc lực lượng phòng vệ mặt đất Nhật Bản, đang thực hiện nhiệm vụ, mong anh có thể bỏ qua cho người của tôi." Anh ta đến gần Ân nói.

Ân thả xuống, tên lính sợ đến tè cả ra quần.

"Cho tôi biết thời gian hôm nay." Cậu nói

"Anh nói sao?" Anh ta ngạc nhiên hỏi.

"Hôm nay là ngày mấy?"

"Ngày 7 tháng 8 năm 2021" Người kia trả lời.

Ân ngồi bệt xuống, 1 năm rồi! Cậu đã ở trong căn hầm những 1 năm! Khi ra ngoài thì thế giới đã thành địa ngục.

"Ha ha ha..."

"Cậu ổn chứ ?"

"À, tôi vẫn ổn, ở ngoài này đã xảy ra chuyện gì ?" Ân hỏi.

"Có 1 người kỳ lạ, anh ta mang 1 thứ thuốc kỳ lạ công bố với chính phủ Nhật bản."

"Hắn ở đâu?" Ân vội vã nắm lấy áo người đội trưởng.

"Anh bình tĩnh nghe tôi nói hết đã." Anh ta ôn tồn bảo.

"À vâng, tôi xin lỗi." Cậu bỏ tay ra khỏi người đội trưởng, người này tiếp tục giải thích:

"Vào 1 năm trước, có 1 người tên Khôi mang huyết thanh TX này giới thiệu với chính phủ Nhật Bản, và đề xuất bán nó như 1 vũ khí sinh học để tạo ra siêu chiến binh, ban đầu Quốc hội cũng như Thủ tướng từ chối điều này, nhưng khi nhìn thấy những khả năng đặc biệt của cậu ta, Chính phủ đã cho phép tiến hành thử nghiệm lâm sàng..."

"Vậy kết quả như thế nào?" Ân hỏi.

Người sĩ quan chìa cánh tay có dấu vết của kim tiêm

"Nó thật sự đã thành công rực rỡ..." Anh ta nói.

"Nếu nó đã thành công như vậy tại sao lại xuất hiện quái vật?" Càng lúc Ân càng thắc mắc.

"Bởi vì không phải ai cũng có thể thích nghi với nó, những ai không chịu nổi tác dụng phụ của thuốc liền biến thành những thứ mà cậu thấy ngoài kia."

"Thế còn những người hấp thụ được thuốc thì sao?"

"Thuốc TX chỉ tác dụng trong một thời gian ngắn, để tác dụng lâu dài, cần phải uống thường xuyên, vì thế chính quyền đã sản xuất hàng loạt loại thuốc này dựa trên kết quả nghiện cứu."

Thở dài, anh tiếp:

'Họ có thể sản xuất hàng loạt huyết thanh TX, nhưng không thể loại bỏ hoàn toàn tác dụng phụ của nó, và đó cũng là lúc mà "LÀN SÓNG" Xuất hiện, bất cứ ai bị cắn hoặc là chết, hoặc biến thành bọn chúng.'

Ân nhớ lại cái đêm mà ông lão đã hi sinh để cậu có thể sống sót. trong lòng cậu vẫn mang một nỗi day dứt từ hôm đấy, nhưng cậu phải tìm cho ra kẻ đã làm điều này, nén lại cảm xúc, Ân hỏi:

"Anh biết kẻ nào đã gây nên chuyện này không?"

"Tôi không biết" Đội trưởng nói:"Mọi thứ đến bây giờ vẫn đang khá mơ hồ, dường như có gì đó đang bị che giấu."

"Che dấu?"

'Đúng vậy, có thể những người bị biến đổi trở thành bọn chúng, hoặc dịch bệnh đã lan rộng..."

"Dù cho có là thế nào, tôi cũng sẽ tìm ra sự thật."

Lúc này, một người lính tiến tới.

'Báo cáo đội trưởng, "làn sóng" đang đến đây.'

"Có tổng bao nhiêu con?"

"Có 2 con khổng lồ đột biến ở phía sau chúng ta."

Lần này khuôn mặt đội trưởng tỏ ra căng thẳng thật sự, kinh nghiệm đối đầu với làn sóng cho anh biết rằng nơi này sắp bị phá hủy hoàn toàn. Lấy vội điếu thuốc, anh ta rít một hơi:

"Hãy rút lui và chờ chúng qua, nếu cứ ở đây, tất cả sẽ chết."

"Không" Ân nói :"Đưa cho tôi 1 chiếc xe, tôi cần phương tiện, và tôi sẽ xử lý chúng."

Đội trưởng nhìn mặt từng người lính, ra hiệu cho 1 người chạy xe mang đến.

"Đây là chiếc Jeep Staff của chúng tôi, trông không cứng cáp như loại tăng bọc thép nhưng nó là chiếc nhanh nhất mà chúng tôi có."

"Vậy là được rồi." Ân đáp

Cậu lên xe,đặt tấm bản đồ gần tấm kính, cậu ánh mắt kiên định lái về phía trước, cậu sẽ bắt kẻ đã gây ra chuyện này phải trả giá.

Bạn đang đọc Dự Án Thây ma-Dịch Bệnh Quái Vật. sáng tác bởi tranhongannt1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranhongannt1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.