Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng

Tiểu thuyết gốc · 1443 chữ

Bác Mộc là một người có quan hệ dây mơ rễ má với gia đình thằng cu Đức. Đức năm nay mới 6 tuổi.

Bác gọi bà của Đức bằng cô.

Bác Mộc đã ngót nghét gần 70 tuổi rồi, là một người vô cùng đẹp lão ( mọi người cứ tưởng tượng giống ông Nguyễn Hữu Đa cho dễ), nhìn mặt vô cùng nhân hậu. Thời trẻ bác có tham gia kháng chiến chống Pháp, là một người du kích. Sau này chiến tranh kết thúc thì bác về làm công an xã. Đến khi lớn tuổi, vì tin tưởng và quý mến bác, nên các cụ trong làng đều mời bác trông coi đình thần.

Bác Mộc thấy vậy cũng vui vẻ đồng ý, ban ngày thì quét dọn, ban đêm thì ngủ lại.

Tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng bác Mộc lại thích tận hưởng tuổi già của mình như vậy. Bác Mộc hay có thói quen là tạt qua chỗ ông nội của Đức để uống nước chè nói chuyện, phần vì ngày xưa ông Đức cũng là du kích chống Pháp, phần vì có khi cần tham khảo ý kiến của ông khi có chuyện gấp.

Ngày hôm đó, khi cu Đức đang ngồi chơi với ông ở hiên nhà, thì bác Mộc đạp xe đạp sang chơi.

Nhưng bác Mộc hôm nay có vẻ rất khác so với lúc trước, vì bình thường mặt bác luôn tươi vui, vậy mà hôm nay lại có vẻ hơi cau có, thậm chí còn còn pha thêm chút sợ hãi.

Ông tôi thấy bác Mộc thì mới cười cười, gật đầu chào, nói:

- Mộc qua chơi đấy à cháu, vào trong nhà uống chén nước.

Bác Mộc cũng gật đầu cười, dựng chân chống, để chiếc xe đạp ở ngoài sân, rồi tiến vào chiếc bàn nước trong nhà, bác ngồi xuống.

Mặt bác hơi đăm chiêu nói:

- Nước thì để khi khác chú ạ, hôm nay cháu có chuyện gấp muốn kể cho chú nghe.

Thấy bác Mộc tỏ vẻ nghiêm trọng, ông tôi mới nghiêm túc, thu lại nụ cười. Ông nhìn bác gật gật đầu, ra hiệu để bác Mộc nói.

Bác Mộc cứ ậm ừ mãi, như kiểu không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Ông tôi rót một chén nước để trước mặt bác, mãi mà không thấy bác nói gì, ông mới lên tiếng:

- Ơ kìa cái thằng này, có việc gì thì nói đi chứ.

Bác Mộc với tay lấy chén nước, đưa lên miệng uống một ngụm rồi mở lời:

- Cháu nói cái này thì chú đừng chê cười, chứ trong đình ..ừm...thì! trong đình mấy hôm nay có chuyện lạ lắm chú ạ.

Nghe thấy bác nói vậy, ông tôi cau mày, hỏi lại:

- Cái gì? Trong đình lạ cái gì? Có ăn trộm à?

Bác Mộc lắc đầu đáp:

- Không phải trộm chú ơi, mà là sự lạ, hình như, hình như... có ma chú ạ.

Ông tôi nghe vậy thì há miệng ngạc nhiên, cười nói:

- Chú nói thật hay đùa thế, hơn 10 năm nay đêm nào chú ngủ ở đằng đấy, cũng có làm sao đâu.

- Thế mà hôm nay chú bảo có ma.

- Chú đùa tôi đấy à?

Bác Mộc vội nói:

- Không,không , cháu nào dám đùa chú, chính vì cháu trông đình hơn 10 năm nay, cháu mới dám chắc là có cái gì đó lạ lắm.

Cháu không chắc chắn có phải ma hay không, nên mới đến để hỏi chú bàn chuyện này.

Nghe bác Mộc nói vậy, ông tôi liền ngồi thẳng người dậy:

- Thôi được, chú kể đi, để tôi xem nó lạ chỗ nào.

Lúc này, bác Mộc mới bắt đầu từ từ kể lại mọi chuyện:

-Như bình thường, buổi tối cháu về nhà ăn cơm, cứ đến tầm 21h mới quay lại đình để ngủ.

Cách đây 3 hôm, tối đó cháu đạp xe qua đình, lúc mà đạp đến gần đình, thì tự nhiên xe cháu nó bị tuột xích, thế là cháu mới dừng lại, ngồi xổm xuống lắp lại.

Trời thì tối, cháu cứ mò mò mà lắp theo cảm giác, thì đột nhiên, cháu nghe thấy tiếng bịch rất là lớn, như kiểu có vật gì rơi ở trên cao xuống ấy.

Cháu giật mình ngửa đầu lên nhìn, thì thấy ở phía xa, chỗ gần cổng vào đình thần, có một bóng con gì đó... đang lồm cồm bò dậy. Mới nhìn, thì chỉ thấy nó có bốn chân, khá cao, không giống trâu hoặc bò, cháu nghĩ nó giống ngựa, đến lúc cháu nhìn lên trên 1 tí nữa, thì suýt nữa muốn cắn lưỡi chú ạ, vì phía trên nó trỗng rỗng, không có gì cả.

Nó là một con ngựa không đầu chú ạ, mà hình như vừa nhìn thấy cháu, thì nó đột nhiên co giò chạy mất, nó chạy vào trong đình, cháu còn nghe được tiếng vó ngựa vang lên cộc cộc rõ mồm một bên tai nữa cơ. Thấy lạ, cháu bỏ lại xe đạp đuổi theo, khi cháu chạy đến cổng đình thì... không còn thấy nó đâu cả.

Cháu phải dừng lại, vì cổng đình đã khóa, chính tay cháu đã khóa, nếu thế thì con ngựa sao nó chạy vào đình được?

Cháu phải dụi mắt một hồi, tự an ủi chắc do mình hoa mắt, cho nên mới nhìn nhầm.

Thế là cháu quay lại chỗ cũ, tính cúi xuống lắp lại cái xích xe, thì cháu bất ngờ, vì ai đã lắp lại xích tự bao giờ.

Cháu nhớ rõ là lúc nãy cháu còn chưa lắp xong!

Ngán ngẩm vì mấy điều kì lạ xảy ra tối nay,

cháu mới dắt xe đạp vào trong đình, khóa cửa lại. Day trán nghĩ một hồi, thì cháu đi thắp hương cho đức thần hoàng làng.

Nhưng kì lạ thay, cháu châm lửa đốt hương cháy, cắm lên bát nhang, nhưng hương vừa cắm là lại tắt rụi, cháu phải thắp đi thắp lại ba, bốn lần, hương mới cháy được bình thường.

Ngồi nghe đài cát xét một hồi, thì cháu tắt đèn đi ngủ.

Cháu ngủ cứ chập chà chập chờn, rồi đêm hôm ấy tự nhiên cháu mơ thấy một cơn ác mộng. Lúc nhập mộng thì cháu ngạc nhiên nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng giữa một bãi chiến trường thời xưa, thấy rất đông quân đội của hai phe đang lao vào nhau mà chém giết, máu phun như suối, tiếng hét, tiếng la, tiếng khóc, tiếng vó ngựa rầm rập cứ vang lên đinh cả tai.

Lâu lâu lại có người bị chém mất một cánh tay, có người thì mất chân, có người bị lòi ruột, một lúc sau có cả một cái đầu bị chém bay lên, rơi xuống đất lăn long lóc như quả bưởi vậy.

Lúc đó cháu vô cùng hoảng sợ, không biết phải làm gì, cứ ngơ ngác đứng nhìn xung quanh. Rồi cháu nghe tiếng tiếng thét rất lớn ở sau lưng, khi quay lại thì cháu thấy có hai người mặc giáp một xanh, một vàng, ngồi trên lưng ngựa, một cầm thương, một cầm đao, đang chém giết đối phương.

Không hiểu tại sao lúc này cháu lại tự nhiên hô lớn:

-Dừng lại.

Cháu không nói gì thì thôi, lúc cháu mới quát lên một tiếng, thì tất cả những người đó đột nhiên dừng lại toàn bộ hành động chém giết.

Chiến trường mới đây toàn tiếng la hét bỗng dưng im bặt.

Và tất cả... đồng loạt quay đầu qua phía cháu, kể cả những người vừa rồi đã bị trọng thương mà nằm xuống, bỗng nhiên đều bò dậy, thậm chí cháu còn thấy được ở đằng xa, cái đầu người đang nằm trên mặt đất cũng mở mắt ra. Tất cả bọn họ đều dùng đôi mắt màu đỏ đầy máu trừng trừng nhìn về phía cháu. Họ chẳng nói chẳng rằng, vừa nhìn, vừa lầm lũi từ từ đi về phía cháu, cháu kinh hoàng thét lên, nhưng đáp lại là sự lặng im của tất cả mọi người, hàng nghìn, hàng vạn con người đã bao vây cháu, cháu không thể chạy đi đâu được nữa.

Khi tưởng chừng sắp sợ đến chết mất, thì tiếng gà gáy vang lên:

- Ò ó o o, ò ó o o.

Cháu giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh, thấy mình vẫn còn đang nằm trong đình làng.

Chiếc áo cháu mặc đã thấm đẫm mồ hôi..

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.