Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái xác dưới ao nghè

Tiểu thuyết gốc · 1406 chữ

Nói chuyện với bác Mộc xong, ông Tuấn quay sang nói với cháu mình:

- Đức, mày chạy đi mời các cụ hương sắc bên đình trưa nay qua dùng cơm, các cụ có hỏi gì thì cứ bảo là có chuyện gấp, mời các cụ qua để ông còn thưa chuyện.

Thế là thằng Đức chân bốn cẳng, chạy ngược chạy xuôi quanh làng, mời các cụ bô lão qua nhà ông mình.

Trưa hôm ấy có tất cả bốn cụ qua nhà ông Tuấn.

Nhà đã dọn cơm sẵn, mọi người đều ngồi xuống ăn.

Trong quá trình ăn uống, ông Tuấn mới mở lời:

- Thưa các cụ, chẳng là hôm nay tôi mời các cụ qua ăn cơm là có việc, mà việc này nó hệ trọng, liên quan trực tiếp đến đình làng mình.

Nghe vậy, cụ Đăng mới lên tiếng:

- Anh cứ nói đi, chúng tôi đang nghe đây.

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Thế là ông bắt bác Mộc kể lại chuyện từ đầu đến cuối trong 3 ngày qua.

Mọi người đều lắng nghe, nghe xong, mấy cụ ai cũng căng thẳng.

Cụ Linh lên tiếng:

- Lúc đào tấm bia đá kia lên, tôi đã bảo là vật chẳng lành rồi mà lại, bia gì mà toàn ký tự như bùa ấy, có mỗi một chữ TRẤN viết bằng tiếng Hán.

Bây giờ thì mấy ông tin rồi chứ gì? Chú Mộc bị nó trêu rồi đấy.

Nghe cụ Linh nói xong, cụ Bạch phản bác với giọng mỉa mai.

- Thế sao lúc đặt nó trước cổng đình, không thấy ông phản đối, ông còn khẳng định rằng là cái tấm bia này có niên đại gần 300 năm cơ mà. Là đồ cổ, cần đặt trước cổng đình cho vẻ vang làng xóm.

Thế là cụ Linh và cụ Bạch quay sang cãi nhau, cuối cùng cụ Thạnh thở dài can:

- Hai ông thôi đi được rồi đấy, bây giờ vấn đề là phải giải quyết làm sao, chứ không phải là ai đúng ai sai, biết tấm bia đó là tà vật rồi đấy, bây giờ đập nó đi, hay di dời đi đâu?

Sau khi thảo luận một hồi, mấy cụ, ông tôi và kể cả bác Mộc chẳng ai có cách gì giải quyết cả.

Nhưng các cụ vẫn quyết định, di dời tấm bia đá đó ra gốc cây Đề sau đình, tránh để mọi người tiếp xúc nhiều với nó, ngoài ra, để thứ tà vật này nằm cạnh tấm bia tiến sĩ sẽ là điều không hay, giống như là không kính trọng tổ tiên vậy.

Trong thời gian này, bác Mộc có thể không ngủ lại đình cũng được, chỉ cần ban ngày qua dọn dẹp cũng không sao.

Bàn bạc xong, mọi người lại ngồi ăn cơm tiếp, chưa hết được bữa cơm, thì mọi người lại nghe thấy tiếng la ó, rồi tiếng khóc lóc inh ỏi phía ngoài đường.

Thấy ồn ào quá, mấy người mới ra xem có việc gì, sao lại gây ra náo động lớn quá vậy.

Thằng Đức cũng tò mò chạy ra hóng hớt.

Thấy một vài người dân đang vội vã chạy ra phía đình làng. Ngạc nhiên, bác Mộc mới kéo một thím lại, hỏi thăm thử, thì thím ấy mới nhanh chóng kể:

- Ối, còn tưởng là ai, hóa ra là bác Mộc, Sao? Bác định hỏi có chuyện gì ấy hả? Thì vớt xác chứ còn gì nữa?

Bác Mộc khó hiểu hỏi tiếp với giọng lo lắng:

- Xác ai thế? Mà ai chết? Sao tôi thấy mọi người đều chạy về phía đình làng thế?

Thím kia nói liến thoắng:

- Thì thằng Thủy con ông Bình trưởng thôn ấy? Bác không biết à? Nó mất tích mấy hôm nay rồi, cả nhà đi tìm khắp làng bên xóm dưới mà không thấy đâu, ông Bình phải lên xã báo công an đấy, mà cũng tìm chẳng ra, ai ngờ nó lại bị chết đuối.

Còn về việc mọi người chạy ra đình, thì nó chết ở cái ao Nghè trước đình chứ đâu.

Biết được ai chết, mặt bác Mộc xám lại, sợ hãi lẩm bẩm:

- Hóa ra là nó, ai ngờ nó lại chết.

Thấy bác Mộc thừ người ra, chị kia mới hỏi:

- Sao thế bác? À mà quên bác hay ngủ lại đình nhỉ? Kể cũng rợn người thật đấy? Bác có biết ai phát hiện ra xác nó không?

Bác Mộc lắc đầu.

Thím kia run run kể:

- Ui sợ lắm bác ạ, bác biết bà Hào bán cà, với bán đậu ngoài chợ chứ? Bà Hào phát hiện ra đấy, nghe bảo hôm nay bà ấy ra ao Nghè vớt bèo về cho vịt ăn, bà ấy đang vớt, thì tự nhiên tay quờ được cái gì mềm mềm như rễ bèo, bà ấy mới lôi mạnh lên xem thử.

Thì cha mẹ quỷ thần ơi, thứ mà bà ấy lôi lên là nguyên 1 cái đầu!!! Bà ấy đang nắm tóc của cái đầu ấy, bà ấy buông tay, ném luôn bao bèo rồi chạy đi, sợ quá la oai oái, mấy người ngoài đấy đang chuẩn bị vớt xác nó lên đấy bác ạ. Bác ra mở cổng đình nhanh đi. Nhà ông Bình cũng đang chạy qua đình ngay bây giờ đây.

Thế là tất cả mọi người đều bỏ dở bữa cơm, đồng loạt chạy ra phía ao Nghè, Đức cũng lóc cóc chạy ra theo.

Vừa đến cổng Đình, nó thấy dân làng bu ở đó đông nghẹt, bác Mộc mới quát bảo mọi người lui ra để bác mở cửa.

Vừa mở cửa thì mọi người đã ùa vào, nhìn ngó phía dưới ao Nghè.

Có mấy bác trung niên dạn người, cởi quần áo, nhảy xuống ao, mò tìm xác thằng Thủy.

Tầm 10 phút sau thì gia đình nhà ông Bình trưởng thôn tới.

Mẹ thằng Thủy khóc ngất lên ngất xuống, tính nhảy xuống ao mò xác con, mọi người phải xúm lại, ngăn mãi mới được.

Kể cũng khổ, nhà ông Bình có 3 người con, hai người đầu đều toàn là con gái, mãi đến hơn 40 tuổi mới đẻ được thằng Thủy là con trai. Nên cả nhà nó chiều chuộng nó lắm.

Kì lạ thay, cái ao Nghè không lớn, bán kính chỉ khoảng 15 mét, vậy mà 5,6 người mò gần nửa tiếng đồng hồ mà không mò thấy xác thằng Thủy.

Mẹ nó ở trên bờ khóc đến cạn nước mắt, cứ gào tên con.

Mấy bác, mấy chú dưới đấy cũng thấy lạ, bảo là không thấy, đã mò kĩ lắm rồi.

Lúc này thì ông Tuấn ở gần đấy mới nói:

- Bình, mày vào thắp hương cho đức thần hoàng đi.

Còn chị...Ông quay sang mẹ thằng Thủy nói:

- Chị đứng trên bờ gọi tên nó, gọi nó về với gia đình, gọi nhiều vào, gọi 3 tiếng một.

Còn mấy chú..Ông quay sang phía ao nói tiếp:

- Cứ tiếp tục mò cho tôi, thấy chỗ nào nước càng lạnh, thì càng mò kỹ cho tôi.

Biết ông Tuấn cũng là người hiểu biết, ông Bình và chị vợ làm theo, mấy chú , mấy bác dưới ao lại tiếp tục mò.

Ông Bình thì đốt nhang, quỳ khấn vái dưới ban thờ.

Chị vợ thì đứng trên bờ gọi vọng xuống ao Nghè:

- Thủy ơi, về đi con, Thủy ơi về với mẹ với bố con ơi, Thủy ơi con sống khôn chết thiêng về với cả nhà đi con, con ơi là con!!!

Đức nghe mẹ thằng Thủy gọi mà nổi hết cả da gà da vịt, mẹ ơi, đi gọi xác người chết về ạ!

Ấy mà, vừa làm như lời ông Tuấn nói, hương trên bát nhang còn chưa tàn. Thì một người dưới ao đã hoảng sợ la lớn:

- Ối giời đất ơi, có cái gì nó tóm chân tôi.

La lên, ông ấy thò tay xuống, kéo lên một vật, vừa kéo lên ông ấy đã hô lên:

- Ôi trời đất ơi, cái tay, thấy rồi, thấy rồi, xác thằng Thủy nằm ở đây bà con ơi!

Thế là, mấy người đang ở dưới ao xúm lại chỗ đấy, phụ vớt xác thằng Thủy lên.

Một lúc sau, xác thằng Thủy đã được đem lên bờ, đặt ở giữa sân đình.

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.