Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Ông Tuấn Lo Lắng

Tiểu thuyết gốc · 1366 chữ

Một người người trong hội vớt xác vừa nãy chợt lên tiếng.

- Quái lạ, sao xác chết đã mấy ngày rồi, mà lại không có mùi phân hủy nhỉ?

Người này vừa dứt lời thì tất cả mọi người mới ngớ ra, ồn ào bàn tán. Đức cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.

Ông Tuấn cũng đến gần quan sát rồi nói:

- Quả thật là không có mùi, nhưng xác vẫn trương phềnh lên đây này, chắc chắn là do chết đuối.

Mọi người lại càng ầm ĩ, xôn xao hơn nữa.

Thằng cu Đức cũng âm thầm nhìn ngó, mặc dù cũng hơi sợ vì được nhìn thấy xác chết. Chỉ thấy thằng Thủy nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, mặt nó nhăn nhó, da thịt tím tái hết lại, người nó cứ rỉ nước ra từng tí một, sắp thành cái vũng nhỏ luôn rồi. Người trương phềnh như quả bóng da, đáng sợ là tay chân nó giơ thẳng lên trời, các ngón co quắp lại.

Lúc này thì tiếng khóc nức nở vang lên, một người vọt vào chỗ cái xác:

- Ối con ơi là con, con tôiii, huhuhu,...

Ông Tuấn tái mặt quát lớn lên:

- Sao lại để cô ấy vào đây, mấy anh làm ăn kiểu gì thế hả? Chặn cô ấy lại mau, nhanh lên.

Thì ra người vừa lao vào chỗ thằng Thủy là mẹ của nó, đang vô cùng đau buồn thì thấy xác thằng Thủy, bản năng của người làm mẹ, khiến bà ấy lao vào ôm chặt lấy cái xác.

Mấy anh thanh niên ở gần đấy cản không kịp.

Ông Tuấn lại quát to:

- Nhanh, nhanh đưa cô ấy ra ngay. Nhanh còn kịp.

Mấy anh thanh niên gần đấy nhảy vào, ôm mẹ thằng Thủy đưa ra.

Bà ấy không chịu buông xác thằng Thủy ra, giằng co mãi mới dứt ra được.

Ông Tuấn liền tới gần kiểm tra xác thằng Thủy, thì lúc này tay chân của nó đã duỗi thằng như bình thường, mặt nó vẫn nhăn lại, nhưng trời ạ, miệng nó lạ vểnh sang hai bên, như kiểu đang cười!!!

Rồi từ hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, rồi đến miệng, đang rỉ ra từng dòng máu đỏ sẫm...

Mọi người xung quanh đấy đều la hét ầm ĩ, sợ quá, đều dạt hết ra, ông Tuấn cũng run run, quát lớn:

- Nhang đâu? Chuối đâu? Giấy tiền vàng mã? Nãy tôi nhắc có mấy chú bảo đi lấy sao đến giờ chưa thấy?

Lúc này, một người đã đem các thứ ông yêu cầu đem ra, thì ra là bác Mộc.

Ông đốt nhang cắm ở trên thân cây chuối, lầm rầm khấn vái, nhang vừa tàn , ông đốt giấy tiền vàng bạc , rồi đem toàn bộ số tro rải xuống ao, vừa rải ông vừa hô lớn:

- "Thủy cháu, con người ta sinh, lão , bệnh, tử vốn là cái lẽ của tự nhiên, nay cháu đột tử mất, ta vô cùng tiếc, bạn bè cũng tiếc, người thân cũng tiếc, xóm làng cũng tiếc.

Chẳng may sa cơ ấu nhi mà tử, ấy cũng là cái số kiếp.

Nên rằng, mong cháu chấp nhận, trần quy trần mà thổ quy thổ, âm dương đôi đường, từ nay khác lối, chớ quá đau thương, mà hồn ở lại, làm phiền gia đình.

Nhanh nhanh về dưới, tổ tiên đợi mong."

Khấn xong, ông tung toàn bộ số tro còn lại xuống dưới ao.

Hàng ngàn công việc đang chờ đợi bạn

Lúc đó thì cũng xong, gia đình nhà thằng Thủy, lấy xe bò, đưa nó về nhà.

Lúc đó ông Tuấn mới vẫy gọi mấy chú hồi nãy vớt xác thằng Thủy vào hỏi chuyện.

Ông hỏi:

- Nãy chú nào tìm được xác thằng Thủy?

Một chú trong số đó lên tiếng:

- Là cháu.

Ông hỏi tiếp:

- Nãy chú có hô, có cái gì tóm được chân chú là sao?

Chú này mới run run nói:

- Vâng, nãy cháu mò chỗ đó thì thấy có cái gì cứ trườn qua chân, mới đầu cứ nghĩ là cá, ai dè nó nắm lấy chân cháu mà giật, cháu sợ quá thò tay tóm vào kéo ngược lên, thì thấy là thằng Thủy.

Ông Tuấn nghe xong cau mày , rồi trầm giọng:

- Lúc mò ở chỗ đấy nước có lạnh lắm không?

Chú kia gật đầu lia lịa, ông bèn thở dài:

- Chú vạch quần lên tôi xem.Nghe ông bảo vậy, chú đó liền kéo quần lên, ai dè, dưới lớp vải , trên da thịt, chỗ bắp chân, có một vệt đen hình bàn tay, như kiểu đang tóm vào chân chú ấy!

Chú này sợ quá, la oai oái, tóm chặt lấy tay ông Tuấn mà nói:

- Ối ông ơi, cái gì thế này? Sao lại thế này?

Ông Tuấn bèn trừng mắt nhìn chú ta, đưa tay lên miệng, ra hiệu bảo im lặng.

Chú ấy mới thôi không gào lên nữa.

Ông nói:

- Chú về lấy nước tiểu trẻ con rửa là hết.

Nói đoạn, ông dắt cháu mình là thằng Đức đi về nhà, lúc này cu cậu mới tò mò hỏi ông mình:

- Ông ơi, sao nãy mẹ thằng Thủy ôm nó, nó lại khóc ra máu vậy?

Bình thường nếu hỏi vậy, chắc chắn Đức sẽ bị ông mắng cho một trận, nhưng lần này ông Tuấn lại ôn tồn nói:

- "Những người sống ở gần sông, hồ, phàm là người chết dưới nước, thì không nên để người thân lại gần, vì họ chết oan, oán niệm nặng nề, hồn không thoát ra khỏi thân thể ngay, sau khi thoát ra lại nhập vào nước khó siêu thoát hơn người chết bình thường rất nhiều. Do vậy nếu để người thân ôm ấp, sẽ lại khiến hồn đó thêm đau khổ, lưu luyến người thân, thất khiếu chảy máu chính là hồn người ấy làm ra, để biểu hiện cho gia đình biết người đó chưa muốn rời đi.

Nãy ông đã nói mấy cậu trai ngăn mẹ thằng Thủy lại, mà ai dè đâu bà ấy quyết liệt quá, vẫn nhảy vào ôm được.

Nãy ông có khấn sớ, mong nó rời đi, nhưng chắc khó, vì nó ngoài chết oan, chết dưới nước, lại còn chết trẻ.

Ông nói với mày việc này, để cho mày biết, từ hôm nay trở đi, ông cấm mày ra ngoài đình chơi, nhất là ở gần ao Nghè, ông mà biết mày chỉ cần bén bản ra gần đấy, ông đánh cho nát đít."

Thấy ông nói vậy, Đức sợ gần chết, mà giờ cho gì thì Đức cũng không dám ra đình chơi nữa.

Chuyện của bác Mộc đã đủ đáng sợ lắm rồi, giờ thêm vụ thằng Thủy chết nữa.

Đám tang của thằng Thủy được diễn ra nhanh chóng, theo lời khuyên của ông Tuấn, thì nhà nó tính tổ chức trong 2 ngày rồi đem chôn, bình thường theo phong tục của làng thì là 3 ngày.

Trong 2 hôm diễn ra đám ma thằng Thủy, chẳng hiểu sao từ đâu bay đến một đàn quạ, rất đông...

Chúng đậu ở cây Xoan, trước cổng nhà ông Bình mà kêu lên inh ỏi.

Đuổi kiểu gì cũng không đi, nhà ông Bình đã thử mọi cách, từ đem đèn pin rọi, đến dùng súng cao su bắn, nhưng chúng chỉ bay đi được một lúc, sau đó lại quay về đậu trên cây Xoan, kêu lên:

- Quạ, quạ, quạ,..

Tiếng Quạ kêu ầm ĩ ngoài cổng, bên trong nhà ông Bình toàn người đeo khăn trắng, lẫn vào đó là tiếng khóc thảm thương của gia đình, phối hợp lại với nhau tạo thành một bức tranh vô cùng kinh dị.

Những ngày đó ông Tuấn cũng ít nói hẳn đi, Đức ít cười đùa nữa, chiều nào sẩm tối, khi tiếng Quạ kêu vang khắp làng, ông Tuấn cũng ra trước cửa nhà, nhìn về phía nhà ông Bình với ánh mắt vô cùng lo lắng.

Mà ông lo lắng điều gì thì chẳng một ai biết rõ được...

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.