Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh lại

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Chương 1: Tỉnh lại

  Trình Nguyên Hoa  nằm ở trên giường gần một tháng, nằm đến mức cả người đau nhức, hai chân vô lực.

Cũng may cuối cùng cũngcó thể xuống giường, tuy rằng thân thể còn suy yếu, nhưng vết thương cũng tốt lên rất nhiều .

Phòng bệnh trống rỗng, nàng bám vào tường chậm rãi đi.

"Ai nha, Nguyên Hoa, con sao lại xuống giường rồi?!" Một bà cụ mang theo một cà men tiến vào, vẻ mặt khẩn trương.

Trình Nguyên Hoa mỉm cười: "Bà ngoại, con đã tốt hơn nhiều, xuống giường đi lại một chút."

Bà cụ trước mặt chính là bà ngoại của Trình Nguyên Hoa- Từ Tú Uyển, sáu mươi năm tuổi, tuổi cũng coi như không quá lớn, nhưng trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, sắc mặt rất là tái nhợt.

Ngón tay thô to, hiển nhiên là thường xuyên làm việc nặng.

Từ Tú Uyển nghe được nàng đã tốt hơn, nhất thời cười híp mắt: "Vậy là tốt rồi vậy, là tốt rồi!"

Nàng bỏ cà men xuống, dìu Trình Nguyên Hoa đi dạo một vòng.

Trình Nguyên Hoa nghiêng đầu, nàng so với bà ngoại cao hơn rất nhiều, nhìn thấy thân hình bà gầy yếu, trong long nàng dâng lên một cỗ chua xót.

Hai người đi vài bước, rồi Trình Nguyên Hoa ngồi xuống ăn cơm.

Bên trong cà men có một món mặn một món chay mà bà ngoại từ nhà mang tới, nàng sống ở vùng ngoại ô thành phố cùng bà và ông ngoại- Dương Lâm. Nơi đó có rất nhiều nông dân sinh sống, trồng trọt để kiếm sống, hoặc là buôn bán nhỏ .

Trước tới giờ, ông bà ngoại nàng vừa làm nông, vừa bán điểm tâm, tay nghề rất tốt.

Trình Nguyên Hoa cũng thực nể tình, ăn rất nghiêm túc.

Lúc này, lại có người đi tới, tiếng bước chân dày đặc, hiển nhiên không phải chỉ có một người.

Trình nguyên hoa ngẩng đầu nhìn lên, đợi thấy được hai người, liền nhíu nhíu mày.

"Chị! Chị khỏe lên chút nào không?" Em họ của nàng là Trình Kiều Vân ánh mắt lo lắng, như là thực khẩn trương lo lắng cho nàng.

Trình Nguyên Hoa không nói chuyện.

Người đàn ông bên cạnh Trình Kiều Vân nhíu mày, "Nguyên Hoa, em còn đang tức giận sao?"

Trình Nguyên Hoa chậm rãi nuốt xuống, sau đó nhìn hắn nói: "Ăn không nói."

Hạ Gia Thịnh sửng sốt.

Trình Kiều Vân nhìn thấy Hạ Gia Thịnh sững sờ, lập tức hai mắt đẫm lệ mờ mịt nói "Chị, em biết chị hận em cùng Gia Thịnh ca ở cùng một chỗ, nhưng em thật sự không phải cố ý, lúc em cùng Gia Thịnh ca quen biết, không biết anh ấy có hôn ước cùng chị."

Trình Nguyên Hoa: ". . . . . ."

Nếu không phải nàng tình cờ nghe được Trình Kiều Vân cùng em nàng nói điện thoại, nàng phỏng chừng cũng nghĩ như những người khác, nghĩ đến Trình Kiều Vân thật sự không phải cố ý.

Nhưng nàng đã biết được, lúc Trình Kiều Vân biết thời gian Hạ Gia Thịnh về nước, cố ý tình cờ gặp.

Có lẽ lúc trước nàng chính là không nghĩ tới chính mình thật may mắn, trăm triệu thật không ngờ, cuối cùng nàng thật sự yêu đương cùng người vừa có tiền lại có bộ dạng tốt như Hạ Gia Thịnh .

Trình Nguyên Hoa từ chối cho ý kiến, cũng chưa nói tới tức giận, lúc trước nàng nghe được tin tức, nhưng cũng không có vạch trần Trình Kiều Vân, nghĩ rất đơn giản —— nàng không muốn đính hôn cùng Hạ Gia Thịnh.

Lúc trước hôn ước cũng là cha nàng Trình Trường Tây cùng với cha Hạ Gia Thịnh vui đùa nói, nàng cũng thuyết phục cha nàng giải trừ hôn ước.

Chính là thật không ngờ, không đợi đến hôn ước được giải trừ, ba mẹ nàng đã qua đời vì tai nạn xe cộ.

Trình Nguyên Hoa nàng liền không còn cha mẹ.

Đó là chuyện một năm trước, cha mẹ nàng đã mất, Hạ Gia Thịnh về nước phúng viếng, lại cùng Trình Kiều Vân ở cùng một chỗ, hai người vẫn luôn giấu giếm.

Cũng là gần đây cha Hạ Gia Thịnh nhắc lại hôn ước, bọn họ mới nói ra.

Cha Hạ Gia Thịnh đánh đứa con trai một trận, mà Trình gia so ra thì kém hạ gia, cha mẹ Trình Kiều Vân, cũng chính là bác trai cùng bác gái của Trình Nguyên Hoa , cũng vô cùng cao hứng nguyện ý .

Cùng ngày, Trình Nguyên Hoa bị té cầu thang, đầu đập vào vật nhọn, bị thương nặng.

Trình gia cùng Hạ gia đều nghĩ đến nàng là do bị kích thích, cha Hạ Gia Thịnh lại đánh con trai một trận rồi bắt tới đây bồi tội cùng nàng.

Thấy Trình Nguyên Hoa sững sờ, Trình Kiều Vân nước mắt lưng tròng: "Chị. . . . . . Chị đánh em đi, nếu không chị mắng em cũng được, đừng tự dằn vặt chính mình! Chờ thân thể mau tốt lên, liền trở về nhà."

Hạ Gia Thịnh nhìn dáng vẻ Trình Kiều Vân như vậy, nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Trình Nguyên Hoa tuyệt đối không nghĩ sẽ về Trình gia!

Một năm trước, Trình gia chưa có ở riêng, ông nội nàng có hai đứa con trai, lão đại Trình Trường Đông, lão Nhị Trình Trường Tây đều ở cùng một chỗ.

Trình Trường Tây có tài nấu ăn và quản lý hơn so với Trình Trường Đông, nên ông nội cố ý để lại quán ăn Trình gia cho lão Nhị Trình Trường Tây .

Nhưng một năm trước ba nàng Trình Trường Tây cùng mẹ nàng gặp tai nạn xe cộ, ông nội chịu không nổi kích thích, cũng đi theo.

Bác nàng thừa dịp nàng tuổi còn nhỏ, đang trong lúc bi thương, liền nghĩ biện pháp đem quán ăn Trình gia lấy về, hiện tại chính là lão bản.

Bởi vì bác nàng vẫn ở trong nhà cũ, không có nhà riêng. Trình nguyên hoa chỉ được kế thừa tài sản của ba mẹ nàng – một căn phòng lúc trước được ông nội tặng khi kết hôn.

Sau khi ba mẹ nàng qua đời một năm, Trình Nguyên Hoa còn ở tại Trình gia, một là vì nàng còn chưa học xong , hai là nàng muốn tra xem việc ba mẹ nàng gặp tai nạn có quan hệ với bác trai nàng hay không.

—— Tuy rằng bác nàng không phải người tốt gì, đoạt tất cả tài sản Trình gia, nhưng lúc trước khi ba mẹ nàng gặp tai nạn xe cộ, quả thật là trùng hợp, cùng hắn không có quan hệ gì.

Điều tra xong nàng liền chuẩn bị dọn ra ngoài.

Chính là không nghĩ tới, chính mình thế nhưng bị ngã cầu thang, còn bị thương nghiêm trọng.

Nàng vừa mới muốn nói, bà ngoại đã cầm lấy cái chổi đánh: "Các ngươi đều cút cho ta! Các ngươi Hạ gia Trình gia đều không phải là người, đừng xuất hiện trước mặt cháu gái ta nữa! Đều cút hết cho ta ——"

Trình Kiều Vân rốt cuộc không giả vờ nữa, biến sắc mặt : "Bà ——"

Từ Tú Uyển chỉ tập trung đánh, nhưng chỉ là một bà lão lớn tuổi sức lực cũng không lớn, Hạ Gia Thịnh cũng không nghĩ động đến nàng, cũng chỉ lôi kéo Trình Kiều Vân lui về phía sau.

Trình Nguyên Hoa bình tĩnh không nổi nữa, đứng lên, cẩn thận giữ chặt lấy Từ Tú Uyển, "Bà ngoại, người không cần tức giận! Ngàn vạn lần không cần giận hư thân thể!"

Vì hai người kia mà khiến bà mệt mỏi, kia mới thật sự là chuyện lớn!

Bất quá trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, có người như vậy che chở nàng cũng là thật cao hứng.

Từ Tú Uyển nhìn thấy Trình Nguyên Hoa như vậy, nghe lời buông cái chổi, ngồi xuống, chính là còn trừng mắt với hai người.

Trình Nguyên Hoa vội hít ngụm khí, nàng thân thể còn suy yếu, chỉ có thể dựa vào tường nhìn hai người.

Ánh mắt của nàng thực bình tĩnh, thái độ cũng thực thong dong, chính là thanh âm lạnh như băng: "Hôn ước vốn cũng là vui đùa, các ngươi cùng một chỗ ta cũng không quản. Chính là hy vọng các ngươi không cần xuất hiện ở trước mặt ta, không cần chướng mắt ta."

Trình Kiều Vân thanh âm ủy ủy khuất khuất: "Chị . . . . . ."

"Trình Kiều Vân, " Trình Nguyên Hoa đánh gãy biểu lộ ra vẻ của cô em họ: "Ngươi không cần giả bộ ngây thơ, trước kia ngươi chưa bao giờ gọi ta là chị, sau khi đến với Hạ Gia Thịnh, ngược lại vì sao mỗi ngày lại gọi ta là chị đây."

Trình Kiều Vân sửng sốt, nàng không nghĩ tới Trình Nguyên Hoa lại nói trắng ra như vậy!

Nàng liếc nhìn Hạ Gia Thịnh, có chút lo lắng, chuẩn bị giải thích vài câu.

Trình Nguyên Hoa không cho nàng cơ hội, tiếp tục nói: "Ngươi nếu thật sự cảm thấy có lỗi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không về Trình gia . Trình gia tửu lâu hiện tại là của ba ngươi, về sau coi như không còn là thân thích, ngươi cũng đừng gọi ta là chị."

"Chị. . . . . ."

"Hạ Gia Thịnh, ta cũng không trách ngươi, chỉ hy vọng ngươi hiện tại nhanh nhanh mang theo Trình Kiều Vân đi đi." Nói xong, Trình Nguyên Hoa xoay người ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.

Nàng vừa ăn, vừa cùng bà ngoại cười cười nói nói, vẻ mặt thực ôn nhu.

Hạ Gia Thịnh nhìn thấy nàng vậy có chút ngây người.

Trình Nguyên Hoa bộ dạng ưa nhìn, cười lại ngọt, cười rộ lên liền thấy lúm đồng tiền, đẹp thật sự.

Sở dĩ có hôn ước, cũng là bởi vì ngày trước hắn ôm em gái không buông tay, muốn mang em gái có lúm đồng tiền này về nhà. Cha Hạ Gia Thịnh cùng cha nàng lại là bạn tốt, liền có hôn ước này.

Trình Kiều Vân thấy Hạ Gia Thịnh nhìn Trình Nguyên Hoa xuất thần, lập tức biến sắc, thậm chí bất chấp hình tượng của chính mình, lôi kéo Hạ Gia Thịnh bước đi, trong miệng còn nói: "Em liền nghe theo lời chị!"

Hạ Gia Thịnh cũng không nhiều lời, tùy ý nàng lôi đi .

Hai người đi ra bệnh viện, Trình Kiều Vân hồng đôi mắt: "Gia Thịnh ca, chị có phải hay không không bao giờ ... tha thứ cho em ?"

Hạ Gia Thịnh nhìn đôi mắt đỏ hoe của, vỗ nhẹ bả vai nàng an ủi.

Trình Kiều Vân để hắn ôm lấy như chim nhỏ nép vào người.

Hạ Gia Thịnh nhẹ nhàng an ủi: "Quên đi, về sau vẫn là không cần xuất hiện ở trước mặt cô ấy làm cho nàng phiền chán."

Hắn dừng một chút, còn nói: "Là bác trai thật có lỗi với Nguyên Hoa, Nguyên Hoa không muốn trở về Trình gia cũng dễ hiểu, đừng quấy nhiễu đến cuộc sống của cô ấy nữa."

Lời này nói xong, Trình Kiều Vân biến sắc, cũng may là được Hạ Gia Thịnh ôm lấy, cho nên hắn nhìn không thấy.

Trình Kiều Vân sắc mặt dữ tợn ——

Là do Trình Trường Tây đoản mệnh, ông ta cùng ông nội đều đã chết, quán ăn tự nhiên là thuộc về ba nàng!

Nhưng những lời này nàng không thể nói, nàng phải gả cho Hạ Gia Thịnh, cũng biết trong mắt đối phương là không chứa được một hạt cát.

Nghĩ lại, hiện tại nàng là Trình gia tửu lâu Đại tiểu thư, mà Trình Nguyên Hoa chỉ là kẻ nghèo với hai bàn tay trắng, nàng sao có thể cùng mình so sánh?

Trình Kiều Vân nghĩ đến đây nhất thời lại cao hứng.

Bạn đang đọc Dựa Vào Mỹ Thực Trở Thành Quốc Bảo của Thập Vĩ Thố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNgưăncỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.