Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ mừng thọ Vân phủ (3)

Phiên bản Dịch · 1439 chữ

Hành động của Lãnh Ly dù cẩn thận đến mấy, cũng chưa từng qua mắt được Hách Liên Hiên, thấy nàng ra tay trên Nhân Sâm tự nhiên trong lòng y cũng sáng tỏ, chỉ nhếch môi cũng không nói lời nào.

"Ngũ Vương phi muốn vu oan người khác cũng nên cẩn thận lời nói! Nhân sâm này, ta may mắn mà có được, có gì không ổn! Vân tướng hôm nay tổ chức tiệc thọ, lại bị ngươi đem lễ vật ra phá hỏng, đáng giận, không những thế, ngươi còn không tiếc lời đem tính mạng con dân Duyên quốc sát phạt, nào có thể hồ đồ như vậy!" Hách Liên Trần nói xong, bên ngoài cho mọi người thấy hắn vô cùng yêu thương bách tính, bên trong lại ngầm ám chỉ hướng về phía Lãnh Ly.

"Ta từ đầu đến giờ cũng chưa từng nói qua đây là tim người a! Nó đơn thuần chỉ là trái tim của một lão quy (rùa), muốn đem lên tặng Vân tướng, thật không hiểu ác tâm xảo trá mà Tam vương gia nói là từ đâu tới vậy?" Nàng đối mặt mọi người không chút hoang mang, rành mạch nói ra lai lịch , vừa dứt lời đã thay vào đó bằng tiếng cười lạnh.

Tim rùa?! Mọi người đồng thời há hốc, Vân Yến Thanh cùng Hách Liên Trần rối loạn, đúng là nàng chưa từng nhắc tới! Mà Hách Liên Hiên lúc này đã rơi vào trầm tư, ở cùng nàng mấy ngày, đem tính tình nàng nắm trong lòng bàn tay, tuy nhiên lần này y cũng không thể đoán ra rằng nàng sẽ làm mình kinh ngạc thế.

Đang lúc mọi người ngốc lăng đứng tại chỗ, ngoài cửa một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên:" Lãnh Thiệu tướng quân đến".

Lãnh Ly thấy Lãnh Thiệu, mày âm thầm nhíu lại, sắc mặt lạnh đi, tuy nàng cùng ông ta không thân cận, nhưng chung quy kiếp này trên danh nghĩa vẫn là cha nàng, hiện tại ông ta tự dưng xuất hiện, làm Lãnh Ly không kịp đề phòng!

"Lão phu đến chậm, mong rằng Vân tướng thứ tội lão phu". Lãnh Thiệu mặt mang ý cười, biểu cảm nhu hòa không ít, vừa vào cửa đã vội vàng hướng Vân Yến Thanh bồi tội.

"Không đáng ngại, chẳng qua ái nữ của ngươi vừa tặng ta một phần đại lễ thật không kém long trọng a". Vân Yến Thanh nói lời này ra không mang chút cảm xúc, biểu tình dường như còn mang theo xấu hổ.

Lãnh Thiệu nghe xong mới chú ý Lãnh Ly nàng cũng ở đây, trong lòng kinh ngạc, tầm mắt bị hấp dẫn bởi chiếc hộp của nàng. Dù chinh chiến sa trường lâu rồi, nhưng khi nhìn vào cũng phải hít một hơi.

"Ly nhi, đây là thọ lễ ngươi dâng tặng?!" Lãnh Thiệu tuy bên ngoài không thể hiện, trong lòng không đã giấu nổi tức giận.

"Xin ngài đừng nóng vội, thọ lễ hôm nay của ta là trái tim của một cụ rùa ngàn năm, nữ nhi không mong gì khác chỉ muốn thông qua nó mong Vân tướng sống lâu trăm tuổi mà thôi". Lãnh Ly trong lòng thầm nghĩ, tuy Lãnh Thiệu không quá thân cận với nữ nhi như nàng, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là máu mủ của ông ta, đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà vạch mặt lẫn nhau, chi bằng cứ làm bộ cha con thân ái, khiến người khác thấy được quan hệ này, nghĩ Hách Liên Hiên được Lãnh Thiệu ủng hộ, giảm được khá nhiều phiền toái.

Hách Liên Hiên đứng cạnh nghe xong, lòng thầm kì quái, nàng cũng Lãnh Thiệu không tính là thân cận, hôm nay lại tự giác đối ông ta ngoan ngoan bất thường, một chốc liền hiểu ra, chẳng lẽ nàng vì mình? Lãnh Thiệu trong triều có thể coi ngang hàng với Vân Yến Thanh, Lãnh Ly hành động như thể ông ta cùng một phe, nghĩ đến chỗ này, trong lòng nổi lên chút gợn sóng, nhìn nàng ánh mắt nhu hòa không ít.

Lãnh Thiệu thấy bộ dáng này của Lãnh Ly có chút không quen, nàng nào có dịu ngoan như vậy, nhưng chuyện trong nhà càng ít người biết càng tốt, nên ông ta cũng tùy tiện.

"Vậy sao, thật tốn tâm ý, vi phụ vừa rồi đã trách lầm ngươi". Lãnh Thiệu cũng giả vờ trưng ra bộ mặt hòa ái, cha con thân thiết ăn ý mấy phần, chỉ là trong lòng Lãnh Thiệu vẫn tồn tại chút hoài nghi.

Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Hách Liên Trần trở nên ầm trầm, Lãnh Thiệu từ khi nào thân thiết với Lãnh Ly, nếu đã như thế, Hách Liên Hiên chẳng phải cũng được ông ta tương trợ. Vốn định mượn sức Lãnh Thiệu, thấy tình hình này, quả nhiên không được.

Nhưng vào lúc này, Hách Liên Hiên sắc mặt tự nhiên tái nhợt, một tay đỡ ngực tỏ ra đau đớn, Lãnh Ly thấy tay trái bị nắm chặt, quay qua liền phát hiện Hách Liên Hiên vẻ mặt rối rắm.

"Ly nhi, ngực ta đau!" Hách Liên Hiên gắt gao túm chặt ngực áo, bộ dáng không giống giả bộ, chau mày thống khổ.

Lãnh Ly trong lòng vừa động, nhìn dáng vẻ này của y, như nhớ ra điều gì, vội vàng hướng Vân Yến Thanh nói, ". Vân tướng, Vương gia bệnh cũ tái phát, chỉ sợ không nhẹ, thứ cho ta không thể ở lại mừng tiệc, mong ngài cho chúng ta đi trước".

Khách nhân nhìn bộ dáng này của Hách Liên Hiên, xác thực y không phải bệnh nhẹ, Vân Yến Thanh cùng Lãnh Thiệu đứng một bên cùng không tiện ngăn cản, nếu chậm trễ ảnh hưởng tính mạng Hoàng tử, bọn hắn không gánh nổi.

"Ngũ đệ, thân mình ngươi luôn luôn khỏe mạnh, từ khi nào lại xuất hiện bệnh cũ?!" Hách Liên Trần chất vấn, hắn chưa bao giờ nghe nói qua y có bệnh gì, như thế nào tự nhiên lại phát tác.

Lãnh Ly hừ lạnh, hai tròng mắt âm hàn nhìn hắn, " Ngũ vương gia tại sao lại có bệnh cũ, không phải Tam vương gia phải là người rõ nhất sao?"

Hách Liên Trần vừa muốn nói lại nhớ đến ngày đó ở trong cung, Hách Liên Hiên từng bị Hách Liên Sở đá vào ngực, lực đạo không chút lưu tình, nếu chính vì việc này mà khơi lại, còn liên lụy bao nhiêu người, hắn tự nhiên không nói tiếp.

Nàng hướng Lãnh Thiệu từ biệt, lúc sau liền đỡ Hách Liên Hiên ra khỏi Vân phủ. Hách Liên Trần nhìn bóng hai người rời đi, hai tay năm chặt, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn.

Hai người rời khỏi Vân phủ, cũng không nán lại mà về thằng Vương phủ, trên xe, Hách Liên Hiên ý cười đầy mặt, khác hẳn bộ dáng đau khổ vừa rồi.

"Ngươi vừa rồi đóng kịch thật giống!" Nàng nhìn ra, Hách Liên Hiên cũng không phải hoàn toàn như bề ngoài ngu ngốc.

Được nàng khen, y càng ra vẻ đắc ý "Bị Ly nhi nhận ra rồi, nàng thật thông minh, ta không thích nơi đó, Ly nhi cũng giống ta đúng không? Nếu còn ở lại lâu hơn, không biết Tam hoàng huynh còn muốn dày vò ta thế nào!" Hách Liên Hiên nhìn dáng vẻ Hách Liên Trần mà hoảng sợ, trong lòng nghĩ, kỳ thật, lúc thấy Lãnh Thiệu xuất hiện, ý đã thấy có gì đó không hợp, ông ta không giống Vân Yến Thanh, là một người túc trí đa mưu, nếu tiếp tục nán lại, chỉ sợ lộ sơ hở, chẳng bằng rời đi trước.

Lãnh Ly cười trầm thấp, nàng hôm nay đem đến cho Vân Yến Thanh và Hách Liên Trần mối nghi ngờ. Hơn nữa còn hạ trên Nhân sâm một loại kịch độc, vô luận ai dính phải đều không thoát khỏi kết cục bị liên quan. Nàng sợ bị hoài nghi nên nhanh chóng mượn cớ rời đi.

Đang lúc nàng rơi vào suy nghĩ, gióng Hách Liên Hiên vang lên "Ly nhi, chúng ta hay không về Vương phủ nữa, đến tửu lâu ăn cơm đi?"

Nàng nhìn về phía Hách Liên Trần, thấy người nọ dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, tâm mềm nhũn, gật gật đầu xem như đáo ứng.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ của Tâm Tĩnh Như Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 475

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.