Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song hành kinh mạch quyết

Tiểu thuyết gốc · 4289 chữ

Đã gần một tuần trôi qua nhưng Lạc Tiến hoàn toàn không thấy sự hiện diện của Chấp Minh ở trong hang động lộ thiên này. Cả ngày hắn chỉ thấy bầu trời xanh, bốn bên là bốn bức tường. Cả tuần này hắn chỉ ăn hoa quả trồng ở xung quanh các bức tượng.

Cả tuần này Lạc Tiến đã dần quen với cơ thể mới. Hắn cũng bắt đầu tập luyện cho cơ thể mới. Cơ thể hài đồng của hắn, cũng như bao đứa trẻ khác. Khác mỗi nét tang thương và ẩn hiện thêm tia sát khí từ đôi mắt của hắn.

Vào những ngày đầu tiên. Chỉ thực hiện vài động tác cơ bản như khởi động. Do không quen với cơ thể nhỏ này. Lạc Tiến đã vô cùng khó chịu. Sau vài ngày cử động vẫn có phần không tự nhiên, có chút gượng ép.

Sau một tuần nữa qua đi Lạc Tiến đã hoàn toàn quen với cơ thể này. Hắn bắt đầu quay lại luyện tập thể lực. Một phần là rèn luyện cơ thể, một phần là giết thời gian. Cả ngày chỉ ăn rồi ngủ cũng chán nên hắn đã bắt đầu tập luyện cơ thể.

Cơ thể Lạc Tiến lúc mới thực hiện vài động tác đã bắt đầu chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cho đến gần đây cơ thể đó mới thích nghi được. Lúc thấy mệt mỏi Lạc Tiến lại nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi hắn chuyển qua hít đất.

Lúc không muốn tập luyện nữa, hay nhưng lúc nhàn rỗi. Lạc Tiến thường đến xem ngắm nghía các cây được trồng quanh hang động. Đầy không phải thú vui của hắn, nhưng trong cái hang không có lấy một người đây được xem như một thú vui xa xỉ.

Lại tuần qua tuần, sau gần nửa năm. Lạc Tiến vô thức quên đi cả sự hiện diện tất cả mà chỉ quan tâm đến tập luyện cơ thể. Thật lòng hắn cũng thấy buồn chán. Ở kiếp trước tuy Lạc Tiến chỉ có đúng con gái.

Nhưng có còn hơn không, giờ Lạc Tiến chỉ một mình hắn cảm thấy có chút cô đơn. Lạc Tiến đang nghĩ về quá khứ. Những ngày tháng vui vẻ bên con gái, rồi lại thở dài đầy tiết nuối.

Trong lúc Lạc Tiến đang nằm trên một tảng đá nào đó thì thấy từ trên không một nam tử tuấn tú xuất hiện.

Vẫn là bộ bạch ý đó. Gương mắt tuấn tú, ngũ quan tinh tế. Nhưng lần này ẩn hiện trong đôi mắt của bạch y nam tử này có chút gì đó khó nói. Hắn từ trên không bay về phía Lạc Tiến. Rồi thở dài.

-Chờ ta có lâu không?

Lạc Tiến cảm thấy sự lo lắng của hắn liền đáp.

-Không lâu đâu nghĩa phụ, mới nửa năm qua đi.

Chấp Minh trầm mặc không nói gì. Hắn quan sát Lạc Tiến một lần, có chút ngạc nhiên. Cơ thể Lạc Tiến có thay đổi chút ít. Cơ thể có phần cứng gắn không như đám trẻ thông thường. Chấp Minh lại nhìn kỹ lần nữa.

Chấp Minh liền biến sắc mặt. Cơ thể tên nhóc trước mặt hắn, ẩn chứa linh khí hòa trộn trong đó còn có sát khí. Hắn liền nhìn xung quanh, liền nắm lấy vai của Lạc Tiến lắc mạnh hỏi.

-Con có ăn mấy trái cây ở đây không.

Sau khi bình tĩnh lại Chấp Minh liền thả Lạc Tiến ra. Lạc Tiến gãi gãi má. Liền cảm thấy khó hiểu. Chỉ là vài quả trái cây thôi mà có gì quá hiển đâu. Loại trái cây này , Lạc Tiến cũng thấy làm lạ. Ăn một quả mà hắn no đến cả vài ngày.

Tính đến bây giờ hắn mới của có gần hai mươi quả. Loại qua hắn ăn có hình thù có chút kỳ lạ nhưng vị lại rất ngon. Nhưng ăn một quả là no mấy ngày. Hắn không thể ăn quả thứ hai.

Chấp Minh liền đổ mồ hôi mong chờ cầu trả lời của Lạc Tiến, Lạc Tiến thấy hình như mình ăn phải thứ không nên ăn rồi. Hắn chỉ dám khẻ gật đầu. Chấp Minh chỉ thờ dài.

-Mấy cái cây đó là Vạn linh thú quả, mười năm mới ra hoa trăm năm kết trái. Tuy không phải là loại quả quá quá hiếm. Nhưng giá trị không ít. Nó là loại quả tốt để nuôi căn cơ,

-Mỗi bức tượng có một góc Vạn linh thú quả. Của mất lão bất tử ở đây. Dùng loại quả đó để nuôi dưỡng thế hệ sau của người giữ mộ ở đây, vậy mà người chỉ trong nửa năm ăn gần hết quả ở đây.

-Nghĩa phụ à, lúc ông đi không để lại cái gì cho ta ăn. Đói quá nên mới ăn thôi.

Nghe những lời đó trái tim Chấp Minh như muốn rỉ máu. Chấp Minh còn chưa tìm được truyền nhân của mình, mà lại bị Lạc Tiến ăn gần hết cây Vạn linh thú quả của y. Trong bốn cây, cây của Chấp Minh là con ít quả nhất.

Chấp Minh chỉ biết thở dài. Cũng đành chịu, vì lúc hắn đi không để lại cái gì cho Lạc Tiến ăn cả. Tuy thế nhưng Chấp Minh vẫn vô cùng khó chịu. Hắn nắm cổ ảo của Lạc Tiến. Tay còn lại bấm quyết. Hồi sau hắn ngưng lại như bị hóa đá. Sau ít lâu, một vòng xoáy xuất hiện.

Lạc Tiến liền biến sắc mặt, không nghĩ đến chỉ vì mấy quả trái cây mà mình phải mất mạng. Hắn ra sức giãy giụa. Nhưng không cách nào thoát được. Hắn muốn nói gì đó nhưng cũng không nói được.

Vòng xoáy thành hình Chấp Minh liền ném Lạc Tiến vào trong đó, rồi lấy hai ngọc giản ném vào lốc xoáy. Chấp Minh nhìn về phía lốc xoáy rồi, phất tay bỏ đi. Đi được vài bước thì Chấp Minh lại thở dài. Gương mặt của y hiện lên nét mặt lo lắng.

-Mạnh Chương sắp độ kiếp, thành bại không rõ. Mình chắc cũng sắp đến độ kiếp kỳ rồi. Cũng đến lúc đi tìm truyền nhân rồi.

-Trong không gian đó. Chắc đủ để hắn đột phá sơ cấp kỳ rồi. Nếu thiên phú tốt các sẽ đột phá trung cấp kỳ không phải không thể.

Một thân bạch y lại bay ra ngoài, khi đến gần cửa Chấp Minh liền cúi người và quỳ lạy vài cái. Một giọng nói già nua vang lên.

-Khi Mạnh Chương ra ngoài đã vô tình gặp được sự thúc của ngươi, theo y tiên đoán MC chỉ tầm một hai chục năm nữa sẽ độ kiếp. Rất nhiều người đều dừng lại ở đây.

Giọng lão giả tuy chỉ nghe những cũng thấy được nét đau buồn của lão giả này.

-Những người thủ mộ như chúng ta đã là phạm thiên luật, độ kiếp sẽ khó gấp mười lần bình thường, trong ngàn năm nay, chỉ có bốn lão già bọn ta qua được kiếp nạn.

Chấp Minh cung kính trả lời.

-Con bây giờ sẽ ra ngoài tìm truyền nhân. Còn thằng nhóc trong không gian động kia mong sư phụ để ý. Con cũng để lại một đạo phân thân, để chỉ dạy nên sư phụ yên tâm.

-Đây là lần đầu trong trăm năm, lăng mộ thiếu đi cả bốn vị giữ mộ. Mong sư phụ, và các vị sư thúc để ý hộ tụi con.

-Đời trước cũng vậy. Người đi đi, hai tên lấy cớ trốn ra ngoài kia. Chắc cũng cảm ứng được đi đó. Bọn họ cũng đến chỗ truyền nhân của mình để truyền lại toàn bộ bí điển rồi. Ngươi là người cuối cùng chưa có truyền nhân.

Chấp Minh như hiểu được gì đó liền trả lời

-Tên nhóc trong hang động đó, con chỉ tiếp xúc vài lần không biết thiên phú nó ra sao. Mà trên người nó còn có sát khí, chắc cũng không phải hạng tốt lành gì. Tuy chúng ta không phải người tốt nhưng nếu để một tên đại ác ra ngoài thì cũng không nên.

-Thêm nữa nó nhận con là nghĩa phụ, con chỉ muốn con của con bình an sống qua ngày thôi.

Lão giả thở dài, giọng lão giả tang thương và uy nghiêm đến lạ thường. Chấp Minh thì không dám lên tiếng nữa chỉ quỳ đó nghe nữa gì mà giọng lão già nói.

-Trong bốn người, ngươi là người có tính cách nhân hậu nhất, con mắt nhìn người cũng rất nghiêm khắc. Vậy đi, đại ca ta có một hậu nhân vừa sinh ra.

-Tuy đại ca ta thiên phú bình thường. Nhưng tính cách lại rất tốt, đại ca ta cũng đã vẫn lạc. Hậu nhân hai đời gần đây của y thiên phú tuy không phải là long phượng trong loài người, nhưng cũng là mãnh hổ trong loài người.

-Ta tin đứa trẻ này sẽ vừa ý ngươi, nếu được ngươi hãy giúp đỡ gia đình đó chút ít.

-Các lão già như chúng ta đã trăm năm không động tay chân rồi. Ngươi yên tâm phần mộ này tạm thời ta sẽ tiếp quản.

Sau câu nói cuối cùng, thì giọng lão giả hoàn toàn biến mất. Lúc lâu sau Chấp Minh mới đứng dậy phi thân ra khỏi hang động. Chỉ nghe vài tiếng ầm ầm. Miệng hang động hoàn toàn khép lại.

Sau không biết bao lâu Lạc Tiến mới mở mắt ra lại. Hắn nhìn xung quanh một lần. Nơi này như mình cái đình viện cũ nát khổng lồ. Cảnh tượng sụp đổ khắp nơi. Các trụ cột chống đỡ mái nhà cũng đã cũ nát. Như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ở trung tâm đình viên lại có cảnh cửa, các bức tường xung quanh lớp vôi đã nứt ra, chỉ lộ ra những viên gạch. Lần đầu Lạc Tiến cảm nhận được sự tự do. Chỉ cần trèo qua được bức tường đó là được đi ra ngoài. Nếu thoát được ra ngoài không cần nhịn nhục gọi Chấp Minh là nghĩa phụ nữa. Hắn cười liên tục.

Lúc đầu Lạc Tiến mừng như muốn phát điên, nhưng khi nhảy qua bức tường,nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.Khi vừa nhảy qua bức tường chưa kịp ăn mừng nhỏ đã xuất hiện ở trung tâm trước cánh cửa.

Lần đầu, Lạc Tiến còn tưởng do mình mừng quá nên tạo ra ảo giác. Nên y đã thử lần hai. Sau hai lần thất bại, sự vui mừng đã biến mất hoàn toàn. Lần thứ ba, kết qua không thay đổi.

Hắn nổi điên lên, liên tục trèo lên bức tường rồi nhảy qua nhưng kết quả thì ai chắc cũng đoán ra được. Lạc Tiến mắng chửi Chấp Minh liên tục,căn bản y vẫn không hiểu tại sao lại đưa hắn đến chỗ đình viện cũ nát này.

-Con rùa già chết tiệt, nếu Lạc Tiến ta thoát ra ngoài được. Để xem ai là cha ai.

-Đợi khi ta ra ngoài được, phải đấm vô mặt tên mặt trắng đó.

Lúc sau Lạc Tiến mệt lã người, nằm dưới sàn nhà nhìn lên bầu trời sao, tâm tình hắn bắt đầu lặng xuống. Khi nhìn thấy hai ngọc giản trước mặt không do dự liền đập nát như thể để trút đi cơn phẫn nộ trong cơ thể.

Sau khi hai miếng ngọc giản vỡ ra, một ánh sáng màu xanh liền tiến thẳng đến mi tâm, Lạc Tiến liền đưa tay ra đỡ ánh sáng màu xanh bay xuyên qua bàn tay nhập vào mi tâm. Lúc đầu hắn con tưởng mình bị gì nhưng lúc lâu sau hoàn toàn vô hại.

Thở phào một hơi, điều tiếp theo còn làm hắn kinh ngạc hơn một hình ảnh nam tử tuấn tú xuất hiện, khá giống Chấp Minh nhưng lại rất mờ có thể nhìn xuyên qua cơ thể.

-Lạc Tiến ta có việc không thể giúp con vững bước trên con đường tu luyện. Trước khi đi, ta đã để lại một đạo phân thân của ta, nó sẽ giúp ta quan sát ngươi và giúp đỡ ngươi khi vượt qua trung cấp kỳ thì tự động ngươi có thể phá cửa ra ngoài.

-Đó là nhưng lời bản thể của ta để lại cho ngươi. Sau khi ngươi đột phá sơ cấp kỳ có thể tùy ý rời đi. Khi đó đạo nhân thân như ta sẽ du nhập phần ký ức này. Nên người cứ xem ta là bản thể. Ở đây là vùng không gian đặc biệt của một trong bốn vị mà ta đang thủ mộ, nên không ai có thể đến đây được.

Lúc lâu sau Lạc Tiến mới hỏi.

-Nghĩa phụ ta sao thể?

-Hắn có việc quan trọng nơi để làm, con nít thì đừng nhiều chuyện.

-Ờ

Vô thức Lạc Tiến đã tự nhận mình là con nít. Hắn lại lấy làm thích thú, kiếp trước hắn không có cha. Kiếp này hắn muốn xem có một người cha, Lạc Tiến cảm giác tò mò không biết cảm giác sẽ như thế nào. Với tình trạng hiện tai của hắn, một bức tường còn nhảy qua không nổi.

Thì đừng nói đến việc đánh bại được tên nghĩa phụ, nên giờ vâng lời là lựa chọn sáng suốt nhất. Với lại Chấp Minh cũng không làm hại hắn nên y cũng có thể nhịn được. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

-Ngọc giản thứ hai đã nhập vào mi tâm của ngươi. Đó là cách tu luyện căn bản để đột phá sơ cấp kỳ.

-Giờ đầu tiên ta sẽ dạy người về linh căn, và cách đào linh căn.

Lạc Tiến ngồi nghe và tập trung nghe nhưng lời của Chấp Minh. Từ khi đến Tứ thần đại lục. Đây là lần đầu có việc gì đó làm hắn thích thú.

-Linh căn là gốc rễ của đấu tu và linh. Trong nội thể ngươi như một một vùng đất bằng phẳng. Mà linh khí là nước, muốn chứa nước phải đồ hồ để chứa nước. Muốn mạnh lên thì phải đào rộng ra, đó là đột phá.

-Còn linh căn là dụng cụ đào cái bể đó, nếu linh căn tốt thì đào nhanh đột phá nhanh. Còn linh căn kém thì đào chậm, đột phá chậm. Vậy nên nói linh căn là thiên phú cũng không sai.

-Nhưng người đừng hiểu sai ý ta, đột phá nhanh sẽ không tốt. Xây một tòa nhà cao, móng phải to và cứng. Căn cơ không tốt lên cao ắc lung lay. Nên ta khuyên người nên chịu khó tập luyện ở tầng này lâu một tí.

-Không có nước thì không cần chứa nước nên đầu tiên sẽ là cảnh giới đầu tiên để trở thành một đấu- linh hay đấu tu đó là luyện linh cảnh. Người muốn trở thành sơ cấp kỳ phải vượt mười hai tầng luyên linh cảnh.

-Người thường luyện được luyện linh cảnh này không ít, đây chỉ là da lông đối với các tu sĩ như chúng ta.Nhưng đối với phàm nhân luyện linh cảnh là cảnh giới siêu việt.Luyện linh cảnh có thể nâng cao sức mạnh lên vài lần, nhưng vẫn là người thường mà thôi. Chỉ khi đột phá được sơ cấp kỳ mới chân chính là một đấu tu hay linh tu.

-Đầu tiên là linh khí nhập thể, mà do người đã ăn Vạn linh thú quả nên chỉ giờ trong người ngươi đã có sẵn linh khí rồi. Giờ chỉ cần dẫn nó dọc theo kinh mạc để đả thông kinh rồi dẫn về đan điều là được.

Lạc Tiến theo lời chỉ dẫn của Chấp Minh, nhắm mắt tịnh tâm. Hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể như hòa vào hư không. rồi lại từ từ hình thành bản thể. Cảm giác vô cùng huyền duyện. Lạc Tiến lại cảm nhận được tất cả kinh mạch của cơ thể.

Theo lời chỉ dẫn của trong ngọc giản. Lạc Tiến bấm quyết, linh khí từ từ trong nội thể và bên ngoài từ từ chuyển dòng theo quy tắc. Các dòng linh khí chạy dọc theo kinh mạch. Lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng là đan điền.

Mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Nhưng tốc độ lưu thông linh khí trong người hắn ngày còn mạnh và tăng dần đều. Lúc đầu còn vui mừng vì linh khí đổ vào không ngừng nhưng càng ngày càng nhiều.

Đến nổi bây giờ tốc độ hấp thụ hắn không tài nào theo kinh được, lượng linh khí đó tuy sự áp chế của Lạc Tiến không nhưng không dừng lại mà con chảy vào hung hãn hơn trước nữa. Lúc này hắn bối rồi không hiểu lý do lại sao.

Linh khí ào ạt đổ về đan điền. kinh mạch dưới sự cưỡng ép của linh khí chảy vào mà phình to ra. Lúc này Lạc Tiến mới thấy không ổn. Muốn áp chế linh khí chảy vào nhưng vô dụng. Đó là những gì diễn ra không nội thể của hắn.

Còn bên ngoài, cơ thể hắn cụ thể hơn là da thịt đang nứt ra. Hốc mắt, mũi, tai đã rỉ máu ra. Do Chấp Minh này chỉ là đạo phân thân nên tâm có lực thì không. Chỉ biết đứng đó nhìn về Lạc Tiến. Gương mặt khó xử.

Chấp Minh biết đó là do Lạc Tiến đã ăn quá nhiều Vạn linh thú quả. Linh khí ẩn trong cơ thể hắn. Giờ đang được phóng thích. Linh khí trong cơ thể của Lạc Tiến như một con sóng thần, tấn công cơ thể của Lạc Tiến. Hắn cũng hết cách, chỉ biết đứng nhìn.

Lúc đầu Chấp Minh tưởng chỉ cùng lắm là thổ huyết, tịnh dưỡng vào ngày là khỏi. Nhưng hắn không ngờ Lạc Tiến lại có thể chất đặc biệt. Linh khí mà hắn cưỡng chế hấp thụ không từ từ phai đi mà ngày ngày trong nội thể hắn.

Rồi Lạc Tiến thổ huyết. Cơ thể đã phình to lên, như đang sắp phát nổ đến nơi. Đôi mắt của Chấp Minh hiên lên sự lo lắm, có gì đó rất xót ruột. Y chỉ biết đi qua đi lại xung quanh Lạc Tiến mà không biết phải làm gì.

Y vô cùng bối rối, giờ bản thể hắn đã đi xa rồi không thể liên lạc. Nên giờ chỉ có cách nhìn Lạc Tiến từ từ phình to ra rồi bị linh khí nổ chết.

-Tên nhóc muốn sống không?

Lúc này Lạc Tiến gần như tuyệt vọng, hắn cũng phát hiện ra linh khí ồ ạt đổ vào cơ thể hắn là chắc là do đã ăn vạn linh thú quá. Lúc này Lạc Tiến chỉ biết đợi chết, hắn thở dài vừa mới trọng sinh được vài ngày đã chết.

Tuy nói như thể nhưng Lạc Tiến vẫn ra sức nghĩ cách dùng linh khí trong cơ thể áp chế linh khí chảy vào tuy làm giảm được tốc độ nhưng hiệu quả không cao, chỉ giảm được chưa đến một phần mười lượng linh khí chảy vô đan điều.

Trong lúc đang suy nghĩ thì hắn nghe được giọng nói đầy âm hiểm. Giọng nói này đây là lần đầu tiên hắn nghe được khi đặt chân đến nơi này. Chỉ cần nghe giọng Lạc Tiến cũng biết tên này cũng không phải dạng tốt lành gì.

-Ta có cách cứu ngươi, nhưng có điều kiện. Ngươi nên suy nghĩ nhanh đi cơ thể người sắp nổ tung rồi đó.

Như vớ được cọng rơm cứu mạng. Lạc Tiến lặp túc đồng ý, mà không do dự. Hắn biết hiện tại chỉ có giọng lão già đó có cách cứu mình. Dù biết lão già đó đang thừa nước đục thả câu, nhưng Lạc Tiến đành vô lực chấp nhận. Tha trúng kế còn hơn chết tại đây.

-Tiền bối đã đồng ý điều kiện của ngươi.

-Được, ta sẽ dạy ngươi bí pháp có tên kinh mạch song hành quyết.

Giọng lão già bắt đầu diễn thuyết cho Lạc Tiến. Lạc Tiến thì làm theo, miệng lẩm ngẫm bí pháp. Tay thì kết ấn, tinh thần tỏa ra khắp. Rồi hắn nhận ra, sự cưỡng chế của linh khí đổ vào từ từ chậm lại. Nhưng vậy vẫn là nhanh.

Lạc Tiến lúc này gần như đã tuyệt vọng, hắn chỉ có cách nghe lời giọng lão già mà thôi. Trừ việc đó ra Lạc Tiến hoàn toàn không biết phải làm gì khác. Hắn thầm mắng chửi. Kiếp trước làm nhiều việc ác, kiếp này phải trả.

Hắn là người theo thuyết vô thần, nên hoàn toàn không tin điều đó. Càng mắng chửi, tinh thần Lạc Tiến còn lên cao, lão già nếu ở đây chắc cũng vô cùng bất ngờ. Ai là luyện công bằng cách mắng chửi như Lạc Tiến.

Sau khi chỉ dạy hết hoàn toàn bí pháp cho Lạc Tiến. Giọng lão già để lại một tràng cười rồi hoàn toàn biết mất vào hư không như chưa hề xuất hiện. Điều đó Lạc Tiến hoàn toàn không quan tâm. Hiện tại hắn đang vật lộn với đống linh khí của vào kinh mạch và đan điền như đề bị vỡ

Hắn hét to, tròng mắt chỉ có một màu trắng. Xung quanh cơ thể Lạc Tiến chấn động. Các vết nứt nhỏ bắt đầu không xuất hiện nữa. Các nơi tình chảy máu cũng không chảy máu nữa. Đến cơ thể đang phình to ra cũng đang từ từ trở về bình thường.

Chấp Minh sắc mặt đã hòa hoãn hơn trước. Những vẫn không giấu được sự lo lắng. Cơ thể của Lạc Tiến từ từ bay lên. Rồi các tiếng ấm vang lên liên tục. Lúc này Chấp Minh sắc mặt lại biến đổi liên tục. Y hoàn toàn không hiểu việc gì đang diễn ra.

Chấp Minh nghĩ bản thể đã cho Lạc Tiến cấm pháp gì đó, nhưng y liền bác bỏ. Tuy chỉ là phân thân, nhưng suy nghĩ cả hai đều giống nhau. Cấm pháp tuy mạnh như cái giá để tu luyện nó rất đắt. Không phải vạn bất đắc dĩ, ít ai muốn tu luyện bí pháp cả.

Bộ bạch y của Chấp Minh đang phấp phới bay. Gương mặt nghiêm túc nhìn về phía Lạc Tiến. Tay của Chấp Minh liên tục phe phẩy cái quạt, tuy là nhìn rất nhàn nhã như trong tâm y như đang có ngọn lửa vô hình. Thiêu đốt nội tâm y.

Lúc này thì Lạc Tiến đã hoàn mất đi ý thức, trong hư không các sợi xích khóa hắn hắn lại trói giữ không trung. Hai tay hai chân bị trói giữa hư không. Tiếng ầm ầm vang lên liên tục trong cơ thể hăn. Cơ thể phình to ra thì đang trở lại bình thường.

Đối với cảnh tượng trước mặt, sắc mặt của Chấp Minh cơ giật liên tục. Xiềng xích thiên địa đã xuất hiện. Xiềng xích này là áp chế của thiên địa với cá nhân người tu luyện. Xiềng xích sẽ xuất hiện khi thiên địa cho rằng người này sẽ có hại với thiên địa.

Xiềng xích thiên địa, là để trói buộc cá nhân. Áp chế hạn chế tốc độ tăng tiến sức mạnh tu vi của một người. Cũng như cảnh báo người xung quanh, đang là mối đe dọa với thiên địa. Nhiều người cực đoan sẽ giết những người bị thiên địa áp chế một cách vô lý không hỏi lý do.

Bốn người giữ mộ, cả bốn đều bị xiềng xích thiên địa áp chế. Chấp Minh cũng biết sự gian khổ khi mà bị thiên địa áp chế. Chấp Minh liền cười một nụ cười khô khóc.

-Ta chỉ muốn người bình thường lớn lên, nhưng xem ra người lại là một tên đại ma đầu rồi

Chấp Minh đứng bên cạnh sắc mặt biến đổi liên tục, Chấp Minh đã hiểu ra. Lạc Tiến đã luyện cấm pháp nào đó nên mới bị thiên địa xiềng xích như thế. Áp chế hắn, khí tức trên cơ thể của Lạc Tiến đã vượt luyện linh cảnh tầng nhị trọng nhưng vẫn tăng lên.

Khi đạt Lạc Tiến đột phá được luyện linh cảnh tam trọng thì xiềng xích đó. Từ từ biến mất, cơ thể Lạc Tiến đáp xuống dưới chỗ hắn từng tĩnh tọa. Ngất đi, Chấp Minh liền chạy đến kiểm tra thân thể Lạc Tiến nhưng không phát hiện điều gì lạ thường.

Liền thở phào một hơi, sự lo lắng của hắn hoàn toàn biến mất. Bộ đồ màu đen bình đan của Lạc Tiến hay mang nay đã có màu máu nên Chấp Minh liền phất tay cái. Một bộ bạch y có có các họa tiết tinh xảo xuất hiện.

Nhìn sơ qua cũng biết đây là đồ của giới quý tộc. Sau đó Chấp Minh liền thay cho Lạc Tiến. Tuy Chấp Minh có nhiều câu hỏi cho Lạc Tiến nhưng giờ Lạc Tiến đã ngất đi. Muốn hỏi cũng không thể. Chấp Minh chỉ biết thở dài rồi, cũng tĩnh tọa ở một góc đình viện.

Bạn đang đọc Đứng Đầu Đại Lục sáng tác bởi anhlachum751
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhlachum751
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.