Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào linh căn

Tiểu thuyết gốc · 4555 chữ

Bên trong căn phòng được làm hoàn toàn từ đá, giữa căn phòng là một hòn đá cắt đi phần đỉnh để làm thành cái bàn, một người thanh niên tuấn tú mặc bạch y đang ngồi đọc sách, đôi mắt của y như đang du nhập vào cuốn sách, đó chính là Chấp Minh.

Còn Lạc Tiến đang nằm trên một miếng đá màu đỏ thẫm phát huyết quan nhè nhẹ, nhưng huyết quang đó lại từ từ bao bọc lấy Lạc Tiến. Sau mười bốn hơn Lạc Tiến đã có thể mở mắt ra,

“Đây là đâu, cơ thể mình sao lại không cử động được”

Sau một hồi thì huyết quang đó từ từ ảm đạm đi rồi lại từ từ biến mất đi. Khi huyết quang hoàn toàn biến mất thì Lạc Tiến đã bắt đầu cử động lại được cơ thể.

Sau khi ngồi dậy và xem xét một lần cơ thể, hắn lộ vẻ mặt như muốn sắp khóc. Một người đàn ông đã gần bảy mươi mà lại trong cơ thể một thằng nhóc bốn tuổi. Sau đó hắn sờ soạng cơ thể.

Theo hắn nhớ, lần trước cơ thể mình bị thương quá rất nặng. Nhưng giờ đã không có việc gì? Một lúc lâu sau hắn mới để ý thanh niên trước mặt mình.”Không lẽ hắn cứu mình”.

-Ngươi là người đã cứu ta hả?

Chấp Minh đóng cuốn lại rồi để nó lại kệ sách của hắn. Trên mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên đôi chút gì đó là khó đang ẩn trong đôi mắt của hắn.

-Ngươi bình phục sớm, hơn ta dự tính.

Rồi hắn gõ nhẹ lên đầu Lạc Tiến, tuy thế nhưng Lạc Tiến vẫn ôm đầu đau đớn lăn lộn trên chiếc giường huyết tinh.

-Người còn nhỏ không biết ăn nói, đây chỉ là hình phạt nhỏ.

Còn Lạc Tiến thì muốn nổi điên đến nơi, thanh niên trước mặt mình trông còn nhỏ tuổi con gái của mình mà đòi dạy đời mình, đúng là cọp xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp mà. Những hắn vẫn phải nén lửa giận xuống.

Vì biết "một điều nhịn chín điều lành" hơn nữa giờ hắn đang ở nhà đối phương, Tên trước mặt là chủ. Với cơ thể như thế này, hắn hoàn toàn không làm gì được tên thanh niên đó cả. Rồi hắn ném lửa giận hỏi.

-Thế nên gọi ngươi là gì ?

-Ta người ta thường gọi là Chấp Minh Lão Quy, mấy lão già ở đây gọi ta là Chấp Minh, nên ngươi gọi là Chấp thúc là được.

Chấp thúc cái gì chứ, còn gì gì Lão Quy, tính làm con rùa già hay gì ? Nếu ngươi là con rùa già có ngày ta lật ngược ngươi lên. Lạc Tiến Lạc Tiến nở cười trong thầm lòng. Lạc Tiến tuy suy nghĩ thế nhưng lại không dám nói ra.

-Ta là Lạc Tiến

-Ta biết.

Rồi cả hai rơi vào im lặng, vẻ mặt bình tĩnh không tí gợn sóng làm cho Lạc Tiến không tài nào, biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Vì cả hai lần đầu gặp nhau nên chả biết nên nói gì với đối người. Một lúc sau Lạc Tiến mới chủ động mở lời để phá thế bí.

-Thế Chấp Thúc, người đã cứu ta à ?

-Cứu thì không đúng, tên Mạnh Chương đó nói thủ hộ ở đây chán quá, định tìm một người để tử, rồi không hiểu sao, cả nhà của ngươi lại té xuống cái vực này mà đều là đám trẻ ranh.

-Làm cho hắn cười cả mấy ngày trời. Còn lảm nhảm cái gì mà lão thiên gia có mặt cả mấy ngày nữa. Đến nỗi mà hai tên kia còn phải lấy cớ vượt kết giới ra.Bọn ta có thể không ăn nhưng đám phàm nhân các người không thể không ăn,

-Nên ta bắt hắn chọn ra một tên, đám còn lại xóa ký ức rồi ném ra ngoài. Cuối cùng hắn đã giết cả đám các người chỉ có ngươi còn sống, cả đám anh chị em của nhà ngươi đều bị hắn một chưởng giết sạch.

-Người thân của ta ?

Chấp Minh lộ vẻ khó hiểu.

-Không phải tên Mạnh Chương đó lúc ra tay đã làm người đập đầu vào cái gì đó nên mất trí nhớ đó chứ ?

Lạc Tiến đưa tay lên gãi gãi mặt lộ vẻ khó xử. Đây là cơ thể của ai hắn còn không biết huống chi là gia đình của thi thể này.

-Chắc là thế ?

Chấp Minh lại lộ vẻ hơi ngạc nhiên, hắn không thể nào tin được đứa bé như thế này lại đối đáp rất bình tĩnh với hắn, nhất là sau khi trải qua một đợt cửu tử nhất sinh.Nói đến việc sống chết của nhà mình hắn cũng không thèm đói hoàn. Đến một tia hận thù cũng không hiện lên trên mặt của Lạc Tiến, càng làm hắn nghi ngờ

Hắn thầm nghĩ đây có phải lão bất tử nào đó dùng công pháp biến thái nào đó để cải lão hoàn đồng hay không.

Rồi hắn lại bác bỏ, thằng nhóc trước mặt hắn chỉ có sát khí, và một chút bình tĩnh mà thôi. Với lại không có tí dao động đấu khí hay linh khí nào cả, vừa nãy hắn thử cơ thể Lạc Tiến. Nó quá yếu đuối, chỉ chạm nhẹ cái Lạc Tiến đã nằm lăn qua lăn lại rồi, không thể nào là một lão già được.

Điều hắn không ngờ đến đó là, đây đích thực là một lão già nhưng lại hoàn toàn không biết gì về đấu khí, linh khí. Còn về sinh tử cả cuộc đời của hắn đã quá quen thuộc rồi .Đang trong dòng suy nghĩ thì Lạc Tiến lại lên tiếng kéo hắn về thực tại..

-Mạnh Chương là tên đại hán ném ta đi đó hả.

-Chính là hắn.

Trong lòng Lạc Tiến liền hít một hơi khí lạnh, một chưởng nói là làm,chỉ trong một đòn liền tiễn gần chục người về cõi chết. Mà lại là đám nhóc nữa, hắn tự nhận mình không phải người tốt nhưng lại việc ác này. Hắn không tài nào làm được.

Lần đầu tiên trong mắt của Lạc Tiến hiện lên trong mắt hắn. Đám người kia bị xem là cỏ rác vậy. Muốn giết là giết, lòng hắn tự nói cần phải cẩn thận hơn nữa. Thấy được sự sợ hãi trong mắt Lạc Tiến, Chấp Minh liền nói.

-Ta thấy có lỗi với đám nhóc các người vì đề ra chủ ý muốn đuổi các người đi. Dẫn đến hắn đồ sát cả nhà người, phần còn lại là vì hắn muốn ngươi sống

Chấp Minh thở dài, đôi mắt hiện lên nỗi buồn có chút hối hận. Đôi mắt đó cũng là đôi mắt khi hắn nhận ra lỗi lầm ở tiền kiếp. Hắn vô thức tiến đến cầm lấy tay của Chấp Minh. Chấp Minh nhìn xuống nhìn thấy một hài đồng dùng ảnh mặt cảm thông nhìn mình.

Lòng hắn cười tự giễu, hắn sống cả vài trăm năm lại để một hài đồng ba bốn tuổi an ủi mình. Hắn xoa xoa đầu Lạc Tiến.

-Quên cũng tốt, sau này đỡ sống trong đau khổ. Sau này Chấp thúc sẽ chăm sóc ngươi không để tên Mạnh Chương đó ăn hiếp người đâu…

Đang định nói gì đó nhưng Chấp Minh dừng lại hắn nở nụ cười khó coi. Như muốn làm việc gì xấu xa vậy.

-Mà ngươi sống ở đây không thể, ngươi là người ngoài không thể ở trong nhà ta được. Hay ta nên để người sống chúng với tên Mạnh Chương đó.

Khi nhắc đến cái tên Mạnh Chương, Chấp Minh liền nhấn mạnh. Như để gây sự chú vậy. Chấp Minh thì nở cười gọi mời.

Trong khi đó đầu Lạc Tiến như muốn nổ tung, đâu không khác gì ép hắn nhận thân. Nếu sống với tên Mạnh Chương gì gì đó, không khác gì ở chúng với hổ. Không biết ngày mai mở mắt ra sẽ ra sao.

Nhìn nụ cười trên mặt của Chấp Minh hắn hận không thể xông lên đấm hắn mấy cái vào cái bản mặt tuấn lãng đó. Sau đó hắn vẫn phải ném lửa giận xuống tiếp.

Trái với Lạc Tiến, Chấp Minh lại rất hưởng thụ. Nếu có thằng nhóc thông minh này chịu nhận mình làm người thì sẽ rất thú vị. Hơn nữa sẽ chọc điên tên Mạnh Chương đó. Nghĩ đến điều đó Chấp Minh cười thầm trong bụng.

Trong lòng Lạc Tiến rối như tơ tằm, hắn đương nhiên hiểu ý của Chấp Minh. Nhưng kêu tên trông còn nhỏ hơn con gái mình, gọi hắn là cha đối với hắn là điều khó có thể chấp nhận được.

Mà giờ lão giờ ở căn trắng đó mới cho hắn một cơ thể mới, một mạng sống mới. Chưa sống được bao lâu thì lại chết đi thì có hơi… Nếu mình làm phật ý tên trước mặt, hắn có giết mình không. Các suy nghĩ chứ chạy ngang dọc trong đầu của Lạc Tiến.

Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lạc Tiến thầm gật đầu. Xông hắn cắn răng quỳ xuống. Lạy Chấp Minh, trong lòng hắn ném lửa giận. Một lão già gần bảy mươi trọng sinh vô cơ thể tên nó bốn tuổi, giờ phải nhận tên nhóc khác còn nhỏ tuổi hơn con mình là cha.

-Nghĩa phụ tại thượng, hãy nhận Lạc nhi một lạy.

Thấy được cảnh trước mặt, hắn liền mở cờ trong bụng. Thầm khen mình cao tay, đã hớt tay trên thành công tên Mạnh Chương đó. Tên tiểu tử này hiểu được ý của hắn, nên chắc cũng không phải loại ngu dốt gì.

Tốn chút nước bột đã thu được một đứa con trai. Còn lại là một đứa con thông minh. Giờ hắn không ném được cười là cười thành tiếng. Trong lòng, Chấp Minh rất mong đợi khi thấy sắc mặt của tên Mạnh Chương đó.

Đối với bốn người bọn hắn, quanh năm canh giữ phần mộ này thì gặp được ngoại nhân là điều gần như không thể. Huống chi lại gặp một đứa trẻ thông minh như thế này. Hắn liền cúi người nâng Lạc Tiến lên.

-Từ giờ con yên tâm, đừng nói đến tên Mạnh Chương đó. Dù mấy lão quỷ ở đây muốn ăn hiếp ngươi là cũng đứng ra bảo vệ ngươi.

-Ở đây ta không có gì để làm quà gặp mặt cho người cả.

Rồi tên Chấp Minh bấm quyết, từ bàn tay hắn nổi lên một giọt máu. Lạc Tiến nhìn thấy vô cùng kinh người giọt máu này đang phát ra huyết quang còn đâm hơn cả chiếc giường hắn đang nằm. Hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của giọt máu này.

Cơ thể Chấp Minh khẽ rung lên, sắc mặt tái nhợt đi vài phần, thân thể hơi lảo đảo những cuối cùng cũng chấn tĩnh lại. Hắn đưa giọt máu Lạc Tiến. Hắn phất tay cái, giọt máu đã bay vào cơ thể của Lạc Tiến.

Nhưng nó hoàn toàn ảnh hưởng gì đến Lạc Tiến. Điều đó làm hắn thấy kỳ quái. Một lúc sau hắn thấy cơ thể mình dần khỏe hơn. Tinh thần sảng khoái, sức mạnh như nâng lên gấp hai ba lần.

-Đó là tinh huyết của ta, sau này nếu người muốn rời khỏi đây thì có nó ta sẽ tìm được ngươi dễ dàng hơn. Lúc người nguy hiểm, nó tự hóa thành một đạo thần thông của ta, dù tên đó không chết cũng còn nửa cái mạng. Nếu không hắn sao thì chắc cũng đủ thời gian để ngươi chạy trốn.

-Sau này khi ngươi đột phá từ linh sư trung cấp lên linh sư cao cấp cũng có thể dùng nó đột phá tỉ lệ lên gần năm thành. Còn về sau cũng sẽ hỗ trợ ngươi đôi chút.

-Còn giờ nếu trước trung cấp linh sư mà muốn dùng nó tấn cấp thì báo trước cho ta, để ta đào trước cho người phần mộ. Dù sao người cũng là con ta, không thể để xác ngươi ngoài đồng được.

Nghe những lời này làm cho Lạc Tiến thấy vô cùng khó chịu. Nghe có vẻ có lợi cho hắn, nhưng thật chất sọ hắn bỏ trốn nên mới cho giọt huyết tinh này vào trong cơ thể của hắn.

Hắn nghe một hồi, càng nghe càng không hiểu. Cái gì tinh huyết, cái gì mà trung cấp, linh sư cao cấp. Đầu hắn như muốn nổ tung. Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ khó hiểu. Chấp Minh cũng nhìn thấy điều đó liền giải thích.

-Nghĩa phụ đây là đâu vậy?

Khi vừa đến phiến thiên địa này hắn đã ở đây cả gần nửa tháng mà không biết một chút gì về nơi này cả. Điều đó rất khiên hắn tò mò, Chấp Minh nhíu mày khó hiểu. Tên nhóc này lanh lợi như thế mà không biết gì về nơi mình sinh sống sao? Hay hắn là một tên thổ dân từ khu rừng đi ra.

-Nơi ta và ngươi đang ở là phần mộ của bốn vị đại năng đã qua đời, ta và ba tên khác là người thủ hộ mộ ở đâu. Người chỉ cần biết thế, nếu ngươi trở thành người bảo hộ tiếp theo thì sẽ biết nhiều hơn.

-Chúng ta đang sinh sống ở nơi được gọi là Tứ thần đại lục. Nó được chia làm bốn châu nhỏ hơn.

-Phương đông là Thanh Long vực, nơi con người sinh sống là chủ yếu nơi đó linh khí dồi dào, co cây phát triển đúng là thiên đường của linh tu.

-Hướng tây là Bạch Hổ hoang mạc, đó là chiến trường cổ đại, dị tộc sinh sống ở đó. Nó bị phá hủy hoàn toàn đó là nói các hồn cổ đại hoành hành, nên rất ít ai sinh sống.

-Hướng nam là Chu Tước sơn lâm, một đại sơn lâm nơi đó là nơi các yêu thú, thú nhân nắm giữ, những vẫn có ít nhân loại ở đó.

-Còn phía bắc là Huyền vũ đảo, năm xưa ba vị đại năng cấp Thần giao chiến, phiến bắc vực đó đã bị đánh nát thành các đảo nhỏ và quần đảo.

-Bao bộc Tứ thần đại lục là suy linh thủy, dòng nước này sẽ hút lấy phần nhỏ rất nhỏ linh khi và đấu khí. Nó vô hại với người thường

-Một hai giọt hay cả một chậu thì không nhưng nếu rơi vào một biển suy linh thủy thì chết không kịp ngáp.

-Các châu sẽ chia thành bốn vực nhỏ hơn. Giữa các vực rộng cả gần mười vạn ngàn cây số, dù ta phi hành cũng mất gần chục năm mới đi hết một vực, đừng nói đến một châu. Còn bọn phàm nhân đi cả đừng chưa các được nửa cái vực.

Da đầu Lạc Tiến giật lên, chỉ là một cái biển thôi có cần khoa trương vậy không.Còn cái diện tích khổng lồ đó nữa. Thế tức là cả Châu A chỉ bằng một nửa một cái vực ở Tứ thần đại lục này.

Còn cái cái bắc châu đó sẽ rộng lớn bao nhiêu. Vậy mà lại bị đánh nát cả một châu. Hắn được đưa đến đây hăn không biết nên vui hay nên buồn nữa. Hắn hút sâu một hơi rồi hỏi tiếp.

-Còn linh tu với đấu tu mà nghĩa phụ nói đến là gì vậy?

-Linh tu là người hấp thụ linh khí của đại lục làm sức mạnh của bản thân, từ đó biến linh khí "nguyên liên" cho các dạng thần thông để tấn công hay phòng ngự.

-Đấu tu họ cũng hấp thụ linh khí nhưng không tài nào giải phóng ra ngoài được, nếu tích tụ quá lâu sẽ quá sức chịu đựng, kinh mạnh tự bể, không chết cũng thành phế vật không di chuyển được.

-Nên họ chỉ có cách biến linh khí thành đấu khí, rồi lại sử dụng nó để nâng cao sức mạnh của cơ thể.

Theo cách hiểu Lạc Tiến, linh tu là những người có vẻ mạnh hơn khi tuy khi tuy ý giải phong linh khi, còn đấu tu phải chuyển hóa linh khí thành đấu khi để dùng.

-Có vẻ linh tu có lợi hơn đấu tu.

-Nói đúng cũng không phải, nhưng nói sai thì cũng không sai.

-Con người như ngọn lửa trên cây nến vậy. Thọ nguyên là thân nến, khi đốt sạch thọ nguyên con người sẽ chết, nhưng linh tu và đấu tu có linh khí để kéo dài thân nến ra.

-Đấu tu là tự hấp thụ linh khí để chuyển hóa thành đấu khí càng về sau họ càng thuần thục việc này hơn, họ sẽ biết cách chuyển hóa linh khí ít hơn nhưng sẽ tạo ra nhiều đấu khí hơn. Nên mấy lão sống lâu không chết đa số là đấu tu cả.Với đấu tu là rèn luyện cơ thể nên sức sống họ cũng dài hơn.

Thấy được nét mặt khó hiểu của Lạc Tiến, Chấp Minh thở dài.

-Ví dụ thế này đi, nếu hấp thụ một linh khí sẽ cho ra một đấu khí, nếu con thuần thục và biết cách chuyển hóa thì, một linh khí đó sẽ ra thành hai hay ba hoặc nhiều đấu khí hơn nữa.

Lúc này, Lạc Tiến mới gật gù như hiểu ra cái gì đó.

-Còn linh tu họ phải nghĩ cách để tăng khả năng hấp thụ linh khí nhanh hơn, giảm lượng linh khí hư thoát đi và cân bằng linh khí duy trì hơi thở bọn họ. Đột phá là cách hiệu quả nhất.

-Cũng có thể ăn các loại, bất tử dược để kéo dài tuổi thọ, nhưng đám bất tử dược này sống ít cũng vạn năm sớm có linh trí, ẩn nấp rất tốt. Kiếm bọn chúng tha đột phá con khả năng hơn.

-Một số lão bất tử như ta, lại dùng máu thịt linh khí và thần dược, và nhiều thứ khác như chế ra tinh huyết là thứ ta cho ngươi để kéo dài hơi thể mà không cần dùng đế linh khí phụ trợ nhiều nữa.

-Càng sống lâu còn sợ chết, nên đám lão già đó rất ít khi ra khỏi nhà. Quanh năm làm con rùa trong hang, tìm cách đột phá.

Lúc đang liên thiên, khi nói đến giọt tinh huyết hắn liền ưỡn ngục một cách đầy tự hào. Ánh mắt đó hướng về Lạc Tiến như thể đợi hắn khen ngợi và biết ơn giọt tinh huyết của mình vậy.

-Vậy đấu tu lợi hại hơn rồi?

Chấp Minh lại lắc đầu. Lạc Tiến cũng khó hiểu.

-Đấu tu đúng là mạnh nhưng bọn họ chỉ dùng được đấu khí nên chỉ có thể luyện thân thể trở nên cường đại.

-Nhưng mà luyện phù, luyện đan, luyện khí đều phải dùng linh khí để làm. Nếu đơn đã độc đấu thì linh tu kém hơn đấu tu do sức mạnh cơ thể và đấu khí đồn dào. Nhưng nếu dùng toàn lực và vả ngoại lực thì linh tu áp đảo hoàn toàn đấu tu.

-Với lại linh tu là một hũ vàng di động, dù tu vi không cao, chỉ với vài thần thông cơ bản luyện ra một đống phế thải như kiếm linh, đan dược hay linh phù mang đi bán cho đám phàm nhân cũng kiếm được kha khá.

-Còn linh tu có căn cơ tốt đều được các tông môn xem làm bảo vật, dù là tên phế vật linh tu cũng có chút tiếng nói trong các tông môn. Nếu ngươi là linh tu để ngươi giữa đường. Không đến một ném hướng vô số tông môn mời ngươi tham dự

Lạc Tiến lại dầu gù như được khai sáng cái gì đó.

-Vậy nghĩa phụ không nếu cùng tu luyện đấu tu cùng linh tu sẽ có thể vừa kéo dài tuổi thọ vừa mạnh mẽ sao?

Chấp Minh liền lắc đầu.

-Về cơ bản linh tu cũng có thể tu luyện như đấu tu nhưng liên tục chuyển hóa linh khí thành đấu khí rồi về đấu khí về lại linh khí dẫn đến rối loại đấu khí, linh khí trong cơ thể. Kinh mạch trong cơ thể sẽ phải thay đổi liên lục dẫn đế tự bể kinh mạch mà chết.

-Cho năm người bất sẽ có một người là đấu tu. Mà linh tu là trong ngàn vạn đấu tu mới có một người. Không ai rảnh rỗi vì kéo dài thọ nguyên mà đặt cược mạng sống mình cả, với lại chưa chắc thành công mà cái giá có cược là mạng mình cũng không còn. Mà tất cả đó chỉ là lý thuyết thôi.

-Khi xưa trên Huyền Vũ bắc đảo lúc đó là một thảo nguyên xanh tốt, hai vị đại năng cấp thần đã tử chiến một vị đấu linh song tu, tuy vị đấu linh song tu đó thua nhưng hai người kia cũng bị đại thương và qua đời không lâu sau đó.

Đến đây Chấp Minh liền hút sau một hơi khí lạnh. Đến cấp độ như hắn mới biết chênh lệch giữa các tầng tầng lớp lớp cấp độ tu vi. Càng về sau càng mạnh mà đến thần cấp thì lấy một địch hai như lấy trứng chọi đá. Từ các đời về sau

Vậy mà vị đại năng kia đã lấy một địch hai. Tuy thua, nhưng vẫn kéo theo hai đại năng kia chết theo. Tuy thua nhưng vẫn là vinh dự.

-Cách đây cả mười ức năm rồi, từ đó đến giờ vẫn chưa có là đấu linh song tu thứ hai xuất hiện cả, nhiều người cho rằng đó là lời phóng đại thôi. Đó chỉ là truyền thuyết nên không ai chúng minh được đấu linh song tu là tồn tại.

Vậy nghĩa phụ, cái Thần cấp kia là gì vậy?

-Linh tu chia làm tám đại cảnh giới: linh sư sơ cấp, linh sư trung cấp, linh sư cao cấp, linh sư siêu cấp, linh tướng, linh vương, linh thần và linh đế.

-Đấu tu cũng vậy chia làm tám cảnh giới: đấu sư sơ cấp, đấu sư trung cấp, đấu sư cao cấp, đấu sư siêu cấp, đấu tướng, đấu vương, đấu thần và đấu đế.

-Từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp có mười tầng cảnh giới nhỏ. Qua tướng cấp thì sẽ có cảnh giới nhỏ khác là sơ kì, trung kì, hậu kì, đại viên mãn. Muốn tấn cấp từ tướng cấp trở lên phải trải qua độ kiếp.

-Thành công thì mạnh mẽ vạn phần, thất bại hên thì căn cơ đánh nát vĩnh viễn ở cao cấp kỳ, vạn kiếp bất phục. Xui thì thần hồn câu diệt, thân thể hóa hư vô trở về cát bụi.

Khi nói đến độ kiếp, mắt Chấp Minh lóa hàn quang. Khí thế bao phủ cả căn phòng đã. Những hình ảnh bằng hữu, kẻ thù hắn thất bại ở độ kiếp tấn cấp như hiên trước mắt hắn. Hắn không biết lần độ kiếp sắp đến mình sẽ ra sao.

Lạc Tiến liền hút sâu một hơi khí lạnh, tu hành cả đời chỉ vì muốn lên cấp và bị thiên lôi đánh cho thần hồn câu diệt. Đến nắm xương trắng cũng không còn, nhanh như vậy đã hết một kiếp người.

Thấy được vẻ lo sợ của Lạc Tiến khi nói đến độ kiếp. Chấp Minh liền nói:

-Ngươi yên tâm đi, trong vòng hai trăm năm, ngươi khó có thể trải qua độ kiếp.

-Vị đấu linh song tu đại thiên tài đó cũng mất đến hai trăm linh ba năm mới tu đến linh tướng đại viên mãn và tấn cấp. Từ đó về sau chưa ai phá vỡ được kỷ lục đó.

-Bây giờ ngươi chỉ cần là linh sư siêu cấp hay đấu sư siêu cấp. Đã là một cường giả đứng đầu một vực rồi.

Kiếp trước hắn là tên tội phạm, bị cả ngàn vạn người truy sát. Cuộc sống trốn chui trốn nhủi. Nhưng ở kiếp này hắn muốn làm lại từ đầu. Hắn không cầu đứng đầu thiên hạ, nhưng hắn đi đến đâu mọi người phải ngước mắt nhìn hắn.

-Nghĩa phụ, thế con là linh tu hay đấu tu.

Đôi mắt của Lạc Tiến lóa lên tinh quang. Theo hắn được biết dù là linh hay đấu tu đều có chỗ mạnh riêng, linh tu mạnh nhưng thọ nguyên lại ngắn hơn. Đấu tu thì yếu hơi tí nhưng bù lại thọ nguyên dồi dào và cơ thể cường đại.

Nên theo hắn cho du là đấu tu hay linh tu đều được cả. Nếu được chọn thì hắn muốn là linh tu hơn, vì theo lời của Chấp Minh linh tu mạnh mẽ hơn đấu tu nhiều.

-Trong phàm nhân năm người sẽ một người là đấu tu. Mà trong trăm ngàn có thể là vạn người lại chỉ có một linh tu. Nên ta không quá muốn kỳ người vọng sẽ thành một linh tu. Còn về đấu tu, dù người không thể nhưng ta có thể cưỡng chế linh khí nhập thể, biến ngươi thành đấu tu.

Linh tu tuy cường đại nhưng vô cùng khó để trở thành, nên Chấp MInh cũng không quá kỳ vọng. Đấu tu không phải là không thể, nhưng lỡ như hắn cũng phải là đấu tu thì... Nếu Lạc Tiến đã nhận hắn là nghĩa phụ, dù trả giá gì cũng ít ra cũng biết hắn thành đấu tu.

Rồi Chấp Minh, liền xoa đầu Lạc Tiến, cả hai rơi vào im lặng. Thời gian cứ như dừng lại.

Lần đầu tiên, Lạc Tiến thấy được ánh mắt đầy yêu thương của Chấp Mình. Đó là ánh mắt của Lạc Tiến khi nhìn con gái. Hắn cứng đờ người từ nhỏ cha hắn qua đời, mẹ thì không quan tâm hắn. Cha dượng thì bạo hành hắn.

Đây hắn cảm nhận được chút tình cảm gia đình, tình cảm giữa những người thân với nhau. Cha và con, vô thức mắt hắn hơi cay cay. Tiền kiếp hắn là người cứng cỏi nhưng kiếp này, hắn mới chỉ là đứa nhỏ. Vài thứ hắn không tự chủ được

Nhưng hắn liền cầm lòng lại được. Rồi nhìn Chấp Mình bằng con mắt đầy quyết tâm.

-Con muốn đừng đầu cái đại lục này

Khỏe miệng Chấp miệng hiện lên nụ cười.

-Tốt, đúng là con trai của ta.

-Nếu muốn biết mình là linh tu hay đấu tu thì cần phải làm việc đầu tiên đó là đào linh căn.

-Đào linh căn?

Bạn đang đọc Đứng Đầu Đại Lục sáng tác bởi anhlachum751
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhlachum751
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.