Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Gì Là Đắc Đạo Cao Nhân (2)

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

Ngọc Đỉnh bỗng nâng bàn tay xanh nhạt như ngọc.

Linh Hư Tử liền nghẹn, cứng họng ngừng nói, nhìn Ngọc Đỉnh không hiểu.

"Ý của Thượng tiên là..."

Ý của bổn tọa là mọe mấy tên nhãi các ngươi sao lại đuổi yêu nghiệt vào nhà của Đạo gia, mọe nó làm sao đạo gia đuổi ra được.

Ngọc Đỉnh thinh lặng nhìn mọi người.

Nhưng hắn giờ là Ngọc Đỉnh nhân chân, Xiển giáo Thập nhị Kim tiên đó!!

Cao nhân như vậy mà có thể trực tiếp mở lời nhờ bọn hắn nhanh chóng vào nhà bắt yêu quái đi sao?

Thôi đi thôi đi, hay là dẫn đám nhãi này vào trong núi dạo một vòng kiểu như lấy mèo bạn hù chuột nhà, xem xem có thể hù được con yêu quái kia chạy đi không.

Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn chúng, nói: "Các ngươi đi theo bổn tọa đi."

Nói xong, xoay người phía trên núi.

Nhìn đường lên núi dài dằng dặc.

Trong lòng Ngọc Đỉnh thở dài.

Sớm mà biết thế này hắn sẽ không đích thân đi chuyến này mà kêu Thanh Vân đi kêu người cho rồi, dáng vẻ hắn bây giờ là đang cố hết sức lết lên.

"Sư huynh, Thượng tiên có ý gì đây?"

Đám người Thủy Vân Tử, Xích Dương Tử kinh ngạc nhìn về phía Linh Hư Tử.

Linh Hư Tử hơi trầm ngâm, bỗng nhiên mắt sáng rực: "Thượng Tiên nhất định là có lời muốn giao phó ta."

"Nói các đệ tử khuôn phép một chút, nếu có người thật sự có phúc phận đạt được ít cơ duyên, vậy thì đủ cho chúng ta hưởng lợi vĩnh viễn rồi."

Nghe được hai chữ "cơ duyên", bốn trưởng lão mắt bỗng sáng rực.

Phía trước bóng dáng kia, trong mắt bọn hắn dần dần hóa thành một dãy núi cao hành tẩu, trên núi khắp nơi đều là bảo bối...

Xong bọn hắn khẽ dặn dò đồ đệ một lượt rồi mới dẫn chúng tiến về đỉnh núi phía trước.

"Sư thúc, vì sao con không cảm nhận được Thượng tiên cảnh giới gì?"

Trong đám người một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi hỏi, đôi mắt to tròn, xem ra hơi ngốc.

Thủy Vân Tử nhìn bóng Ngọc Đỉnh cách xa bảy tắm trượng, thấp giọng nghiêm túc nói: "Không, là vì đạo hạnh của ngươi quá thấp rồi, ngươi nói một giọt nước sao có thể cảm nhận được giang hải mênh mông?"

Nói thật, nếu không phải tiểu nữ tử này là con gái của Chưởng môn sư huynh, nàng ta vừa liều thốt ra mạo muội mạo phạm Thượng tiên, thì hắn sẽ không trả lời một câu hỏi ấu trĩ như vậy.

Tiểu nữ như suy nghĩ điều gì, nghĩ chút rồi lại nói: "Tiên đồng đệ đệ lúc nãy cũng đáp mây bay xuống, sao Thượng Tiên không bay lên giống vậy nhỉ?"

Tiên đồng đệ đệ thần kì đặc biệt như vậy....

Người Xích Dương Tử bị dọa run cả lên, nhanh chóng nhìn Thanh Vân bên cạnh Ngọc Đỉnh, sau khi phát hiện đối phương không có phản ứng gì, thấp giọng trách: "Ngươi biết cái gì, cảnh giới Tiên nhân sớm đã đến cảnh giới phản phác quy chân(trở lại nguyên trạng).

Đối với họ mà nói đi bộ tức là tu hành, dáng vẻ này của các người như những quỷ lười vậy, ngày thường đi hai bước đã muốn ngự kiếm..."

Cả đám đệ tử bị khiển trách một phen, vừa nhìn về phía Thượng tiên vừa đi bộ từng bước từng bước.

Trên mặt bọn lộ ra vẻ xấu hổ.

Ngay cả Thượng tiên bình thường cũng phải đi bộ tu hành, còn bọn hắn thì sao nào?

Ỷ lại sau khi có chút tu vi, dù là đi nhà cầu cũng lấy Ngự kiếm thuật thay cho đi bộ, hưởng thụ cảm giác thoải mái, an nhàn.

Đây là thái độ mà một tu tiên nên có sao?

Trong mắt chúng hiện lên sự quyết đoán.

Quyết định rồi!

Từ nay bọn hắn có đi nhà cầu cũng không ngự kiếm nữa.

Phía trước đám người

"Lão gia!"

"Hả?"

"Ta nghĩ nên bịt miệng nha đầu kia lại."

"Đó là ngươi đạo tâm tu hành chưa đủ, lại bị một câu nói mà ảnh hưởng tới tâm tình."

"...Được rồi!"

...

"Sư thúc, là Thượng tiên cố ý đi chậm như vậy sao?"

"Đương nhiên, đây là Thượng tiên để cho chúng ta có thời gian lĩnh hội một chút mĩ cảnh tiên gia phúc địa."

"Thượng tiên thật là một người tốt!"

Người tốt con khỉ...

Nghe được mình được cho là người tốt, khóe mắt Ngọc Đỉnh giật giật.

Lão tử đã xuất hết toàn lực để leo núi, tuy rằng thân thể Ngọc Đỉnh là đã luyện qua, nhưng bị đánh phế biến thành phàm thể, tố chất thân thể so với người bình thường cũng mạnh hơn một chút,

Nếu trèo lên núi đúng thật không sánh bằng với sinh lực của những tên cạnh bên này được.

Hơn nữa, hắn giờ là Ngọc Đỉnh chân nhân đó!

Một nén nhang sau.

Một đoàn người đã đến trước Kim Hà động.

Ngọc Đỉnh chân nhân thở không ra hơi.

"Oa, đó là cây Linh căn sao?"

"Câm lại cái miệng không hiểu chuyện của ngươi đi, đừng để Huyền Thiên Kiếm Tông chúng ta mất mặt."

Ngọc Đỉnh quay đầu lại nhìn thấy chúng đệ tử Huyền Thiên Tông vẻ mặt mới lạ quan sát bốn phía, tất cả đều mang vẻ mặt trầm trồ.

Xích Dương Tử đang thấp giọng răn đe đệ tử.

Ngọc Đỉnh: "..."

Bản chân nhân sao lại có cảm giác là hướng dẫn viên du lịch dẫn theo cả đoàn vậy nhỉ?

Vì để đảm bảo đạt được mục đích, ừ, vẫn phải nhịn một chút.

Nghĩ tới đây Ngọc Đỉnh ngồi xếp bằng trên ghế mây dưới cây Linh đào.

Trong nháy mắt phong thái cao nhân hiện ra.

Linh Hư Tử thấy thế rất nhanh khoát tay làm cho đám người sau không lên tiếng, tiến lên cung kính nói: "Thượng tiên dẫn bọn ta lên núi thế này là có gì muốn giao phó ạ?"

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ManKhoiLa
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.