Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Đến Bái Sư Ư (2)

Phiên bản Dịch · 1295 chữ

Thuật là vì đạo thuật và thần thông, dùng để duy trì thủ đoạn bản thân dùng trong kiếp số chống địch.

Nói đơn giản một chút là tương tự với nội lực và chiêu thức của võ hiệp.

Những thứ này Yêu được kế thừa còn dễ nói, nếu như là sơn dã tinh quái vốn là không người chỉ giáo, dựa vào bản năng tu luyện, nào có thủ đoạn chống lại thiên uy?

Vì vật lần hóa kiếp này sác xuất thành công là cảm Yêu.

Đương nhiên muốn có cơ hội một lần hóa hình cũng không phải dễ dàng gì, như đá, cỏ cây, bọn chúng nếu muốn mở ra linh trí để trở thành một sinh linh cũng rất khó.

Muốn nghênh đón hóa hình kiếp thì càng là khó càng thêm khó, có lẽ mấy vạn năm tích lũy bọn hắn mới có cơ hội hóa hình một lần.

Ầm ầm...

Trong mây đen phát ra một tiếng sấm vang cực lớn, đồng thời xuất ra một con điện xà lao nhanh về phía mặt đất.

"Yêu tinh, hóa hình kiếp..."

Không biết như thế nào, Ngọc Đỉnh chợt nhớ đến con Bạch Viên trộm đào của hắn nửa tháng trước.

Sau một hồi, lôi vân trên trời mới dần dần tản đi, còn đối tượng độ kiếp đã cách rất xa, Ngọc Đỉnh cũng không thấy rõ.

Kế tiếp lại trôi qua vài ngày.

Hôm nay bỗng có một thanh niên mi xanh mục tú xuất hiện dưới núi Ngọc Tuyền, sau khi ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao nhất, vẻ mặt hắn thành kính hướng về đỉnh núi từng bước từng bước đi lên.

Lúc đi được nửa đường, hắn chợt thấy một tiểu đồng áo xanh đứng bên bờ suối trong sơn cốc.

Chỉ thấy tiểu đồng bấm tay niệm chú, sau chỉ vào trong nước, một tiếng xùy, bọt nước từ nước sông văng ra, tiểu đồng bay lên không trung.

"Thủ đoạn hay quá!"

Thanh Vân mắt sáng lên kìm không được khai khẩu lên tiếng.

"Ai đấy?"

Thanh Vân biến nước tiêu tan, nhanh chóng tới trước mặt thanh niên,

thanh niên chắp tay cúi đầu: "Bái kiến sư huynh."

"Đừng bắt quàng làm họ, ngươi là ai mà gọi ta là sư huynh?"

Thanh Vân chằm chằm nhìn thanh niên ngờ vực không cho hắn chút thể diện.

Thanh niên ngượng ngùng cười nói: "Vậy thì bái kiến...Tiên đồng!?"

Thanh Vân đi quanh thanh niên một vòng, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên cười nói: "A, ta biết rồi, ngươi tới tìm lão gia bái sư học đạo, phải không?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Ngươi nhân thị (xuất thân) gì?"

"Mai Sơn nhân thị!"

"Mai Sơn?"

Thanh Vân kinh ngạc: "Chỗ đó cách Ngọc Tuyền sơn bọn ta cũng không gần á."

Thanh niên chắp tay cười nói: "Ai nói không phải đâu, không giấu gì Tiên đồng ta xuất môn đi tìm phỏng đạo đã rất nhiều năm rồi, lần này làm phiền Tiên đồng thay ta dẫn kiến một chút, ta sẽ cảm kích vô cùng."

"Không nghĩ ngươi lại bền lòng nghị lực như vậy."

Thanh Vân nghiêm nghị bắt đầu kính nể, quay mình nhìn về phía trên núi: "Nhưng mà lão gia ta vẫn đang ngủ trưa, chưa dậy thì ta không dám quấy phiền người."

Có lần hắn nhao nhao tìm Ngọc Đỉnh.

Sau đó hắn bị Ngọc Đỉnh chọn lấy cuốn sách năm ngàn chữ bắt hắn ba ngày phải thuộc hết, hắn thuộc mà tưởng như hết đời luôn rồi.

Thanh niên cười nói: "Tiên đồng chỉ cần thay ta thông truyền một tiếng ta vô cùng cảm kích rồi, còn lại là để xem ta với Thượng tiên có duyên pháp hay không."

Nói xong hắn quỳ xuống tại sườn núi.

Thanh Vân nhìn hắn tán dương, rồi lên núi.

Không lâu sau, Thanh Vân quay về bất lực buông tay: "Lão gia vẫn còn đang ngủ trưa."

Thanh niên cười nói: "Không sao, ta có thể đợi."

Thanh Vân gật gật đầu: "Nói thật, Ngọc Tuyền Sơn này chỉ có ta và lão gia hai người, bình thường cũng rất chán.

Người như ngươi vừa kiên nhẫn vừa nghị lực, nói chuyện so với tiểu nha đầu còn bùi tai hơn nhiều, ta nhìn ngươi cũng rất thuận mắt, nhưng không biết là lão gia nhìn ngươi có thuận hay không."

Nghe Thanh Vân lên mặt cụ non nói tiểu nha đầu, trong lòng hắn thấy buồn cười.

Thời gian chậm rãi qua.

Chờ một lúc mà đã tới xế chiều.

Phải kiên trì, Thượng tiên là đang muốn khảo nghiệm ngươi!

Thanh niên ngước về phía Kim Hà động, vẻ mặt cung kính, trong lòng không ngừng tự động viên chính mình.

Trước Kim Hà động

Ngọc Đỉnh đang ung dung nghĩ, lắc đầu thở dài:

"Trân ái sinh mệnh, tránh xa thức đêm nhỉ!"

Hắn quyết định buông Bát Cửu Huyền Công.

Tối qua nghiên cứu cả đêm, nhưng vẫn y như cũ không có bất kỳ thu hoạch gì, hắn dường như không muốn buông thì cũng phải buông rồi.

Nghiên cứu nữa tâm thái hắn nổ tung mất.

Dù sao coi như cái cây này dẫu tốt không thuộc về hắn, thì hắn cũng không thể vì một cái cây này mà bỏ cả khu rừng chứ?

Tiếp theo là hắn phải chọn một cuốn thượng đẳng, công pháp không thể kém Bát Cửu Huyền Công.

Tiểu tiểu Bát Cửu Huyền Công ngươi xem thường ai đó!

Đúng lúc này Thanh Vân đang cười đi lên :"Lão gia!"

Ngọc Đỉnh tức giận nói: "Cười láu lỉnh thế có phải là lại luyện không thành thuật thủy độn rồi?"

"Nào có, nào có, ta luyện thành rồi." Thanh Vân nói.

Ngọc Đỉnh thản nhiên nói: "Vậy thì là chuyện khác rồi."

"Lão gia pháp nhãn như đuốc, quả nhiên tất thảy đều không trốn được pháp nhãn của lão gia."

"E hèm?!"

"Lão gia, ngươi không cảm thấy núi Ngọc Tuyền to như thế này mà chỉ có hai người chúng ta ở, thỉnh thoảng có chút chút cô đơn, có chút chút nhàm chán sao?"

Ngọc Đỉnh nhìn Thanh Vân.

Chỉ cần có tiểu tử ngươi ở đây thì lão gia ta có thể khai phát ra trăm cách để bản thân khỏi nhàm chán rồi.

"Nói tiếp đi."

"Lão gia, ở sơn môn có một người tới, nói là tìm ngài bái sư học nghệ."

"Bái sư học nghệ?"

Ngọc Đỉnh vô thức lắc đầu: "Không nhận!"

Trình độ của hắn giờ mà thu đồ đệ?

Thì không phải là dạy phế cho người à!

Thanh Vân không nghĩ Ngọc Đỉnh lại dứt khoát cự tuyệt như vậy, cũng không để chút thương lượng, đành nói: "Vậy được rồi!"

Dứt lời, quay người quay xuống chân núi.

"Đợi chút!" Ngọc Đỉnh bỗng gọi lại.

Thanh Vân ngạc nhiên quay đầu, liền nhìn thấy Ngọc Đỉnh vẻ mặt âm tình bất định dường như rất rối bời.

Điều này ngược lại hắn không nhìn lầm.

Ngọc Đỉnh giờ phút này vô cùng rối bời.

Vừa nghe đến bái sư hắn lập tức nghĩ tới đồ đệ trung mệnh đã định tiểu Dương Tiễn.

Có thể Dương Tiễn trong Phong Thần sở trường là Bát Cửu Huyền Công. Dốt đặc cán mai, thì sao dạy đồ đệ?

Nhưng Dương Tiễn đã tới tận cửa chẳng lẽ hắn lại không thu.

"Vậy hắn tên gì?"

"Ây, quên hỏi rồi!"

Ngọc Đỉnh im lặng khoát tay: "Mà thôi, nếu như đã đến, vậy ngươi cứ dẫn hắn tới để ta tiếp kiến."

"Vâng, lão gia!" Thanh Vân vui mừng.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.