Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Phụ Để Tự Hiểu Rồi (1)

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

"Đúng, thiên phú, hơn nữa là cá nhân thiên phú."

Ngọc Đỉnh nhìn Viên Hồng nói ý tứ hàm xúc: "Ta Xiển Giáo đệ tử ngộ tính căn cốt phẩm hạnh đều là thượng đẳng, về phần ngươi..."

Tại sao sư phụ lại nhìn ta như vậy?

Chẳng lẽ căn cốt ta rất kém cỏi sao?

Viên Hồng nhìn ánh mắt Ngọc Đỉnh, trong lòng bất ổn, bỗng căng thẳng.

Ngọc Đỉnh gật đầu khẳng định nói: "Cũng không tệ lắm!"

Cũng không phải là hắn nói nhăng nói cuội.

Viên Hồng trong Phong Thần không chỉ có tu hành Bát Cửu Huyền Công, còn có thể cùng đệ nhất Xiển Giáo đời thứ ba Dương Tiễn không phân cao thấp.

Bởi vậy về phương diện ngộ tính căn cốt, đương nhiên không cần nói.

Viên Hồng thở phào nhẹ nhõm nỗi oán trong lòng, mắt nhìn Ngọc Đỉnh.

Sư phụ, có thể nói một lời luôn được không, có cần phải để hắn thở mạnh cũng không dám?

Sau đó hắn nhìn Thanh Vân một bên.

Viên Hồng bỗng như suy nghĩ điều gì, hắn biết rõ tiểu quỷ này học thói thích viếng người từ đâu rồi.

"Được rồi, đồ đệ, hôm nay đạo tu của Tiên mà ngươi muốn tìm cũng đã ở trong tay ngươi, giờ thì tự mình đi lĩnh hội đi!"

Ngọc Đỉnh khua tay nói: "Về phần trong ngươi có thể ngộ được bao nhiêu thì đều xem ngộ tính và tạo hóa của ngươi."

Viên Hồng khẽ giật mình, vội nói: "Sư phụ chẳng lẽ không thay đệ tử nói ra một chút được sao?"

Vậy mà Ngọc Đỉnh rung đùi đắc ý ngâm nga nói: "Khó! khó! khó! Đạo tối nhất, chớ đem trường sinh làm tầm thường, không ngộ duyên nhân truyền diệu quyết, không ngôn khẩu khốn thiệt đầu can (không gặp người duyên truyền bí kíp hay, không lời,miệng khó, lưỡi khô)."

Ý sư phụ là gì đây?

Viên Hồng nét mặt chấn động nhăn mày lại, cúi đầu cẩn thận suy nhĩ.

Ngọc Đỉnh thấy thế trong lòng hài lòng nở nụ cười.

Bồ Đề lão tổ nói nghe được lời này chính là ta nghe, thì cũng là tương đối có trình độ, dùng để chấn Bạch Viên một chút vừa khéo.

Lĩnh ngộ tốt đi đồ đệ!

Một lát sau bỗng nhiên sắc mặt Bạch Viên trắng nhợt, dường như nhận được đả kích cực lớn: "Ý của sư phụ là đệ tử không phải người hữu duyên, diễn giải cho đệ tử là lãng phí miệng lưỡi ạ?"

Nhóc khá lắm, hiểu được tới đâu rồi.

Ngọc Đỉnh khóe miệng hơi hơi run rẩy, nói: "Cũng không phải, có người truyền đạo giảng chữ duyên, nhưng vi sư truyền đạo giảng một chữ ngộ."

"Ngộ?" Viên Hồng khẽ giật mình. Khá lắm

"Vi sư để giảng đạo cho ngươi cũng không thành vấn đề, nhưng vi sư giảng luôn đạo cho ngươi, đó là việc của tự ngươi, chớ không phải, là của vi sư."

Ngọc Đỉnh nghiêm túc nói: "Lấy trình độ của vi sư dạy ngươi trường sinh bất lão, tu thành tiên nhân đạo quả ngươi cảm thấy có vấn đề không? Hoàn toàn không có vấn đề gì cả?"

Viên Hồng kinh ngạc gật gật đầu.

"Bò qua núi sao?" Ngọc Đỉnh hỏi.

Viên Hồng kinh ngạc gật gật đầu.

"Vậy tốt, con đường tu luyện này chính như leo núi, mà thành tiên chẳng qua là bắt đầu tiên lộ.

Vi sư truyền cho ngươi bí quyết pháp môn chẳng khác nào đưa công cụ dẫn ngươi xuống được núi này, cho người lên núi kia.

Về phần lên núi như thế nào, đi con đường kia ra sao thì đều do tự ngươi quyết định."

Ngọc Đỉnh nghiêm túc nói: "Nếu như vi sư mà nói cho ngươi, khác nào dẫn ngươi đi chọn con đường cho vi sư, như vậy thì người không đi được con đường của ngươi rồi.

Ngươi cũng đã biết, ngươi không đi ra được con đường của ngươi thì có kết quả gì?"

Viên Hồng sững sờ: "Đệ tử không biết, xin sư phụ cho biết."

Ngọc Đỉnh thở dài nói: "Vậy thì cao độ cao nhất của ngươi ở tương lai chỉ có thế leo tới mức của vi sư đây, mà mãi mãi không thể vượt qua được vi sư, giờ đã hiểu chưa?"

Viên Hồng nghe vậy gật gật đầu đăm chiêu.

Hiều rồi?

Hiểu rồi thì nhanh đi ngộ đi!

Ngọc Đỉnh nói thầm trong lòng, phải biết rằng chính hắn cũng chưa khai sáng, thì sao mà làm sư phụ giảng bài?

Nói trắng ra là, hắn đang dựa vào đồ đệ tự học.

Suy nghĩ một chút Viên Hồng lắc đầu nói: "Chớ nói là chỉ đạt được cao độ như sư tôn, cho dù là đạt được hai phần ba phần cao độ của sư tôn, đồ đệ cũng mãn nguyện rồi."

Nói xong gương mặt hắn lộ ra sắc khí.

Đây là lời trong lòng hắn.

Vai vế Ngọc Hư Cung thập nhị Kim Tiên trong Tam Giới cực cao, ai ai cũng thần thông quảng đại pháp lực cao cường.

Ngọc Đỉnh chân nhân trước mắt trong lòng hắn chính là một tòa nguy nga to lớn, thần sơn cao ngạo, tỏa ra quang huy, cao không thể chạm.

Chỉ có thể xem ở xa, không thể xem gần.

Bởi vì đi gần ngươi sẽ càng cảm giác được sự cao lớn và thần thánh của ngọn núi này, sự hèn mọn và nhỏ bé của bản thân, thật sự quá đả kích lòng tự tin của người ta rồi.

Hôm nay may mắn bái Ngọc Đỉnh chân nhân vi sư, là vì sự chân thành của Viên Hồng làm cho vàng đá cũng nứt, phúc khí đã tu luyện mấy đời.

Đạt tới trình độ của Ngọc Đỉnh?

Đùa gì vậy, đây không phải là kêu con kiến lớn lên biến thành Thần Long à, có thể không?

Ý nghĩ như vậy hắn chẳng dám nghĩ tới.

Nói lui thêm bước nữa, Ngọc Đỉnh chân nhân trình độ gì, hai ba phần mười của người là trình độ như thế nào? Tệ nhất cũng qua được Tiên Nhân cảnh giới rồi.

Ngươi nói cũng thành tiên được rồi thì hắn còn gì mà không thấy hài lòng nữa?

Ngọc Đỉnh: "..."

Không ngờ hắn cứ lừa dối nửa ngày, à không, là "khuyên bảo" đồ đệ phải học được cách tự học thành tài là uổng công lãng phí tình cảm?

Viên Hồng cười nâng Thiên thư lên nói: "Vì thế, hay là mời sư phụ thay ta giảng giải một chút đi!"

"Viên Hồng, ngươi làm sư phụ quá thất vọng rồi."

Ngọc Đỉnh bỗng nhiên vẻ mặt thất vọng nói: Nếu như vậy, vậy thì ngươi còn tu tiên cái gì, tìm đạo cái gì, càng sớm càng tốt hồi phủ dẹp đường làm Yêu của ngươi đi."

Dứt lời đi xuống giường mây cầm lấy Thiên thư, thất vọng liếc mắt nhìn Viên Hồng rồi đi một mạch.

Chỉ là ánh mắt thất vọng liền rơi trong mắt Viên Hồng tựa như sấm vang nổ tung trong đầu hắn, sắc mặt chợt trắng bạch, hồn siêu phách lạc đờ người nguyên tại chỗ.

Hắn rất mê muội, rất không hiểu!

Tại sao trước đó vẻ mặt ôn hòa của lão sư đối với hắn bỗng thành thất vọng rồi?

Là bởi vì bản thân không muốn vượt qua người sao?

Thế nhưng lấy trình độ với cảnh giới như thế nào không thể ước lượng của sư phụ, hắn một tên tiểu yêu có thể vọng tưởng vượt qua sao?

Trong lòng tự mình biết rõ cũng là sai sao?

Đứng một bên, thấy bộ dạng hồn siêu phách lạc của Viên Hồng, Thanh Vân lắc đầu than thở rời đi.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.