Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem Thiên Phú (2)

Phiên bản Dịch · 922 chữ

Ngọc Đỉnh đương nhiên nghe ra được tâm tư này, nhưng không để ý lựa chọn không tiếp trà, trầm ngâm một lát, bỗng nói: "Đúng rồi, ngươi nói ngươi tới từ Mai Sơn, trên Mai Sơn đó đã có mấy con tinh quái thành khí hậu rồi?

"Không hổ là chân nhân, tới chuyện này cũng biết."

Viên Hồng kinh hãi, vì nằm ngoại dự tính của bản thân mà không khỏi kiềm được vui mừng, quả nhiên trước đẳng cấp của chân nhân không thể nói dối được.

"Ngươi với mấy con tinh quái đó có liên quan thế nào?"

"Mai Sơn rất lớn, không chỉ có tinh quái tu luyện, còn có Nhân tộc Luyện Khí Sĩ, nhưng bình thường mọi người mỗi người đều tự tu luyện, cơ bản là không có giao lưu."

Ngọc Đỉnh nhẹ gật đầu, đứng lên cũng không nói gì, quay về Kim Hà động.

Nhìn thẳng bóng lưng của Ngọc Đỉnh rời đi, Viên Hồng không ngừng gượng cười.

Kiểu như...thông minh quá sẽ bị thông minh hại!

Đêm hôm đó Ngọc Đỉnh thức trắng đêm.

Lẳng lặng ngồi trên giường mây một đêm, suy tư một đêm.

Ngày kế tiếp Ngọc Đỉnh trực tiếp đi tới trước chỗ Hồng Viên đốn củi, một đôi mắt có cả những tia máu li ti nhìn chằm chằm hắn.

"Chân...chân nhân buổi sáng tốt lành."

Viên Hồng bị ánh mắt Ngọc Đỉnh hù giật cả mình.

"Đi theo ta!"

Ngọc Đỉnh nói xong, chắp hai tay sau lưng rời đi.

Viên Hồng liếc mắt hướng Thanh Vân đang luyện kiếm.

Thanh Vân không biết nói gì: "Ngươi nhìn ta làm gì, lão gia kêu đâu phải ta."

Viên Hồng kịp phản ứng, nhanh chóng đi theo.

Chuyến này đi xuống núi.

Viên Hồng đi sau lưng Ngọc Đỉnh, tuy rằng trong lòng còn có nghi hoặc nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, cứ như vậy hai người đi tới chân núi Ngọc Tuyền.

Trước mắt sừng sững ba chữ vàng Ngọc Tuyền Sơn trước sơn môn.

Chờ sau khi Viên Hồng ra khỏi cửa, Ngọc Đỉnh bỗng nhiên nói: "Đi thôi, quay về!"

Nói xong lại quay người dẫn đầu vào sơn môn, đi lên trên núi.

"Này là..."Viên Hồng bối rối.

Ngọc Đỉnh dẫn hắn từ trên núi xuống, sau lại muốn đi lên, để làm gì vậy?

Lắc đầu, Viên Hồng thở dài, cất bước đi vào sơn môn.

Lúc một chân hắn bước qua sơn môn, bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sơn môn, rồi lại nhìn xuống chân: "Bước vào sơn môn...nhập môn, nhập môn đệ tử..."

Mặt Viên Hồng bỗng lộ ra vui mừng như điên.

Hắn hiểu rồi, lại nhìn hình bóng lẳng lặng đi lên trên núi kia, hốc mắt hắn từ từ ươn ướt...

Ba năm rồi!

Cuối cùng cũng chờ đến, thật tốt vì hắn đã không bỏ cuộc.

"Làm gì đó sao còn không lên theo?"

Ngọc Đỉnh quay lại cau mày thúc giục.

"Vâng vâng vâng!"

Viên Hồng lau ánh mắt đỏ hoe, trả lời rồi nhanh chóng đi lên.

Sau đó không lâu, bên trong Kim Hà động

Ngọc Đỉnh ngồi ngay ngắn trên giường mây, Thanh vân đứng ở bên cạnh.

Viên Hồng mừng rỡ quỳ dưới giường mây dập đầu nói: "Đệ tử Viên Hồng bái kiến sư phụ."

"Viên Hồng, ba năm nay, bần đạo nhìn ngươi tuy là xuất thân dị loài, nhưng mà phẩm hạnh tâm tính cũng ổn, cũng có chút căn tính, vì vậy quyết định thu ngươi làm môn hạ của ta."

Ngọc Đỉnh vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà để hôm nay sư phụ cũng răn đe ngươi trước, sau khi ngươi học được kĩ năng vi sư, sư phụ cũng không cầu ngươi nhất phương tạo phúc nhưng cũng tuyệt đối không được nguy hại thế gian.

Nếu như để bần đạo biết được, ngươi ỷ vào những điều theo học từ bần đạo làm xằng làm bậy, gieo họa người khác, vậy chớ trách bần đạo tới dọn dẹp cửa ngõ."

Viên Hồng thần tình rùng mình, khom người cúi đầu: "Đệ tử ghi nhớ sư tôn dạy bảo, vĩnh viễn không dám quên!"

Ngọc Đỉnh nhẹ gật đầu, lấy Bát Cửu Huyền Công từ trong lồng ngực ra: "Cuốn Thiên thư này thích hợp ngươi tu luyện, ngươi cầm lấy đi nghiên cứu đi!"

Thanh Vân tiến lên nhận lấy đưa đến trước mắt Viên Hồng.

Hắn cũng nhận ra Thiên thư trong tay hình như là cuốn mà lão gia thường xuyên nâng trên tay xem say sưa.

Viên Hồng nhanh chóng đưa hai tay ra nhận lấy, nhìn rồi nói: "Đệ tử đa tạ sư phụ truyền pháp.

Cuốn Thiên thư này đệ tử may mắn xem qua vài lần, nội dung tối nghĩa huyền ảo, làm cho người ta khó hiểu, dạn hỏi sư tồn còn có bí quyết tu luyện không?"

"Đương nhiên có!" Ngọc Đỉnh gật đầu.

Viên Hồng mắt sáng lên: "Dạn hỏi sư phụ bí quyết tu hành cuốn Thiên thư này là..."

"Nghe cho kỹ, bí quyết ở chỗ..."

Viên Hồng bộ dạng rửa tai lắng nghe, không dám một hơi thở mạnh.

Thanh Vân một bên cũng dựng lỗ tai.

Ngọc Đỉnh nhìn vẻ mặt chờ đợi của hai người, miệng thốt ra năm chữ: "Chủ yếu xem thiên phú!"

Viên Hồng: -.-

Thanh Vân: "..."

Lão gia trả lời quả nhiên chưa bao giờ để cho ta thất vọng.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.