Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt Không Thể Tả (2)

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Viên Hồng đưa tay vương vai duỗi người.

"Tỉnh rồi?"

Lúc này sau lưng của hắn truyền tới một âm thanh văng vẳng.

"Ahhhh, quỷ..."

Âm thanh này hù Viên Hồng tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, thẳng từ chỗ phát ban đầu vọt thẳng ra ngoài, vút thẳng lên trời, lòng còn sợ hãi nhìn về phía sau.

Định thần nhìn lại chính là Ngọc Đỉnh.

Giờ phút này ngồi xếp bằng sau lưng hắn trên tảng đá xanh dưới gốc cây.

Điều này làm cho hắn nghẹn đem những chữ phía sau chữ "A" nuốt vào.

Ngọc Đỉnh hai mắt không mở, thản nhiên nói: "Cái gì?"

"Quỳ an!"

Viên Hồng đánh lạc hướng nhanh chóng, bỗng một bước vọt tới trên dốc núi hướng tới Ngọc Đỉnh, cười nói: "Đệ tử hướng sư phụ quỳ an."

Sau đó, Viên Hồng mắt nhìn Ngọc Đỉnh, vẫn còn tảng đá lớn dưới người hắn chợt mắt hắn đỏ lên.

Ngọc Đỉnh điềm nhiên nói: "Sao vậy?"

"Lúc đệ tử ngộ đạo, thường xuyên cảm giác được thường xuyên có người tới trông coi, thay ta hộ pháp một lát sau mới rời đi."

Viên Hồng cảm động nói: "Chưa từng nghĩ tới cảnh là tôn sư trực tiếp trông coi đồ nhi thay đệ tử hộ pháp."

Hắn cảm thấy sư phụ thật ấm áp, rất thân thiết!

Trước kia hắn cảm thấy sư phụ với thần tiên thông thường trong truyền thuyết thường cao lãnh, không ăn khói lửa của nhân gian.

Thế nhưng theo ở chung, dần dần, hắn phát hiện vị sư tôn này so với các Tiên nhân khác có chút bất đồng.

Sư phụ này không bởi vì hắn là yêu mà mà kỳ thị hắn, cũng không bởi vậy mà giấu giếm hắn, cho hắn vô thượng Huyền Công không nói, còn dạy đạo hắn học được lí niệm bước trên con đường của bản thân.

Đúng vậy, sau khi hắn ngộ được chân tủy của Bát Cửu Huyền Công mới biết Huyền Công này là một môn pháp lợi hại như thế nào.

Càng không cần nói đến đằng sau thần thông đạo thuật hoặc là cường đại vô song, hoặc là huyền bí vô tận.

"Không phải là vi sư, là Thanh Vân."

Ngọc Đỉnh nói: "Hai ngày nay hắn tiêu chảy, vì thế đúng lúc vi sư mới ở đây."

Viên Hồng giật mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: "Hóa ra là Thanh Vân à?"

Đúng rồi! Đúng rồi!

Với thân phận của sư phụ sao có thể thừa nhận hộ pháp cho đệ tử.

Bản thân được chiếu cố một chút, thể diện của sư phụ.

Ngọc Đỉnh liếc nhìn hắn một cái, đứa nhóc này sao nhìn mình ánh mắt lạ thế này?

Ây! Bần đạo không có lừa ngươi thật nha!

Ngọc Đỉnh hơi cạn lời rồi, hắn nói thật rồi mà.

Đương nhiên hắn cũng hoàn toàn quan tâm tên đồ đệ này.

Hắn tuy rằng ném Thiên thư kêu Viên Hồng tự học, nhưng hắn há nào lại không lo lắng sẽ xảy ra vấn đề khi tự học chứ?

Chỉ là vì mặt mũi và hình tượng, vì vậy hắn chỉ âm thầm quan sát, để tên ranh con Thanh Vân kia không phát hiện ra mà thôi.

"Huyền Công ngươi ngộ ra rồi à?"

Ngọc Đỉnh thản nhiên nói.

Thế nhưng nếu ngộ ra rồi,

Đồ nhi giỏi, nhanh chia sẻ kinh nghiệm với sư phụ đi!

Viên Hồng gật đầu lia lịa, hưng phấn nói: "Dạ, hơn nữa, đệ tử còn luyện thành một ít đạo thuật."

Ngọc Đỉnh mắt sáng lên: "Vậy cảm giác của ngươi sau khi luyện bộ Huyền Công này như thế nào?"

Viên Hồng trầm ngâm thật lâu, chậm rãi phun ra tám chữ: "Vô thượng diệu quyết, ảo diệu vô cùng."

"Đó là đương nhiên, vi sư truyền cho ngươi là đệ nhất hộ pháp thần công Huyền Môn ta mà."

Ngọc Đỉnh kiềm lại sự vội vã trong lòng, thản nhiên nói: "Ừ, nhưng mà để tránh ngươi đi tới đường rẽ, ngươi nói trước bản thân một chút, vi sư xem ngươi có đi tới ngã rẽ hay không."

Viên Hồng trầm ngâm thật lâu lại chậm rãi phun ra bốn chữ: "Tuyệt không thể tả!"

"Sau đó thì sao?"

Ngọc Đỉnh trông mong chờ đợi.

Viên Hồng nghĩ rồi nói: "Hết rồi!"

"Hết...hết rồi?"

Ngọc Đỉnh tưởng như là mình nghe lầm.

Bần đạo cảm giác ngươi "mọe" lại giám trêu ta!

Thế nhưng bần đạo không có chứng cứ!

"Thật sự là hết rồi, sư phụ, không phải là đệ tử không nói mà là đệ tử cũng không biết nói như thế nào, đó là một điều mà không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả."

Viên Hồng rất cuống cuồng, nhưng mà cũng rất bất lực, bỗng nhiên nhanh trí nói: "Nếu không sư phụ, người tra xét hành khí lộ tuyến của đệ tử một chút, thay đệ tử kiểm tra luôn!"

Sau đó hắn cúi đầu đợi Ngọc Đỉnh kiểm tra.

Thế nhưng là chờ một lúc lâu cũng không thấy Ngọc Đỉnh động thủ, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trên mặt sư phụ mang vẻ thất vọng tràn trề.

Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Ngọc Đỉnh thất vọng như thế.

Chẳng lẽ sư phụ cho là ta giấu giếm người, nên thất vọng về ta?

Trong Lòng Viên Hồng không khỏi lo lắng.

Hắn rất muốn đem quá trình ngộ đạo tu luyện nói ra, nhưng cũng chẳng biết nói thế nào nữa.

"Không cần, nói không được cũng không sao."

Ngọc Đỉnh nhìn ra được vẻ lo lắng của Viên Hồng, biết mình lại dọa đồ đệ sợ rồi.

Thế là lấy một nụ cười để trấn an hắn.

Viên Hồng thấy thế càng không ngừng luống cuống hơn.

Nụ cười của sư phụ tại sao miễn cưỡng vậy?

Ngọc Đỉnh: "..."

Ngươi nói xem, cách dạy của hắn rất sáng suốt, cũng không phải là kiểu nghiêm sư xuất cao đồ, đối với đồ đệ cũng không đánh không mắng.

Đồ đệ của hắn tại sao lại sợ hắn đến thế!

Nghĩ mãi mà không hiểu!

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.