Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Đỉnh Không Biết Chữ (2)

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Bên ngoài động Kim Hà

Thấy Thái Ất chân nhân đi ra, Vân Trung Tử cùng Hoàng Long lập tức nghênh tiếp.

"Thái Ất, Ngọc Đỉnh sao rồi?"

Hoàng Long vội vàng hỏi, ánh mắt đảo về phía trong động.

"Lần này Ngọc Đỉnh thương rất nặng, giờ đã ổn rồi, tiếp theo cần phải tĩnh dưỡng nhiều." Thái Ất chân nhân nói.

Hoàng Long chân nhân thở nhẹ nhõm: " Vậy tốt rồi, tốt rồi, đi thôi, Thái Ất, giờ chúng ta đi Côn Lôn Sơn tìm sư tôn, tìm sư huynh đệ để lấy lại công bằng cho Ngọc Đỉnh." - Nói xong hắn có chút phẫn nộ không kìm được.

Mấy cái tên đó lấy đông địch ít, bảy tên đánh với hai bọn ta còn dùng pháp bảo.

Nhưng ai cũng biết trong tay hắn ngoại trừ có thanh tiên kiếm tự luyện, còn lại bảo bối gì sư phụ cũng không ban cho hắn.

Đấu Pháp Bảo-------- đây chẳng phải rõ ràng ức hiếp người đàng hoàng sao.

Quả thật muốn khuếch trương theo kiểu này ư?

Vân Trung Tử một bên hơi chau mày cũng chẳng thấy rõ.

"Đợi đã, theo ý của Ngọc Đỉnh sư đệ thì đệ ấy đã không sao rồi thì coi như cho qua, chúng ta không cần làm phiền sư tôn đâu."

Thái Ất chân nhân lắc đầu: "Dù gì hắn bị đánh như vậy mà truyền ra ngoài thì cũng chẳng vẻ vang gì, còn ảnh hường tình cảm giữa sư tôn và sư thúc, đúng rồi, các ngươi về thì cũng đừng nói cho các sư đệ khác."

"Hả? Không truy cứu?"

Vân Trung Tử sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xa xăm trong động phủ. Quyết định này của Ngọc Đỉnh nằm ngoài dự tính của hắn.

"Cái gì? Vậy chuyện này như vậy là xong rồi sao?" Hoàng Long chân nhân lo lắng.

Hắn còn muốn đi tới trước chỗ Nguyên Thủy ra sức thảm xem xem thử có được sư phụ ban cho kiện bảo vật không.

" Không vậy thì có thể thế nào bây giờ, chả nhẽ lại để sư tôn với sư thúc đổ máu, Ngọc Hư Cung cùng Bích Du Cùng một trận đại chiến?

Giống nhau cả, người bị bao vây phải chịu thua thiệt cả, tại sao lại có sự khác biệt lớn vậy chứ?

Nhìn Ngọc Đỉnh, người bị đánh phế, đạo hạnh mất, mặc dù như thế vẫn phải cắn răng nuốt oan ức, vì sư phụ và quan hệ với Ngọc Hư Bích Du mà nghĩ cho đại cục.

Có thù cũng muốn tự mình đi giải quyết, không giống như con nít thường đánh không lại sẽ khóc rồi đi mách gia trưởng.

Nhìn lại trên người Hoàng Long không hề hấn chút nào, có ý tốt ồn ào đi tìm sư phụ mại thảm, thay người ra mặt?

Vân Trung Tử nghĩ xong liền lấy ra một cây nhỏ phát ra ánh sáng: "Nếu như vậy thì bọn ta cũng yên tâm rồi, trên đường tới đây ta gặp được cây Linh căn này, muốn tặng cho Ngọc Đỉnh sư huynh."

"A, tặng người rồi..."

Hoàng Long chân nhân mắt nhìn Linh căn, ngậm ngùi.

Đều bị người khác vây đánh, tại sao lại đãi ngộ có sự khác biệt lớn đến vậy?"

Vân Trung Tử, Linh căn ngươi không cần phải nói sớm như vậy!

"Sư đệ có lòng, vậy ta thay Ngọc Đỉnh đa tạ Vân Trung Tử sư đệ." Thái Ất nhìn cây Linh găn mắt sáng lên, đưa tay tiếp nhận.

"Không cần, không cần như vậy Thái Ất sư huynh, bọn ta thể vào thăm Ngọc Đỉnh sư huynh không?"

"E là không được, vết thương Ngọc Đỉnh chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ mới chỉ ổn định, vừa ngủ rồi."

Thái Ất từ chối khéo: "Tiếp theo đệ ấy còn phải tĩnh dưỡng lâu nữa, nhưng mà cứ yên tâm, có ta đây Ngọc Đỉnh sẽ không sao đâu."

Vân Trung Tử gật đầu: "Tốt, vậy đợi ít ngày nữa đệ lại tới thăm, cáo từ!"

Thái Ất nhẹ gục đầu, mắt nhìn Vân Trung Tử rời đi.

Hoàng Long chân nhân trơ mắt nhìn Linh căn, Thái Ất chau mày nhìn Hoàng Long, nghĩ thử nên đuổi vị sư huynh này kiểu gì đây.

Bỗng nhiên Hoàng Long nghĩ ra điều gì: " Tốt, vậy giao Ngọc Đỉnh cho đệ, Thái Ất, bên kia vi huynh còn có chút việc, huynh đi trước đây."

Thái Ất bất ngờ gật đầu nhìn theo hắn rơi đi, cây Linh căn nằm trên tay, cười: "Vân Trung Tử đúng là may mắn."

Hắn đứng trước cửa động phủ chọn nơi tốt nhất, nhẹ vung tay trên đất, mặt đất quay cuồng tạo thành một cái hố, sau đó đặt cây Linh căn trồng xuống.

Trên thiên không, Vân Trung Tử cưỡi mây cau mày trầm tư.

Ngọc Đỉnh sư huynh lần này quả thực thương không nhẹ, chỉ là không ngờ huynh ấy cuối cùng nhẫn nhục, có thể huynh ấy cũng rằng việc này sẽ đại náo nhiêm trọng...

Vân Trung Tử thở phào đồng thời không ngừng nghĩ tới việc lấy toàn cục làm trọng của sư huynh đưa ra thật đáng kính phục.

Không nói Ngọc Đỉnh sư huynh đối với chúng sinh lòng mang nhân ái, nhưng ít nhất cũng là con người biết trọng đại cục.

Đổi lại nếu là người khác mà gặp sự như vậy sẽ dùng phương thức xử lí, hừm, Hoàng Long là một ví dụ.

Đang nghĩ thì Hoàng Long chân nhân đã đuổi kịp từ phía sau: "Vân Trung Tử đang nghĩ gì vậy, ta gọi lớn như vậy mà đệ vẫn không nghe."

Vân Trung Tử: "..."

Nãy hắn định hỏi ngươi cái gì cũng chưa phát hiện ra sao?

Nhưng mà nhìn mặt của Hoàng Long chân nhân, hắn biết rồi, tên này đúng là cái gì cũng không phát giác, cái gì cũng không nghĩ tới.

"Không có gì, đúng rồi, động phủ của ta có việc, tiểu đệ phải đi trước rồi." Trung Tử Vận nói rồi tăng tốc mây dưới chân rời đi.

"Này, sư đệ, chớ đi nhanh vậy chứ, để vi huynh tiễn đệ một đoạn." Hoàng Long chân nhân vội đuổi theo.

Trung Tử Vận thật là may mắn, ra khỏi cửa liền nhặt được bảo bối, lần này nhất định hắn phải đi theo, nhãn sắc chú ý tứ phương, sớm biết Vân Trung Tử nhìn thấy bảo bối như vậy, lại nhìn nó không thể vào tay...

Nghĩ tới đây, Hoàng Long chân nhân trong lòng bỗng nhiên thấy dằn vặt và nhục nhã xấu hổ, trong đầu giống như có một con Tiểu Bạch Long quở trách:

"Hoàng Long là Hoàng Long, sao ngươi lại vô liêm sỉ như vậy, ngay cả cơ duyên bảo vật của sư đệ mà cũng mê muội."

Lúc này một con Tiểu Hắc Long khác lại nhảy ra phản bác: " Người đừng đứng đó mà nói không quặn lòng. Ngươi nói thập nhị thượng tiên ngoài huynh ấy ra thì ai cũng được ban thưởng Trấn động chi bảo, chỉ có huynh ấy nhất cùng nhị bái cũng không có gì."

Những lời này khiến Hoàng Long chua xót.

Hắn cũng không biết hắn đã làm sai điều gì, nhưng trong thập nhị nhân, lão sư không chào đón nhất là hắn, trái lại sau khi xuất sư, không cho hắn thứ gì, chỉ có một mình hắn.

"Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu sầu khổ, còn kém sắc trên mặt thì sư phụ lại nghe ta nữa rồi." Hắc giác Tiểu Long cười cợt nói.

Hoàng Long chân nhân chợt vứt bỏ hoài niệm trong đầu của hai con tiểu long, đuổi theo Vân Trung Tử.

Lần trước hắn gọi Ngọc Đỉnh ra ngoài thì gặp phải vận khí xem có thể phát hiện bảo bối không, chỉ là không nghĩ sau đó lại xảy ra chuyện.

Vân Trung Tử nghe thấy tiếng gọi, càng đi nhanh hơn.

Bên trong động Kim Hà

Thái Ất quay lại liền thấy Ngọc Đỉnh trong tay đang cầm cuốn <> , xoa đầu, chau mày thở dài, xem ra hắn vẫn còn đau đầu.

Thái Ất cười nói: "Có phải là xem những thứ này trong pháp môn lại thấy đau đầu hơn không?"

Đương nhiên là đau đầu, thậm chí là muốn ói máu.

Ngọc Đỉnh ủ rũ gật đầu.

Cầm Tu tiên pháp quyết trong truyền thuyết nơi tay, nhưng những chữ trên đây nửa chữ hắn cũng chẳng biết, trên đời này có việc nào rắc rối hơn đây nữa không?

Hắn giờ đây buồn bực, một câu cũng chẳng buồn nói.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ManKhoiLa
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.