Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Đàn Bà Thắt Cổ (4)

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Cứ đi một khoảng, Nhan Tuấn Trạch lại quay đầu nhìn bậc thang tầng hầm, nhưng không thấy đôi giày nữ màu trắng kia.

Sau khi tiến đến gần “thứ” kia, Nhan Tuấn Trạch trèo lên một cái rương gỗ, thò tay chạm vào nó, xác định đó chính là một cổ thi thể.

Thi thể đã không còn hư thối, giờ chỉ là một bộ xương khô, bất quá quần áo trên người không có dấu hiệu rách nát, chỉ phủ một tầng tro bụi dày đặc, đã nhìn không ra là váy hay là áo, quần.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy rất khó hiểu, thi thể đã thành như vậy, cái đầu lưỡi thò ra kia còn nguyên vẹn được à?

Sợ là cũng đã sớm thối rữa thì cặn rồi.

Cái rương dưới chân không đủ cao, mang theo thắc mắc, hắn giẫm lên rương, từ từ dịch chuyển ra phía trước cỗ thi thể.

Dưới chân phát ra âm thanh ken két, dường như cái rương này bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

Nhan Tuấn Trạch cẩn thận từng chút một, đứng vững, lúc này mới ngẩng đầu nhìn, kế tiếp… Hắn đờ ra.

Trên cái đầu lâu tóc tai rũ rưỡi kia, một cái lưỡi dài rũ xuống. Từ trên xuống dưới, hiễn nhiên chỉ có cái lưỡi này cùng tóc là còn nguyên vẹn.

Nhan Tuấn Trạch quay đầu nhìn bậc thang, dưới ánh đèn pin, không thấy quỷ hồn Diệp Trân Nam.

Vẫn còn đủ thời gian.

Hắn nghĩ nghĩ, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nhón chân, thò tay qua.

Bởi vì đầu lưỡi rũ xuống gần 10 centimet, cho nên dù đứng trên rương gỗ, Nhan Tuấn Trạch vẫn có thể với tay tới.

Sau khi chạm vào, cảm giác không giống như Nhan Tuấn Trạch tưởng tượng, đụng một cái liền hóa thành bụi phấn, mà trái lại, đầu lưỡi mềm nhũn, còn rất tươi đấy, không khác gì lưỡi heo vừa mổ xong.

Trong lòng đang lên cảm giác ngấy, Nhan Tuấn Trạch rùng mình một cái, cúi đầu nhìn, xem thử có thứ gì có thể giúp mình đứng cao hơn được không.

Bởi vì với độ cao hiện tại, hắn chỉ có thể sờ đến đầu lưỡi, căn bản không cách nào nhét nó vào miệng bộ xương khô này.

Nhờ vào ánh sáng đèn pin, hắn nhanh chóng nhìn thấy một khung thang xếp. Nó đang nằm trên đất, gần như bị tro bụi bao phủ, nếu không cẩn thận quan sát, chắc chắn không thấy được nó.

Nhan Tuấn Trạch định nhảy khỏi cái rương, dựng thang xếp lên, bắt đầu trèo. Sau khi đến được độ cao mong muốn, hắn còn phải nghĩ phương pháp nhét cái lưỡi trở lại cho Diệp Trân Nam.

Bất quá, khi vừa nhảy xuống rương gỗ, hắn chợt cảm thấy khẩn trương, lần nữa quay đầu nhìn lại….

Một đôi chân mặc quần trắng đã xuất hiện ở bậc thang, còn ba bước nữa là có thể xuống đến tầng hầm.

Dưới ánh đèn pin, đôi chân kia đặc biệt bắt mắt.

- Đến rồi!

Nhan Tuấn Trạch không dám chần chừ nữa, lập tức nhảy xuống, nâng cái thang dính đầy tro bụi lên, một lượng lớn bụi tản ra trong không khí, khiến hắn không khỏi ho khan.

Dựng chắc thang xếp, Nhan Tuấn Trạch lập tức leo lên.

Thang xếp vang lên âm thanh “ken két”, xem ra đã nhiều năm không tu bổ, chỉ sợ động tác mạnh một chút sẽ trực tiếp giẫm nát thanh gỗ dưới chân.

Hắn vội thả chậm tốc độ, giẫm thử một bước, sau đó mới dám phóng chân đi tiếp.

Leo đến bậc thang kế đỉnh, hai chân vòng qua, cố định hai bên thang, giữ vững thân thể, lúc này, cao độ đã đủ để Nhan Tuấn Trạch có thể nhét đầu lưỡi vào miệng Diệp Trân Nam.

Trước khi cầm lấy đầu lưỡi, Nhan Tuấn Trạch liếc nhìn về phía bậc thang xuống tầng hầm, đôi chân kia vẫn còn đứng đấy.

Hắn mừng thầm, hi vọng Diệp Trân Nam cứ đứng đó, chờ mình hoàn thành xong nhiệm vụ rồi hãy xuống.

Dù sao thì hiện tại hắn cũng đang phấn đấu vì mỹ mạo của cô ta mà!

Duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng cầm lấy đầu lưỡi, mềm nhũn, bởi vì không có nước bọt cho nên không mang lại cảm giác trơn trượt.

Da gà đua nhau nổi lên, cố gắng nhịn xuống, lại nổi lên…

Một tay nắm lấy đầu lưỡi thì không cách nào nhét vào miệng Diệp Trân Nam được, hết cách, Nhan Tuấn Trạch ngậm đèn pin trong miệng, dùng cả hai tay, cầm lấy cái đầu lưỡi kia, dùng sức nhét vào trong khoang miệng.

Bất quá, hắn nhanh chóng phát hiện khớp hàm của khô lâu bị lỏng, không cách nào đóng lại được, đầu lưỡi đút vào được một nửa, không bao lâu sau lại lòi ra.

- Như vậy không được.

Nhan Tuấn Trạch lắc đầu, hai tay cầm đầu lưỡi, vô thức nhìn về phía bậc thang.

Kế đó, hắn run bắn người, hai cái chân vừa nãy còn đứng đó giờ đã không thấy đâu.

Dưới ánh đèn pin là một khoảng không trống rỗng.

- Đi lên lầu? Hay xuống tầng hầm rồi? - Tim Nhan Tuấn Trạch vọt thẳng lên cổ.

Vội quay đầu, đèn pin trong miệng quét quanh một vòng, hình như không thấy quỷ hồn Diệp Trân Nam.

Không thể có chuyện đi lên, chắc chắn là cô ta đã xuống tầng hầm.

Nhan Tuấn Trạch biết rõ mình phải tăng tốc, hắn bắt buộc bản thân dời lực chú ý vào đầu lưỡi trên tay. Bắt lấy đầu lưỡi, lần nữa nhét vào miệng khô lâu.

Đồng thời, lúc này hắn cũng nhìn rõ rốt cuộc khoang miệng của Diệp Trân Nam có kết cấu thế nào.

Phần cuối lưỡi dường như có một thứ như mạng nhện, đính chặt cái lưỡi, giữ cho nó không hoàn toàn rơi ra.

Nếu như có thể nhét phần nhọn của đầu lưỡi vào chỗ dính kia, như vậy, cả cái lưỡi dù có nhét hết vào cũng sẽ không tiếp tục rủ xuống.

Nhan Tuấn Trạch đã có chủ ý.

Đang lúc định dùng hai tay thao tác, sau lưng vang lên một âm thanh mơ hồ, cứ như có ai đấy đang ngậm thứ gì đó trong miệng, cho nên không cách nào phát âm rõ được.

Giống với trước khi trở về, nhưng lần này, Nhan Tuấn Trạch đã cơ trí hơn, hắn biết rõ ý của cô ta đại khái là:

- Mi đang làm gì đó?

Âm thanh vang lên ngay sau lưng khiến hắn không dám quay đầu lại, đảm bảm vừa quay lại sẽ là cảnh tượng mắt to trừng mắt nhỏ.

Âm Dương Tiên Sinh từng nói không thể đối mặt với Diệp Trân Nam, cho nên sau khi nghe thấy âm thanh kia, Nhan Tuấn Trạch giật mình một cái, tuy nhiên vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục nhét đầu lưỡi vào.

Có thể tượng tượng, lúc này quỷ hồn Diệp Trân Nam đang lơ lửng trên không trung, đứng song song với Nhan Tuấn Trạch trên thang xếp.

- Buông ra!

Bản năng bảo vệ thi thể kích phát, người phụ nữ sau lưng mơ hồ quát lên.

- Tôi đang giúp cô!

Nhan Tuấn Trạch chẳng những không buông tay, mà ngược lại, hắn càng thêm nhiệt tình nhét cái lưỡi mềm nhũn kia vào , hơn nữa, còn cố gắng đính đầu nhọn của lưỡi vào sâu bên trong.

Hô!

Bỗng nhiên, hắn cảm giác mát lạnh, hai tay quỷ hồ đặt trên cổ hắn. Đèn pin trong miệng rơi xuống, rớt ngay giữa đỉnh thang xếp.

Gần như vô thức, Nhan Tuấn Trạch định trở về.

Bất quá, hắn biết rõ, hiện tại chẳng khác nào đang chạy đua với thời gian, nếu như trước khi bị quỷ hồn bóp nghẹt có thể nhét được đầu lưỡi vô, xem như đại công cáo thành.

Mà mấu chốt chính là hắn phải thời thời khắc khắc chú ý hô hấp của mình, nếu như cảm giác không chịu được nữa, đến độ hít thở không thông, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.

Tuy nhiên, cũng còn may quỷ hồn bóp cổ hắn không phải vừa bắt đầu liền dùng hết sức, nếu không, Nhan Tuấn Trạch đã sớm trợn tròng té xuống rồi.

Hai tay cô ta từng chút từng chút bóp chặt hơn, chính vì thế, cũng cho Nhan Tuấn Trạch một cơ hội làm liều.

Nhưng dù là vậy, hiện tại hắn vẫn cảm thấy đầu “ông ông”, khó thở, cứ như bị đai sắt siết chặt cổ.

Tay trái nắm lấy đầu nhọn, mạnh tay nhét vào phần cuối lưỡi, nhấn mạnh vào thứ giống như mạng nhện kia, sau đó… buông tay.

Lúc này đây, đầu lưỡi đã ổn định, không tiếp tục trượt xuống.

“Đầu Lưỡi, Hoàng khủng bất an (Trung), đã hoàn thành, nhận được 300 điểm năng lượng dị thứ nguyên.”

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu

Truyện Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.