Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ tộc du mục

Phiên bản Dịch · 2105 chữ

Trương Minh chạy tới gọi một người chăn ngựa gần nhất và may mắn thay, ngôn ngữ trong thế giới game chỉ có một loại duy nhất nên cậu có thể giao tiếp bình thường với họ. Anh ta cũng rất ngạc nhiên và nói rằng đây là lần đầu tiên có người chơi tới được nơi đây. Trong bộ tộc không có người chơi nào được sinh ra và ngoài ngôi làng c gần nhất bên cạnh bộ tộc ngoài Thất Lạc Chi Thôn cũng cách tới bốn đến năm ngày đi bộ, vì vậy cho tới giờ vẫn chưa có ai mò tới nơi đây cả.

Dù sao, mới qua chín mươi giờ kể từ khi open beta, liệu có bao nhiêu người mới sẽ đi trong nhiều ngày đến một vùng đất hoang vắng xa xôi và chưa biết đích đến như thế?

Tuy nhiên, việc mua ngựa gặp phải khó khăn vì ở đây hoàn toàn không sử dụng tiền tệ!

Bộ tộc này chưa bao giờ giao thương với thế giới bên ngoài và nội bộ bên trong cũng không có hoạt động giao dịch, nói vắn tắt thì là một trạng thái nguyên thủy. Cậu thắc mắc rằng nếu họ không bán ngựa thì tại sao lại nuôi nhiều như vậy? Thì ra, trong game sẽ thường xuyên xảy ra các sự kiện như dịch bệnh hoặc là săn giết bởi quái vật, nếu người chăn thả không nuôi nhiều ngựa thì khi một số lượng nhất định chết đi thì khi đó, họ sẽ không có gì để ăn cả.

Sau khi nói chuyện hồi lâu, người chăn ngựa dẫn Trương Minh đến gặp người đứng đầu của họ. Tộc trưởng bộ lạc rất hào phóng và hiếu khách, để chào đón người chơi đầu tiên đến thăm, ông ta tặng cho cậu một con ngựa đực vô cùng khỏe mạnh. Đó là một niềm vui bất ngờ, nhưng dù được NPC tặng không thì cậu vẫn khá ngại ngùng khi lợi dụng loại ưu đãi này, vì vậy cậu đề nghị xem có việc gì bản thân có thể giúp đỡ họ được không và không ngờ điều này đã kích hoạt hai nhiệm vụ: tiêu diệt quái vật ăn thịt ngựa và khử trùng cho đàn ngựa.

Bộ tộc này có tên gọi "Cáp Tát", bao gồm vài chục lán trại. Ngoài trừ những dân cư bình thường và thủ lĩnh bộ tộc, cậu còn phát hiện ra một vài NPC đặc biệt, đó là hai chiến binh và một người thợ chế tạo trang sức. Cậu cảm thấy có những thứ tốt hơn ở đây, ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với Thất Lạc Chi Thôn. Vì vậy, Trương Minh quyết định ở lại nơi này một thời gian, vì dù sao nhiệm vụ săn giết quái vật cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.

Sau khi thử nghiệm với phép thuật chữa trị cấp thấp và “Xích Quả” thì một số triệu chứng bệnh của mấy con ngựa mắc bệnh đã giảm đi rõ rệt, điều này đem lại cho cậu hy vọng rất lớn. Do đó, mỗi khi MP hồi lại là cậu sẽ sử dụng phép thuật để chữa trị ngay lập tức, không để làng phí dù chỉ một giọt.

Có một niềm vui bất ngờ khác, khi cậu thành công chữa lành cho một đứa trẻ trong bộ tộc, mặc dù chỉ có một trường hợp thành công nhưng thiện cảm của các dân du mục dành cho cậu cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều. Và kết quả là, cậu đã học được từ họ "Kỹ năng cưỡi ngựa", "Kỹ năng chăn thả gia súc" và "Kỹ năng thuần hoá thú", Trương Minh cảm thấy rất vui mừng vì điều này.

Sau khi sử dụng "kỹ năng cưỡi ngựa" thì con ngựa khó cưỡi của cậu đã chịu nghe lời hơn, chú ngựa thành niên mà tộc trưởng tặng có tên là "Phi Dương". Nó có huyết mạch rất tốt và nằm trong nhóm có cấp bậc "Thiên mã " – là loài ngựa tốt nhất trong 9 loài ngựa. Tuy nhiên, nó vẫn đang trong giai đoạn chưa trưởng thành nên chỉ có thể phát huy được một nửa sức mạnh thực sự của nó.

Kỹ năng "Chăn thả gia súc" được sử dụng để kiểm soát đàn bò, ngựa, cừu và các đàn gia súc khác, cho phép bạn kiểm soát đàn vật nuôi của mình (không thể áp dụng cho động vật hoang dã). Với trình độ ban đầu của cậu thì chỉ có thể kiểm soát một lúc được 10 con gia súc mỗi lần trong khi một người du mục chăn nuôi chuyên nghiệp có thể kiểm soát hàng nghìn gia súc. Thêm nữa, trong quá trình chăn thả, đàn vật nuôi sẽ sinh sản ngẫu nhiên.

"Kỹ năng thuần hoá thú" thực sự hữu ích. Ở mức độ ban đầu, cậu chỉ có thể kiểm soát được các con quái vật trong vài giây để làm cho chúng đứng yên không tấn công. Tuy nhiên, quái vật đang trong trạng thái chiến đấu sẽ khó để kiểm soát hơn. Nếu luyện tập kĩ năng này đến trình độ cao, bạn có thể kiểm soát được quái vật trong thời gian dài và biến chúng thành thú cưng tạm thời.

Sau khi liên tục gây dựng mối quan hệ tốt đẹp và khoe khoang về những chiếc răng và mấy mảnh da của Lang Vương mà cậu giết được thì cuối cùng cậu đã giành được sự tôn trọng của hai người chiến binh và học được kỹ năng "Sơ cấp cung tiễn thuật" và "Sơ cấp đao pháp" mà họ giỏi nhất. Còn đối với nhà chế tác trang sức, sau khi xem chiếc nhẫn của cậu thì có biểu cảm được mở mang tầm mắt. Mặc dù anh ta không thể giám định được nó nhưng cuối cùng anh ấy vẫn dạy cho cậu "phương pháp chế tác trang sức".

Khi cậu đang cuồng nhiệt thu thập các kỹ năng thì hệ thống thông báo rằng "Thánh ma vương" đã lên cấp độ 40 và có được vũ khí kim cấp (vàng) đầu tiên. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng mình cần phải đi luyện cấp thôi, bởi vì cậu không phải là một cao thủ trong việc luyện kỹ năng sống và hơn nữa, việc học tập và rèn luyện cho tất cả mớ kỹ năng này không biết phải ngốn bao nhiêu thời gian thì mới có thể thành thạo được.

Sau đó, Trương Minh đã nhận ra rằng nơi đây không phải là một môi trường lý tưởng để luyện cấp, bởi vì nó thiếu một điều cực kỳ quan trọng: thuốc hồi máu.

Mặc dù cậu đã mượn được cung tên nhưng nó chỉ có cấp độ Đá, sức mạnh của nó quá yếu và cũng không thể phá vỡ phòng thủ của hầu hết loại quái vật, dù sao thì cung tên cấp cao cấp đa phần chỉ xuất hiện ở các thành trấn lớn. Cuối cùng cậu cũng hiểu lý do tại sao mọi người trong bộ lạc đều có kỹ năng cung tên, hơn nữa người thầy dạy cậu cung tiễn thuật còn đạt tới cấp độ chuyên gia nhưng vẫn không thể giải quyết được lũ quái vật.

Trương Minh ở lại trong bộ lạc thêm một ngày, mặc dù đã học được nhiều kỹ năng nhưng tổng thể thì vẫn là lãng phí thời gian.

Cậu đã trò chuyện rất nhiều với những người dân ở đây, điều đó không phải chỉ vì tìm cách tạo mối quan hệ mà còn bởi cậu đã trở nên nghiện cuộc sống trong cộng đồng nhỏ này, một cuộc sống gần giống với thực tế. Nếu như cậu được tiếp tục sống chung với họ, có lẽ đó sẽ là một cuộc sống rất tự do tự tại.

……

Trương Minh quyết định rời khỏi bộ lạc và trước khi đi, để đền đáp tình bạn và sự hiếu khách của họ, cậu quyết định giúp họ tiêu diệt quái vật khu vực lân cận. Với sự kết hợp giữa những cái bẫy và các chiến sĩ trong bộ lạc, mọi người đã dành cả ngày để tiêu diệt hàng trăm con quái vật và cậu đã lên lever 23. Mặc dù cậu đã giết những con quái vật trên cấp độ 25 nhưng để tiết kiệm MP cho việc nâng cao kỹ năng hồi phục nên cậu đã không động tới phép hỏa cầu. Chính vì thế, thời gian diệt quái kéo dài hơn cộng thêm việc sử dụng quá nhiều ngoại lực nên cậu chỉ nhận được tổng cộng 7 điểm thuộc tính khi lên cấp.

Tuy nhiên, người cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng, kỹ năng hôi phục của cậu được nâng tới cấp độ sơ - trung, hiệu quả trong việc chữa trị cho ngựa cũng được cải thiện rõ rệt. Tộc trưởng cho rằng cậu đã hoàn thành hai nhiệm vụ mà ông ta giao cho và trao cho cậu "Cáp Tát dũng sĩ huy hiệu" có thuộc tính cộng thêm 2 điểm lực lượng và 1 điểm bạo kích, so với huy hiệu "Vệ Binh Làng" thì nó tốt hơn nhiều (các huy hiệu thể hiện danh dự và vị trí của từng cá nhân nên có thể đeo nhiều huy hiệu cùng một lúc).

Cuối cùng cũng phải rời khỏi đó, cậu ngồi trên lưng "Phi Dương" và phía sau còn có mười con ngựa khác được tặng kèm bởi những người dân du mục, hai chiến binh còn tặng cậu một bộ cung tên và một cây đao cấp đồng, công +4. Thợ thủ công cũng tặng cậu một dây chuyền tăng thể lực +1, dù chỉ là cấp độ đá nhưng nó vẫn khiến cậu hơi xúc động.

Trương Minh tự hỏi, tại sao trò chơi này lại thiết kế những nhân vật không phải là người chơi có cảm xúc chân thật như vậy? Nó hoàn toàn không giống với những trò chơi cũ mà cậu từng chơi, các nhân vật không phải chỉ là một phương tiện nhằm kích hoạt nhiệm vụ hay sao? Công ty game làm sao có thể dành nhiều thời gian để thiết kế những thứ không liên quan đến trò chơi như vậy?

Nhưng dù lý do có là gì đi chăng nữa thì trò chơi này đã đem lại cho cậu rất nhiều trải nghiệm mà trong cuộc sống thường ngày chưa từng được trải nghiệm.

...........

Sau khi trở về làng, Trương Minh đi nói chuyện với các NPC và được thương nhân cho hay là anh ta sắp chuẩn bị rời khỏi làng để đi nhập hàng hóa và hỏi cậu xem có thứ gì cần đặt hàng hay không.

Đương nhiên, cậu đã yêu cầu mua một lô thuốc phép thuật. Tuy nhiên, những cuốn sách kỹ năng và trang bị mà cậu muốn nhất thì thương nhân nói rằng nó không thuộc về phạm vi kinh doanh của anh ta. Điều đó khiến cậu hơi cay cú, tại sao tiểu thương có thể giúp A Bảo mua vũ khí mới nhưng lại không giúp cậu? Có vẻ như mức độ thân thiết của cậu với người này vẫn còn chưa đủ!

Trước khi đi, thương nhân đã bán cho cậu toàn bộ số thuốc hồi máu còn lại trong kho, cậu quyết định tặng cho anh ta một con ngựa để anh ấy có thể quay trở lại làng sớm nhất có thể nhưng thật đáng tiếc là thương nhân không biết cưỡi ngựa, điều này khiến cậu khá thất vọng.

Một ngày trôi qua từ khi thương nhân rời đi, tuy rằng đã sử dụng lượng lớn số thuốc mình có nhưng cậu cũng thành công trong việc tiêu diệt hầu hết các loại thú vật hoang dã trên con đường dẫn đến dòng suối nhỏ.

Theo kinh nghiệm của Trương Minh, khi một khu vực được dọn sạch quái vật thì thường sẽ phải mất khoảng hai ngày để chúng reset lại nhiều như trước. Vì thế, A Thủy có thể đi câu cá mà không cần phải lo lắng về sự nguy hiểm trong mấy ngày tới. Tận dụng khoảng thời gian này, cậu quyết định đi tìm tinh thạch ma pháp ở Núi Lam Ngọc nhằm mục đích phục hồi truyền tống trận.

.........

Bạn đang đọc Dũng Sĩ Trở Về (Bản Dịch) của Shiou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemxoi01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.