Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 19)

Phiên bản Dịch · 2124 chữ

“Sherlock, tôi có việc muốn nói với anh, giờ có tiện không? ⸺ Ailin.”

Tin nhắn gần như mới qua một giây đã được trả lời, “Xuống lầu gặp. ⸺ S.H.”

Một lát sau, Irene xuống lầu 2, Sherlock mặc đồ ngủ sọc lam, ngồi chờ trên sofa, chân trần dẫm lên thảm.

Sherlock nhìn qua, dùng tốc độ cực nhanh suy luận: “Cô đã ngủ, xem độ ẩm trên tóc cô, cô đã ngủ ít nhất được tiếng rưỡi, đừng nói với tôi là giờ cô mơ thấy lúc ban ngày đã quên mất chuyện gì đó, sau đó nhớ tới tôi, không, là nhớ có chuyện muốn nói với tôi, cho nên mới nhắn tin hỏi? Xét thấy hồi ban ngay, cô đã sớm lên lầu, sau đó không có lần nào đi xuống nữa, xác suất phát sinh tình huống này rất cao. Nói đi, là chuyện gì?”

Irene nhớ tới cảm giác mơ hồ ban chiều, liền theo bản năng lảng tránh chuyện ban ngày mà Sherlock nhắc tới, ý đồ dời đề tài đi, “Sao anh lại không mang dép rồi?”

Cách nói sang chuyện khác vụng về như vậy, sao Sherlock không nhìn ra được, hắn cúi người ra đằng trước, đôi mắt dưới ánh đèn đặt dưới đất bên cạnh sáng ngời, chiếu sáng lung linh rực rỡ: “Cô chỉ muốn hỏi chuyện này thôi à?”

Irene lại tiến vào đôi mắt lam trong sáng kia, cái cảm giác kia lại tới nữa, cô gần như không nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra: “Đôi mắt của anh thật đẹp.”

Sherlock chậm nửa nhịp mới đáp “Tôi có chứng loạn sắc tố mống mắt”, rồi cũng ho một tiếng che dấu bối rối. Nếu lúc này Irene quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện tai Sherlock đang dần dần đỏ lên, nhưng chính bản thân cô cũng đang bối rối, làm gì còn dư thừa lực chú ý nữa, cuối cùng một tràng “khụ khụ khụ” rung trời động đất mới kéo cô về hiện thực, cô liếm môi dưới, vội vàng tìm lời che dấu cho hành vi thất thố vừa rồi, “Tôi nghiêm túc đấy, không, tôi chỉ là đơn thuần muốn khen đôi mắt của anh rất đẹp mà thôi, ừ, còn có cả mắt của Mycroft nữa, đôi mắt của hai người rất giống nhau, tôi từng kể rồi đúng không?”

Sherlock lập tức đen mặt, mắt hắn có chỗ nào giống với tên mập chết tiệt không có chứng loạn sắc tố mống mắt cơ chứ.

“Khụ khụ khụ!”

“Không biết chen ngang vào cuộc trò chuyện của người khác là một hành vi rất bất lịch sự hay sao?” Càng giải thích càng thấy không thích hợp, Irene xoay người lại trừng chủ nhân đã phát ra đống tiếng ho giả kia.

Sherlock nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Who?”

Cuối cùng Irene cũng nhớ ra nguyên nhân chính vì sao cô lại tới tìm Sherlock vào lúc 11 giờ đêm, lực chú ý được dời đi, cô liền làm bộ như chưa từng có chuyện kỳ quái gì xảy ra, kể lại ngọn nguồn sự tình với Sherlock: “À, giờ có một vụ án ủy thác tới tìm tôi, người ủy thác là một quỷ hồn, hiện tại anh ta đang ở trong căn phòng này, tôi muốn hỏi anh có hứng thú nhận vụ này với tôi không?”

“Đương nhiên.” Irene vừa dứt lời, Sherlock đã gấp không chờ nổi đáp.

Irene cũng không bất ngờ gì với đáp án này, “Vậy kế tiếp tôi sẽ cho anh thấy được người ủy thác.”

Đồng tử Sherlock phát ra tia sáng: “Vẫn một phút sao?”

“Tôi cảm thấy một phút đối với anh là đủ rồi, Sherlock.” Irene sớm đã được chứng kiến sự thần kỳ của Sherlock, cô gần như không cần nghĩ đã trả lời, đi đến trước mặt Sherlock, trước một giây hắn nhắm mắt, cô vươn tay điểm vào hai mắt hắn, sau đó nhanh chóng thu hồi tay lại, mím môi: “Xong rồi.”

Sherlock lại lần nữa được thấy thế giới trong con mắt của Irene, phòng khách vốn dĩ chỉ có hai người bọn họ giờ lại lòi ra thêm một bóng người nữa, là một hồn ma, à, anh chàng ma này hồi còn sống tên là Edward Harris, biết hiện tại thì đang mang vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng là được rồi. Khi anh đang định giới thiệu bản thân, Sherlock đã rà quét xong, mở miệng trước: “Bộ đồ trên người anh mang phong cách của những năm 90 của thế kỷ 18, xét thấy tôi biết sau khi ma chết sẽ duy trì bộ dạng lúc họ chết, như vậy có thể kết luận anh sống ở thế kỷ 18. Là con của một nhà giàu có, người thừa kế là anh trai, nhưng sau khi anh trai anh thừa kế gia nghiệp, anh ta vẫn rất hào phóng chia cho anh một phần tài sản nho nhỏ, sở dĩ nói hào phóng là vì phải suy xét đến quyền thừa kế vào thời đó. Anh chưa lập gia đình, à, giờ đã thích một người. Xin lỗi, tôi không nên nói người, cô ấy cùng một chủng tộc với anh, rất hiển nhiên. Mặt khác, anh thích vẽ tranh, nhưng tất nhiên là chẳng có danh tiếng gì. Cho nên quý ngài không hiểu thời gian là khái niệm gì kia, có thể nói cho tôi biết, anh muốn nhờ vả chuyện gì không? À, khoan trả lời, chuyện này có liên quan đến cô gái anh thích, nhưng xét đến hiện tại anh tới tìm Irene, vậy chứng minh chuyện này có liên quan đến người hoặc vật thật, tôi nói có đúng không?”

Edward Harris bị liên hoàn pháo của anh thám tử đập liên tục vào mặt, toàn bộ quỷ đều không thấy ổn.

Một phút căn bản dư dả, thậm chí còn thừa đủ thời gian cho Edward Harris nói ra ủy thác của mình, anh ta muốn thay cô gái mình thích tìm về một bức tranh treo cạnh cô ấy.

Sherlock nhăn mày vì từ ngữ trong lời anh, Irene thì vừa nghe đã hiểu: “Cô gái anh thích, à không, nói đúng ra là cô gái anh yêu thầm có bản thể là một bức họa?”

Sherlock: “...”

Edward Harris: “...”

Sherlock hoang mang, vì lại thêm một thế giới mới được mở ra trước mặt hắn.

Edward Harris cạn lời, vì anh lại một lần nữa bị nhìn thấu.

Lúc này, một phút đã tới, Sherlock không còn thấy được Edward Harris nữa, nhưng ở trong mắt Sherlock, cái người ủy thác này chẳng còn quan trọng nữa. Hắn mím đôi môi dày, giương mắt nhìn Irene, không chắc chắn hỏi: “Một bức họa?”

“Anh có thể gọi là họa hồn, cô ấy trong quá trình được chủ nhân vẽ ra, hấp thụ được tâm huyết của chủ nhân kèm theo cơ hội và duyên phận vô tình vừa khớp với nhau, tự có ý thức, có điều trường hợp này rất hiếm, xem ra bức tranh này chắc chắn rất có linh khí. Nếu anh thấy quá khó hiểu, mai tôi có thể tìm một vài câu chuyện thần quái lấy vai chính là họa hồn cho anh xem.” Lại thêm một thế giới mới, nhưng Irene vẫn nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, giống như hồi sáng cô tóm tắt đơn giản chuyện cô ăn linh hồn của Jack Đồ Tể vậy.

Irene thấy Sherlock vẫn không nói gì, nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Sherlock, anh có muốn đi cùng tôi gặp cô gái họa hồn kia không? Hiện tại cơ thể anh có tinh khí, có thể duy trì cho anh thấy âm hồn suốt một thời gian dài, chỉ là lúc đầu anh cần phải làm quen một chút. Để được như bây giờ, coi họ như không khí, tôi đã phải mất không ít thời gian, tuy nhiên, tôi rất có niềm tin dành cho anh.” Sherlock cực kỳ khác người, mấy hồn ma lượn lờ phố Baker đều rất sợ hắn, mặc dù hắn không có năng lực về phương diện này, nhưng hắn độc đáo đến mức có thể lấy được danh hiệu “quỷ kiến sầu” [quỷ thấy cũng phải sầu].

Những lời của Irene chui vào trong tai của Sherlock liền biến thành: “Tới thế giới của tôi?”

“Tôi nguyện ý.” Hắn đáp.

Irene sửng sốt nhìn vẻ nghiêm túc này của hắn, cô tưởng là vì sắp phải thấy một thế giới hoàn toàn khác trong mắt mình suốt thời gian dài nên hắn đang dàn trận sẵn sàng đón địch, thế là cô thêm lời đảm bảo: “Tôi sẽ liên túc để ý đến anh, sẽ không để anh bị thương.” Về phương diện này, Irene vẫn có chừng mực, không thì lúc trước thấy cơ thể hắn không đủ linh khí, cô đã không từ chối cho hắn tiếp xúc âm hồn.

Nghe xong, đôi mắt nhiễm chứng loạn sắc tố mống mắt của Sherlock hiện lên cầu vồng dưới ánh đèn sáng ngời.

Irene chịu sắc đẹp, à không, chịu cầu vồng đánh trực tiếp vào sâu trong lòng, tim bắt đầu tăng tốc đập “thình thịch”, chuyện này thật quái, có đúng hay không?

Có phải đã có ai bị quên mất rồi chăng?

Hồn ma Edward Harris yêu thầm mà không được: “QwQ”

Nhưng mà yêu thầm hay không thầm cũng không quan trọng, hồn ma gì đó cứ lờ đi, chuyện quan trọng lúc này là, bọn họ sắp lẻn vào một viện bảo tàng được bảo vệ nghiêm mật.

À, nhắc tới đây, chuyện này có thể là chướng ngại vật với anh thám tử và đồng chỉ Tiểu Ngải sao? Đáp án đương nhiên là không.

“Đi thôi.” Sherlock thần thái tung bay nói, nhưng thấy Irene do dự, “Sao thế?”

“Ừm... Anh còn đang mặc đồ ngủ.” Irene chỉ ra sự thật, đương nhiên Sherlock hiện tại vẫn chân trần, ngay cả tất cũng chưa mang, nhưng mà hình như đây không phải trọng điểm.

“Cô cũng thế.” Sherlock dừng một chút rồi nói.

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng tách nhau ra, không nói thêm gì nữa, một người về phòng ngủ ở lầu 2, người kia lên phòng ngủ lầu 3, thay bộ đồ có thể ra ngoài.

Edward Harris bị làm lơ lần 2: “...” Thật đau lòng.

Chờ đến khi bọn họ ra 221B phố Baker thì đã 11 giờ 30 đêm. Giờ này, phố Baker rất an tĩnh, ngay cả mấy con mèo hoang cũng không thấy đâu, chỉ có quán ăn Trung Quốc vẫn còn mở, nhưng bây giờ bọn họ không muốn đi ăn mà là muốn đến viện bảo tàng Astor.

Gió đêm London mang theo hơi lạnh, làm Irene vừa sửa sang lại khăn quàng cổ, vừa nghiêng đầu nhìn sang Sherlock, từ tốn hỏi: “Cho nên, Mycroft sắp xếp xe taxi hoạt động 24/24 sao?” Đương nhiên cô nhìn ra, một hai lần Sherlock vừa gọi liền tới có thể nói là trùng hợp, nhưng liên tục nhiều lần như thế thì không thể dùng trùng hợp để giải thích được nữa. Mà hình như hiện tại cô cũng được đãi ngộ này, ban ngày lúc cô ra ngoài mua sắm, khi đi, khi mua đồ và khi về đều ngồi cùng một chiếc xe taxi.

Sherlock nhìn cô rồi lại chuyển tầm mắt đi, đáp: “Có lẽ.” Hắn nói xong liền rút tay ra khỏi túi áo khoác, đứng ven đường vẫy vẫy: “Taxi!”

Sau đó, một chiếc xe taxi từ góc đường phố Baker chầm chậm chạy tới.

“Ừm... Tôi nghĩ mình đã biết đáp án,” Irene vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, mơ hồ không rõ hỏi, “Sherlock, tuy tôi cảm thấy cách giám sát vào mọi thời tiết thế này rất quái dị, nhưng thật ra nó vẫn có điểm sáng, anh nói đi?”

Sherlock liếc xéo cô, không có bực bội nhưng vẫn nói: “Đừng có ngớ ngẩn.”

“Hai người làm ơn có thể đình chỉ ve vãn đánh yêu, làm xong chuyện quan trọng trước rồi mới tiếp tục có được không?” Bay ở bên cạnh từ nãy giờ mà vẫn không có cảm giác tồn tại, Edward Harris thật sự rất muốn xông lên rít gào câu này với đôi nam nữ ngược dân FA kia, hồi nãy anh cũng đã muốn gào câu này rồi, nhưng chả làm được cái mẹ gì, anh không dám, đây thật là một câu chuyện bi thương.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.