Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 20)

Phiên bản Dịch · 2294 chữ

Edward Harris bị lơ suốt cả đường, đồng thời cũng bị hành hạ cả một đường:

Hai người kia sau khi lên xe taxi, tuy dọc đường đi đều không nói gì, hơn nữa sau khi lên xe cũng không nhìn đối phương, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng làm ơn đi, anh cũng ngồi (bay) trên xe, chẳng lẽ không biết có thể ngắm đối phương thông qua cửa kính sao?

Vất vả lắm mới tới nơi cần tới, vừa xuống xe quay lại nhìn, ồ, hai người họ lại bắt đầu trò chuyện với nhau rồi, có giỏi thì im luôn đi sao còn nói!

Edward Harris thầm khinh bỉ đến level max, anh thật nhớ cái cảnh lúc ở 221B phố Baker, lúc anh ho khan lớn tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình, trước lúc đến ủy thác, anh có cẩn thận nghe ngóng thông tin từ mấy hồn ma khác ở phố đó, cộng thêm trải nghiệm tự mình trải qua, giờ ngẫm lại anh thật bội phục bản thân dám ho hai lần ấy.

Anh cứ lẳng lặng không nói lời nào, nhìn xem đến bao giờ họ mới nhớ ra sự tồn tại của anh.

Gió đêm London thổi qua, cuốn theo một cái lá cây, bay xuyên qua thân thể của Edward Harris.

Edward Harris: “...”

Về tổ hai người không coi ai ra gì ở bên kia, Irene quên đi nỗi lòng gợn sóng của mình, bắt đầu nghiêm chỉnh lại, nếu chỉ có mình cô thì cô sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn giao tiếp với âm hồn, đã sớm quen cái thế giới phản khoa học này rồi, nhưng Sherlock không giống cô. Tiếp xúc với âm hồn suốt thời gian dài khác với chỉ mở mắt âm dương trong 1 phút, cô không quá yên tâm. Nhưng cô cũng hiểu Sherlock, nếu giờ cô nuốt lời, hắn nhất định sẽ không chịu.

Irene nghĩ một hồi, quyết định lấy một cái lắc tay bằng đá quý ra khỏi vòng không gian, đưa cho Sherlock: “Để ngừa vạn nhất, trên viên đá quý này đã được tôi khắc bùa bảo vệ, ừm ⸺ anh muốn tôi đeo cho anh?”

Irene vốn đưa cho Sherlock tự đeo, nhưng hắn lại vươn tay ra, không nhận cái lắc, chỉ kéo tay áo lên để lộ cổ tay trước mặt cô.

“Nhanh lên, cô đâu có muốn để người ủy thác của chúng ta chờ mà.” Sherlock tìm lý do đường hoàng che dấu mục đích hành động của hắn, và... Cuối cùng hắn cũng nhắc tới Edward Harris bị lãng quên từ nãy giờ, đáng tiếc Edward Harris chẳng thấy vui chút nào, chỉ muốn thiêu chết hắn!

“Được rồi.” Irene bị giọng điệu nghiêm túc kia của Sherlock hù, cô cảm thấy có phải mình quá kỳ quái rồi không? Nhớ lần trước, trong tiệm đồ cổ kia, khi bị ông chủ đề cử còng tay tình thú, Sherlock vẫn có thể bình chân như vại, hoàn toàn coi đó là một phần trong quá trình phá án, cho nên trên con đường trở thành thám tử ưu tú, quả nhiên cô còn phải học rất nhiều. Nghĩ thế, Irene cũng không làm kiêu, liền cúi đầu đeo cái lắc kia lên cổ tay Sherlock.

Theo động tác cúi đầu của cô, mái tóc chưa kịp buộc phả xuống, có một sợi cọ qua cổ tay hắn, mang đến cảm giác tê dại, Sherlock gần như muốn theo phản xạ rút tay về, nhưng ngay sau đó, cái lắc đã được Irene buộc chặt trên cổ tay hắn, hắn theo bản năng ngừng thở, trước khi Irene ngẩng đầu lên nhìn, hắn đã xoay đầu đi, bắt đầu dùng tốc độ nói không ai bì kịp giới thiệu viện bảo tàng Astor.

Irene nghe một hồi, tự dưng thấy quái quái: “Sao nội dung y xì với nội dung tôi đọc trên Wikipedia thế?”

“À, là do trên đường tôi lên mạng tra, đọc thoáng qua liền thuộc luôn.” Sherlock bị chọc thủng vẫn rất cây ngay không sợ chết đứng, sau lại đột nhiên dời đề tài đi, “Ngoài ra, tôi còn tìm đọc bản đồ cùng hệ thống bảo vệ của viện bảo tàng Astor, nếu để tôi đánh giá, cái tên Anderson kéo thấp IQ của cả Scotland Yard cuối cùng đã chịu động cái đầu nhỏ của anh ta, lấy một món đồ từ trong óc ra, vì thế, cô biết giờ nó nát biết bao nhiêu rồi đấy.”

Irene nghiêm trang gật đầu: “Tôi cảm thấy Anderson sẽ vui mừng khi nghe thấy anh đánh giá anh ta như thế, thưa ngài.”

Sherlock ghét bỏ.

Làm một người đứng xem, Edward Harris chỉ thấy chết không thể luyến.

Cũng may họ còn nhớ giờ đang có vụ án, thật ra họ vẫn luôn nhớ, Sherlock dễ như trở bàn tay đột nhập vào viện bảo tàng có hệ thống bản vệ nát đến không thể nát hơn, cuối cùng Edward Harris cũng có tác dụng, anh dẫn hai người họ tới chỗ ở của người ủy thác chân chính.

Bản thể của người ủy thác là một bức <> đến từ thiên triều, ở ngay trước mắt bọn họ, từ trong bức <

Cung nữ tên là Vân Nương, khi nói đến bức tranh bị trộm ở khu bên cạnh, nàng nhịn không được rơi nước mắt. Vân Nương có thể đã sinh ra ý thức ngay từ hồi đang được vẽ ra, cho nên có thể thấy được linh khí của bức tranh cùng với nhan sắc của nàng, dùng câu “mặt mày như hoa” quả thật không thể xứng hơn.

Mỹ nhân nhíu mày rưng rưng sẽ luôn làm người ta nổi lòng thương tiếc, đương nhiên cũng có kẻ ngoại lệ, anh thám tử chả rung động gì, hắn còn đang bận nghiên cứu cái bức <

Đồng chí Tiểu Ngải còn chưa kịp cảm nhận ‘ân mỹ nhân’ là như thế nào, anh thám tử đã cắm vào một câu: “Cô ấy không thích anh.”

Đừng hiểu lầm, Sherlock không phải thay Irene nói với Vân Nương, hắn quay đầu lại nói với Edward Harris lại bị làm lơ kia.

Edward Harris: “...”

“Ồ? Xem ra anh đã biết.” Sherlock nhìn thấu mọi thứ.

Edward Harris: “... Giờ hai người vẫn nên ngẫm lại làm thế nào tìm được bức ⸺”

“<> của Van Gogh, tôi biết.” Sherlock móc di động ra chọt chọt màn hình, không bất ngờ kéo lực chú ý của Irene về, cô thò đầu qua nhìn, tổng kết lại nội dung tin tức: “Một năm trước là lần cuối cùng bức tranh này được trưng bày trước công chúng, sau đêm trưng bày đó liền bị trộm, đại đa số đều cho rằng bức tranh bị ‘Kỵ Sĩ’ trộm mất. Xem ra cái tên ăn trộm mang danh hiệu ‘Kỵ Sĩ’ này không phải gây án lần đầu, hình như rất nổi tiếng trong giới ăn trộm. Sherlock, anh từng nghe qua người này bao giờ chưa?”

“Cô cảm thấy một chuyện nhàm chán như trộm một bức họa từ viện bảo tàng Astor có hệ thống bảo vệ chỉ xứng 3 điểm đáng để tôi phải chú ý tới sao?”

“À, vậy là chưa từng.”

“Hai người có biết giá trị nghệ thuật của bức <> đó cao đến đâu không? Đó là tác phẩm kiệt xuất của trường phái ấn tượng đó! Nó miêu tả cảnh thánh mẫu Maria đau thương dựa vào cạnh chúa Jesus đã chết, chuẩn bị vươn tay ra ôm lấy Jesus! Mà Van Gogh trong lúc vẽ bức tranh này đã phải thường xuyên ra vào bệnh viện tâm thần, nhưng cũng chính trong giai đoạn đó, ông lại lần nữa nổi hứng thú với tín ngưỡng tôn giáo, đặc biệt ở thời khắc cực khổ như vậy, tôn giáo có thể an ủi tâm hồn ông ấy, từ đó ông ấy bắt đầu thông qua hội họa để suy ngẫm về tín ngưỡng!” Vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì, Edward Harris khi nói về nghệ thuật, anh lập tức tràn trề cảm hứng, còn khiển trách nhìn Sherlock và Irene nhẹ nhàng bâng quơ không quan tâm.

Sherlock dùng giọng chán đến chết đáp: “Nhàm chán.”

Irene cho rằng Edward Harris sẽ có tiếng nói chung với cha cô – Argyi, đồng chí lão Ngải tinh thông mọi thứ, kể cả cầm kỳ thư họa, trên người ông còn mang danh hiệu bậc thầy giám định nối tiếng kia. Nhớ tới vẻ mặt hu hu hu của đồng chí lão Ngải, thần kinh của Irene lại rung lên, cô nhanh chóng hồi hồn, nói với Edward Harris: “Này, nếu tôi không suy luận sai, họa hồn của bức họa đó là tình địch của anh.”

Vân Nương ngượng ngùng trốn về trong tranh, này đã đủ nói rõ hết mọi vấn đề.

Edward Harris: “...”

Irene dường như cảm thấy đả kích này hơi lớn, liền bồi thêm một câu: “Anh cứ yên tâm, tôi với Sherlock nhận vụ án này.”

Edward Harris âm u nhìn Irene, nhận vụ này, sau đó tìm tình địch của anh về sao? Càng làm Edward Harris đau lòng là, hắn rất thưởng thức giá trị nghệ thuật của bức họa (bản thể) kia. Ôi, nỗi đau quá lớn!

Đã tìm hiểu xong vụ án, bọn họ quyết định ra khỏi viện bảo tàng. Hiện tại, Sherlock vẫn có thể thấy được ma, bộ não hoạt động với tốc độ cao của hắn nhanh chóng thu thập đặc điểm của các hồn ma trong viện bảo tàng, sau đó so sánh với người sống. Tuy nhiên, hồn ma ở đây không có tính đại biểu, dù sao trước khi thấy họ, bộ não của Sherlock đã nhắc hắn, bọn họ là ma rồi, vì vào giờ này, ngoài hắn với Irene, cùng đám bảo vệ đang trực ra, làm gì còn có ai đi lang thang trong viện bảo tàng cơ chứ.

Phải cảm ơn trời đất rằng, anh thám tử còn nhớ bọn họ không nên lang thang trong viện bảo tàng vào giờ này, nhưng có một câu tục ngữ, thường đứng bên bờ sông, nào có không ướt giày ⸺

Một giây trước, Sherlock còn đắm chìm trong cung điện tư duy của hắn, giây sau đã bị Irene nắm tay lôi đi, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một đống chuyện làm mao mạch trên mặt hắn khuếch trương đến hạng nhất liên tiếp phát sinh: Irene đẩy hắn vào một bức tường, sau đó trước mắt biến thành đen thui, duỗi tay không thấy năm ngón, hắn chỉ có thể nghe thấy Irene nhỏ giọng nói: “Đừng lên tiếng.”

Đại não của Sherlock chết máy, vì mắt không thấy nên các giác quan còn lại được tăng cường, huống chi bản thân năm giác quan của Sherlock vốn đã đặc biệt nhạy bén. Hiện giờ hắn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng truyền đến từ trên người Irene, gầy đây Sherlock đang nghiên cứu quy nạp bốn phát minh nổi tiếng của quốc gia phương Đông kia, nếu ở ngày thường, Sherlock còn có thể phân biệt được những mùi khác trên người cô, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy mình không thể tập trung tốt được.

Còn có hơi thở nhẹ nhàng của cô phả vào gáy hắn, nó ấm áp, tuy Sherlock không thích, vì nó xâm lấn lãnh địa tư nhân của hắn, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy bài xích, hắn gần như có thể cảm nhận được hô hấp của họ đang quấn lấy nhau.

Đương nhiên, cả xúc giác nữa, họ gần như dán chặt lấy nhau, mặc dù cách mấy tầng vải dệt, nhưng xúc cảm vẫn trung thực truyền lại cho hắn...

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, bước qua chỗ họ chưa đến nửa thước, sau đó tiếng chân càng lúc càng xa, rất nhanh nơi hai người đang đứng đã khôi phục lại yên tĩnh.

“Sherlock, các nhân viên an ninh đã rời đi.” Irene thở phào một hơi, lúc nãy cô dồn hết chú ý lên các nhân viên bảo an đang đi về phía họ, không chú ý tới tư thế hiện tại của cô và Sherlock có bao nhiêu vấn đề. Vốn dĩ có thể chú ý được rồi thì lại có người xen vào, sau khi cô xốc áo choàng ẩn thân trùm lấy cô và Sherlock lên, Edward Harris tận mắt thấy hai người họ ẩn thân trợn hết cả mắt, run rẩy chỉ chỉ: “Tất thối Merlin, đây là Áo Choàng Tàng Hình của Harry Potter!”

Irene bị dời sự chú ý: “Đó là ai?”

Edward Harris nhìn cô như thấy người ngoài hành tinh: “<>, cô chưa xem phim à?” Chờ chút, có phải anh đã quấy rầy chuyện nào đó rồi không?!!

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.