Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 22)

Phiên bản Dịch · 2121 chữ

Lestrade tim gan cồn cào gian nan giữ vững tinh thần, tìm cho Sherlock đang sốt ruột mấy bản báo cáo của cảnh sát liên quan đến Kỵ Sĩ, “Phải nói trước cho cậu biết, vì tên trộm này gây án đa quốc gia, cho nên ngoại trừ án trộm <> của Van Gogh là được ghi chép chi tiết tỉ mỉ ra, mấy vụ khác đều được nhận tin tức từ Cục Cảnh sát của các nước khác, cho nên không được tường tận đâu. Thậm chí có cảnh sát nước ngoài cho rằng hắn chỉ là truyền thuyết thôi, hai người có biết <> của Van Gogh trị giá bao nhiêu không? Ít nhất khoảng chừng 4 triệu bảng Anh đó!”

Lestrade quay đầu lại thấy Sherlock và Irene vẫn bình thản, ông giật mạnh khóe miệng, nói Sherlock trước đi, cái tên này coi tiền tài là cặn bã đến không thể cặn bã hơn, dù sao hắn vẫn có anh trai là Chính phủ nước Anh nuôi hắn, giống như người anh tốt bụng kiên cường gánh vác trách nhiệm chăm sóc đứa em trai bị thiểu năng trí tuệ vậy, sao tự dưng thấy miêu tả như vậy làm người ta rất sung sướng thế nhỉ; còn về Irene, Lestrade không biết nhiều về cô, nhưng bên cạnh ông lại có Anderson chuyên buôn chuyện, theo anh phân tích, cô gái người châu Á này cũng là ‘con nhà giàu chơi bời lêu lổng’, sở dĩ dùng ‘cũng’, hiển nhiên còn có người khác chính là Sherlock.

Giờ thấy hai người đó nghe đến 4 triệu bảng Anh mà lông mày vẫn không nhúc nhích, Lestrade thật muốn lôi chế độ phúc lợi của Scotland Yard ra đập nát mặt Sherlock, mẹ nó lũ con nhà giàu!

Bác thanh tra tốt bụng mệt mỏi mà vẫn phải chịu thương chịu khó bưng một thùng tài liệu hung hăng đặt lên bàn, “Đều ở đây, à, nơi này có chút đơn sơ, chịu cho hai người vào đọc tài liệu đã là cực hạn rồi, cho nên hai người có thể hiểu cho tôi, đúng không?”

Lestrade chính trực nói, ngay sau đó đã bị một câu không biết khách khí là vật gì của Sherlock phá nát, “Cafe, hai viên đường, cảm ơn.”

“Đáng chết!” Thanh tra Lestrade ra khỏi cửa phòng tài liệu, đá mạnh vào chân tường mắng một câu, sau đó... Đi mân mê máy pha cafe trong Cục Cảnh sát. Chờ tới khi ông bưng ba ly cafe về, thấy Sherlock và Irene ngồi cạnh nhau, dùng tốc độ hoa cả mắt lật xem tài liệu, không biết vì sao lòng ông đột nhiên cảm thấy mềm mại.

Tuy rằng ngày thường Sherlock luôn khiến người ta muốn trùm bao tải vào đầu hắn, nhét tất thối vào miệng hắn, muốn đấm hắn một cú, muốn mổ cái đầu hắn ra xem rốt cuộc cái đầu nhỏ của hắn phát triển kiểu gì... Nhưng mỗi khi Sherlock lại phá được một vụ án khó chơi, bắt hung thủ phải quy án, Lestrade lại cảm thấy cái tên khó chịu này cũng không đến mức không thể chịu được.

Cho nên, bây giờ xuất hiện một cô gái có thể chịu được cái tên này, trong lòng Lestrade tự dưng dâng lên loại cảm giác vui mừng khi ‘nhà có con trai trưởng thành’, sau đó... Ông ghê tởm đến mức không ăn nổi bữa trưa.

Nhưng về tổng thể, bác thanh tra tốt bụng trung hậu vẫn mừng thay cho Sherlock, cũng hy vọng Sherlock có thể sửa lại cái đức hạnh thối như cục đá hầm cầu của hắn, dù sao đã hẹn hò với một cô bạn gái không khó tính như người thường.

Chỉ có thể nói, bác thanh tra có suy nghĩ như vậy, vẫn là quá ngây thơ rồi ⸺

Sherlock đoán xong rồi nói ra một câu, “A? À, thú vị.”

Đồng chí Tiểu Ngải cũng thò đầu qua nhìn, “Ồ, tôi hiểu rồi.”

Lestrade: “??” Ông đặt ba ly cafe lên bàn, “Không đủ tài liệu hả? Nhưng mà giờ muốn nhiều tài liệu hơn thì phải chờ ít nhất đến ngày mai, khi Scotland Yard mở cửa.” Ông còn nghĩ chắc hôm nay không được ngủ rồi, ông còn chưa viết xong cái công văn báo cáo vụ án bắt chước Jack Đồ Tể kia đâu.

Hiển nhiên Sherlock không có ý định giải thích, Irene làm trợ thủ ngẩng đầu lên nói với Lestrade đang định thức xuyên đêm: “Thanh tra Lestrade, tôi nghĩ chúng tôi tìm được Kỵ Sĩ rồi.”

Lestrade: “!!”

Sherlock không kiên nhẫn bồi thêm một câu: “Anh không nghe lầm đâu, Groff.”

Irene lại lần nữa nghe thấy Sherlock gọi sai tên của Lestrade, liền nhắc hắn: “Thanh tra tên là Greg, Sherlock.”

Sherlock liếc cô: “Sao cô biết?”

“Tôi đã xem qua thẻ cảnh sát của anh thanh tra,” trong 221B có một đống thẻ cảnh sát của Lestrade, Irene đột nhiên hiểu ra được một chuyện, cô nghiêng đầu hỏi nhỏ Sherlock, “Thật ra anh vẫn luôn biết tên của anh thanh tra, đúng không?”

Sherlock trả lời rất ngang ngược: “Ai biểu anh ta luôn làm phiền tôi, cô không được nói cho anh ta biết đâu đấy.”

Irene cười, làm động tác OK với hắn.

Lestrade: “... Hai cô cậu thật phiền! Không đúng, Sherlock, có phải cậu lại trộm thẻ cảnh sát của tôi rồi không, còn có cả của Donovan nữa! Không đúng, chuyện tôi muốn nói không phải cái này, vừa rồi hai người nói cái gì cơ? Hai người mới đọc bản báo cáo chưa đầy đủ của cảnh sát mà đã tìm được tên Kỵ Sĩ làm cảnh sát của mấy nước bó tay hết cách sao?!”

Irene không quá hiểu tâm tình sụp đổ của Lestrade, vì thế, câu trả lời mang tính trần thuật của cô liền biến thành câu nghi vấn, “Yes...?” Cô thấy sắc mặt của bác thanh tra vẫn không tốt, liền bổ sung, “Giờ chỉ có thể gọi là kẻ tình nghi, nhưng muốn chứng minh cũng đơn giản thôi, có vấn đề gì sao, anh thanh tra?”

Lestrade nhớ tới hồi <> bị trộm, Scotland Yard người ngã ngựa đổ ra sao, lại nhớ tới mấy người phụ trách ở các nước khác đau đầu thế nào với mấy vụ trộm kia, nhờ tới ngay vừa rồi ông còn ồn ào tài liệu không đủ gì đó, nội tâm hỏng mất.

“... Thượng Đế phù hộ tôi.” Thanh tra với tay lấy một ly cafe, sờ sờ, không thấy đâu. Vì Chúa, giờ ngay cả một ly cafe cũng cười nhạo ông sao? Lestrade trừng cái bàn, phát hiện mình với lầm chỗ, ông nhịn không được đỡ trán, thống khổ rên rỉ một tiếng, bất chấp tất cả ngả người vào ghế, “Hiện tại bất ngờ làm sao.”

Sherlock lười biếng liếc ông, mở cái miệng cao quý kia ra: “Liên quan đến một cái cúc tay áo.”

Sau đó... Không có sau đó.

Lestrade: “...”

Lestrade cũng đã từng chứng kiến Sherlock quậy đủ đường, nhưng ông vĩnh viễn không quen nổi, lại nhìn sang đồng chí Tiểu Ngải, thấy cô vẫn bình thường, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên nồi nào úp vung nấy, nhưng sao vẫn thấy khó chịu thế nhỉ. Lestrade trực tiếp bỏ qua Sherlock, hỏi Irene – người mà ông cho rằng dễ nói chuyện hơn, “Cô tới giải thích một chút có được không?”

Sherlock khịt mũi.

Lestrade trợn mắt trắng, làm bộ không nghe thấy, Irene lấy một tấm hình ra, chỉ cho Lestrade xem, “Anh xem cúc tay áo của người này đi.”

Lestrade: “??”

Irene duỗi tay lấy cái kính lúp đã dùng để soi cái cúc, kính của Sherlock, nhưng phát hiện nó tự dưng biến đâu mất. Irene chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Sherlock, Sherlock vẫn không bị đả động. Irene nghĩ tới chi tiết Sherlock cố tình gọi sai tên bác thanh tra, thấy có đôi khi hắn thật sự rất trẻ con, nhưng là loại trẻ con đáng yêu.

“Có thể nói rõ hơn được không?” Lestrade nhìn mãi vẫn không thấy được gì, thất bại từ bỏ.

Irene hồi hồn lại, móc di động trong túi ra, dùng chức năng camera tăng bội số lên, phóng đại cái cúc tay áo trong hình lên, cho Lestrade xem hoa văn trên đó, rồi lại lấy một tấm hình khác, trên hình là bộ sưu tập những đồng xu cổ Hy Lạp bị trộm, chỉ vào một đồng xu trên ảnh, “Chúng nó giống nhau như đúc.”

Lestrade phỏng đoán kiểu hợp lý: “Cũng có khả năng hắn mua từ chợ đen mà.”

Sherlock phát ra tiếng cười nhạo, Lestrade làm bộ mắt điếc tai ngơ, chờ Irene giải thích cho ông.

Irene nhịn cười giải thích cho bác thanh tra tốt bụng: “Tôi tra rồi, mỗi một đồng xu trong bộ sưu tập tiền xu Hy Lạp cổ đại này đều có một không hai, nếu nó bị tuồn vào chợ đen thì rất dễ bị nhận ra. Thanh tra, chưa kể lúc nãy chính anh đã nói, không một ai biết khuôn mặt thật của Kỵ Sĩ, cho nên nếu hắn bán đồ hắn trộm được cho chợ đen, hiển nhiên rất dễ để lộ tiếng gió. Hiện tại xem ra, mục đích hắn trộm đồ cũng không phải vì tiền.”

“Sao lại nói thế? Chờ chút, tôi biết người này,” Lestrade nhìn người đàn ông trung niên đeo cái cúc áo kia, “Đó là Albert Hawke, ông ta là người lập quỹ từ thiện Hawke, sau khi <> của Van Gogh bị trộm, ông ta đã thành lập quỹ này, dùng toàn lực ủng hộ truy tìm lại bức tranh, hơn nữa, ông ta còn rất chú ý đến tiến độ điều tra vụ đấy. Có điều, nửa năm trước thì ít hỏi tới rồi, nghe nói là vì đã tìm được người thừa kế mất tích nhiều năm.” Nói tới đây, bác thanh tra chậm nửa nhịp mới hiểu ra, “Cho nên lúc ấy mới không một ai hoài nghi đến ông ta, ai có thể ngờ được ông ta là ⸺”

“Vừa ăn cướp vừa la làng.” Không cam lòng bị vắng vẻ, Sherlock thình lình xen mồm vào, còn dùng thành ngữ nữa. Đương nhiên, bác thanh tra nghe không hiểu, có điều đồng chí Tiểu Ngải lại hiểu, cô gật đầu, không tự giác chuyển sang tiếng Trung trò chuyện: “Đây là điểm mù trong tư duy người thường, lợi dụng tư duy chính hướng, bọn họ sẽ theo bản năng loại trừ nghi ngờ ông Hawke là tên trộm đấy.”

Sherlock lại không cho là đúng, đánh giá các cảnh sát quốc tế không bắt được ‘Kỵ Sĩ’ kia bằng một câu: “Ngồi không ăn bám.”

Đọc được câu thành ngữ này rất khó, Irene không keo kiệt khen ngợi: “Sherlock, nếu thi cấp bậc tiếng Hán, anh có thể vượt qua cấp 8, loại cấp chuyên nghiệp đó.”

Lestrade cuối cùng cũng sờ được đến ly cafe, kiên cường chen vào hai người kia có qua có lại: “Tôi nói nè, chúng ta có thể nói chuyện bằng tiếng Anh không?”

Irene nghĩ đến ý nghĩa của ‘ngồi không ăn bám’, chớp mắt: “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nói tiếp về tên trộm thật sự này đi.”

Lestrade nhìn đồng chí Tiểu Ngải, lại nhìn sang anh thám tử, Sherlock liền lộ ra nụ cười giả kiểu Sherlock với ông, còn là loại đặc biệt đặc biệt giả kia, Lestrade run rẩy khóe miệng, cúi đầu uống một ngụm cafe: “Cho nên, mục đích là gì? Kẻ có tiền mê trộm đồ? Tôi hỏi cậu đó, Sherlock! Cậu có biết năm nay tôi phải đi làm lại thẻ cảnh sát biết bao nhiêu lần rồi không?”

Cùng bị Sherlock sai trộm thẻ cảnh sát của Donovan, Irene im lặng cúi đầu, làm bộ xem bản án trên bàn, một lát sau, cô “À” một tiếng, rồi đưa bản án cho Sherlock: “Sherlock, anh xem vụ án chưa được phá này đi, tôi cho rằng bọn họ không cần tiếp tục tìm hung thủ bắn chết hai người nữa, hiển nhiên trong hai ‘nạn nhân’ này chỉ có một người bị hại thật sự mà thôi.”

“Rõ ràng.” Sherlock tùy ý liếc một cái liền nói như vậy.

Thanh tra Lestrade cảm thấy ông không thể thảm hơn được nữa, đầu gối bị tên bắn nát rồi.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.