Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 23)

Phiên bản Dịch · 2301 chữ

Sau khi Lestrade đau lòng cho bản thân xong, vô cảm đáp: “Ồ.”

Đáp lại xong rồi, bác thanh tra cúi đầu cầm ly cafe uống, cafe của Scotland Yard đúng thật trước sau như một... Khó uống.

Chờ ông lại ngẩng đầu lên, phát hiện Sherlock đang sáng quắc nhìn ông, làm ông sởn tóc gáy, thế là ông mím môi hỏi: “Làm sao? Chẳng lẽ cậu đang đợi tôi than ‘Vì Chúa, cậu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua mà đã biết, cậu đang nói lung tung đấy à’ hả? Sherlock, tôi nhìn thấu cậu rồi, cho dù tôi không nói câu này, cậu cũng sẽ không nhịn được nói suy luận của cậu ra.”

Sherlock và Irene vẫn chưa nói gì, thanh tra Lestrade trông rất bình tĩnh ngay sau đó đột nhiên đứng dậy, vỗ mạnh vào bàn: “Đi cmn lũ IQ cao! Tôi chỉ đủ cảm giác hoài nghi IQ của mình không đủ dùng rồi! Mẹ nó, lúc Thượng Đế tạo ra hai người, rốt cuộc có để ý đến cảm nhận của những người khác hay không!”

Thanh tra Lestrade bùng nổ xong, phòng vật chứng trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của ông.

Sau một hồi lâu, Irene đẩy ly cafe của mình cho Lestrade, “Anh uống đi, tôi không quen uống cafe, à mà tôi muốn chỉnh lại lời của anh một chút, ở nước tôi, Nữ Oa mới là người tạo ra con người.”

Sherlock nhướng mày: “Tôi tưởng là ông trời.”

Irene đáp lại hắn: “Vậy phải xem là hệ thống thần thoại nào cái đã.”

Lestrade: “...” Mẹ nó, ông đang nổi nóng chửi bới, sao hai đứa này lại bắt đầu mắt đưa mày lại rồi, nhất định tại cách chửi người của ông không đúng! Nhưng sau đoạn này, bác thanh tra tốt tính liền như quả khinh khí cầu bị thủng, ông ngồi xuống, hỏi như thể chưa từng xảy ra chuyện gì: “Cho nên, vì sao hai người lại cầm tài liệu của án khác thế? Còn nữa, giải thích rõ cho tôi vụ án này.”

Bác thanh tra tốt bụng lại tập trung quan sát, thấy trên bàn chồng chất một đống bản án, tất cả đều là những vụ án cũ mà năm xưa chưa được phá, ông hung hăng xoa mặt, “Vì sao tôi chẳng cảm thấy bất ngờ gì thế này.” Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, ông mở đề tài với Irene, “Cô có biết Sherlock từng làm ra chuyện gì kỳ quái nhất, phá hoại nhất ở Scotland Yard không?”

“Shut up!”

“Ồ, không phải cậu không thèm để ý mấy việc nhỏ râu ria này sao? Sao giờ lại không cho tôi kể? Tôi thấy Irene cực kỳ muốn nghe, phải không?” Lestrade đúng là kiểu người lửa giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nữa, hiện tại ông lén lút cho rằng mình đã tìm được điểm yếu của Sherlock: Cái tên này vốn không để ý đến bản thân, nhưng giờ ở trước mặt cô gái mình thích, làm gì có chuyện không thèm để ý cơ chứ?

Sherlock càng không cho ông kể, ông càng phải kể, quen Sherlock bốn năm nay, làm gì có chuyện không biết lịch sử đen của hắn, Lestrade tức khắc tỉnh táo hẳn ra, dõng dạc kể cho Irene nghe: “Cái tên khốn kiếp này có một lần trộm một cái xác ra khỏi Cục Cảnh sát ⸺”

“Hai người chết mặc đồ bảo an này, ít nhất nhìn qua là như thế, trong đó có một người đeo găng tay mới được may gần đây, hơn nữa đồng phục của hắn cũng không phải được may kiểu thống nhất, mà là được mua từ trong cửa hàng, này đã nói lên hắn đang giả trang bảo vệ. Về phần viện bảo tàng họ phụ trách bảo vệ chưa mất thứ gì, chứng minh hắn giả trang để được vào bãi đỗ xe, mặc đồ bảo an thì càng dễ dàng quan sát xe nào đáng giá.

Xem trong báo cáo ghi chép các vật chứng, có bốn vé đăng ký gửi xe, trên vé có ghi địa chỉ của chủ xe, hơn nữa cả bốn xe này đều thuộc siêu xe, rất rõ ràng cái tên bảo vệ giả này còn có đồng lõa, hắn phụ trách theo dõi mấy cái siêu xe, sau đó báo cho đồng lõa, rồi thừa dịp chủ xe không ở đó, trộm xe đi.

Cho nên tình huống là thế này, bảo vệ thật vô tình thấy được hành vi lén lút của bảo vệ giả, dẫn tới đánh nhau. Bảo vệ giả nã một phát súng vào bảo vệ thật, bảo vệ thật chưa chết, đoạt lại khẩu súng, bắn một phát vào bảo vệ giả, kết quả thành ra như bây giờ.

Ôi Thượng Đế, sự thật rõ ràng bày dưới mí mắt các anh như vậy rồi, rốt cuộc đầu dưa của mấy anh chứa cái gì mà làm như không thấy, còn đi tìm cây súng làm hung khí, kẻ hành hung với người có khả năng chứng kiến nữa chứ!”

Thanh tra Lestrade mới nói nửa câu đổi lấy bốn câu của Sherlock, nói đúng ra là đổi bốn khẩu khí với một lời kể lớn, ông nghe xong chỉ biết sửng sốt, Irene lại nghiêng người nhìn thoáng qua danh sách vật chứng, bổ sung thêm: “Trong đây viết có di động của hắn, tôi nghĩ thông qua lịch sử cuộc gọi có thể tìm được đồng lõa của tên đó, thanh tra. Thanh tra?”

Lestrade: “... Đầu dưa của tôi chứa ký ức cậu từng bị tạm giam, vì miệng quá bỉ ổi mà bị các phạm nhân khác đánh cho chảy máu mũi giàn giụa; nhớ cậu từng giả trang ăn mặc thành trai bao đi phố khu đèn đỏ, kết quả thật sự có người mua cậu; nhớ cậu từng giả dạng thành ăn mày, một tuần không tắm rửa, không cạo râu, đến độ đầu có rận kia.”

Sherlock: “...”

Irene cúi đầu làm bộ nghiêm túc xem bản án, dùng giọng điệu hết sức thoải mái hờ hững nói: “Sherlock, anh thật sự hy sinh rất lớn cho công cuộc phá án, thật đó. Phốc ha ha ha ⸺”

“Sherlock, sau đó cậu làm gì mấy con rận đó rồi? Có phải bắt tụi nó xuống nuôi hay không?” So với đồng chí Tiểu Ngải còn biết cúi đầu cười, Lestrade khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm Sherlock ăn mệt, cười phá lệ thoải mái, đến mức nước mắt trào ra ngoài.

Sherlock hoàn toàn đen mặt, hắn dòm kỹ Lestrade cười không kiêng nể gì, khẽ lướt qua Irene, thấy vai cô vẫn đang run rẩy không ngừng, hiển nhiên mấy chuyện kia chọc cô cười, nhưng đó không phải là điều mà Sherlock hy vọng nhìn thấy. Hắn hừ mạnh một tiếng, kéo một chồng án đến trước mặt mình ⸺

“Hung thủ là bạn trai của cô con gái.”

“Hung thủ là đứa con trai lớn 8 tuổi.”

“Hung thủ là thư ký.”

“Hung thủ là hàng xóm.”

“Hung thủ là ông chồng.”

“Hung thủ chính là người chết.”

“Hung thủ là ông chồng, còn nữa.”

“Vợ anh đuổi anh ra khỏi nhà, hiện tại anh đã dọn vào một khu chung cư nhỏ, chủ chung cư nuôi một con chó săn Poodle, cô ta muốn lên giường với anh.”

Chưa đến 5 phút, Sherlock, thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới đã xử lý 7 vụ án treo làm Scotland Yard bó tay hết cách, hắn dường như mới chỉ đọc bản án mà đã chém đinh chặt sắt cho ra kết luận, cuối cùng còn nhân tiện thêm một suy luận cho thanh tra Lestrade, nói xong gương mặt còn làm một động tác có độ khó cực cao: Khóe miệng bên trái cong lên, mắt trái lấy tốc độ sét đánh không kịp ôm tai nháy một cái, vẻ mặt vô tội đến không thể vô tội hơn.

Irene đang đọc mấy bản án Sherlock ‘chẩn bệnh’ xong liền đưa qua cho cô, đợi Sherlock nói xong câu cuối cùng, cô mới nhìn qua, lúc này Sherlock ngồi bên đã làm xong động tác có độ khó cao kia rồi. Chờ cô nhìn qua, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô phát ra kính nể và khát khao không ẩn giấu, Sherlock không thể kìm nén được cong khóe miệng lên, đường cong góc cạnh rõ ràng trên gương mặt cũng vì thế mà nhu hòa xuống, có điều cái tươi cười chân thành tha thiết này chẳng duy trì được lâu, hắn làm bộ không thèm để ý, hất cằm ra hiệu cho Irene: “Đọc bản án trong tay cô đi, tôi cho cô nửa tiếng suy luận ra 7 vụ án này, như thế coi như cô đủ tư cách.”

Irene lập tức hăng hái: “Tôi biết rồi, thưa ngài.”

Chờ cô cúi đầu xuống, Sherlock ở dưới bàn lén đá Lestrade đã hóa đá, đương nhiên là đá cho bác thanh tra tốt hoàn hồn rồi. Bác thanh tra cực kỳ yếu ớt, ông cảm nhận được dạ dày nặng trĩu như chứa mấy tảng đá, gian nan đứng lên: “Hai người muốn làm gì thì làm đi.” Ông phải về văn phòng lục tìm aspirin cất trong ngăn kéo, uống hết số thuốc đó luôn đi!

Sherlock vui hẳn ra, hắn tìm hết tất cả các bản án cũ bị treo còn đọng lại trong Cục Cảnh sát ⸺ đương nhiên hắn biết chúng ở đâu, đây cũng không phải lần đầu hắn vào phòng vật chứng ⸺ lúc này, hắn không tiếp tục lật một vụ nói ra hung thủ như khi nãy nữa, nhưng có vẻ hắn không tập trung lực chú ý cao như vừa rồi.

Sau một hồi lâu, hắn mím môi, làm bộ như không để ý chút nào, mở miệng nói: “Ừm, như cô đã thấy, đây là công việc của tôi.” Là thế giới của hắn.

Irene nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng vật chứng, ngũ quan vốn không thâm thúy như người phương Tây của cô trông càng nhu hòa hơn. Cặp mắt đen không thấy đáy lại lấp lánh rực rỡ, làm khuôn mặt đẹp trông rất chân thành, “Tôi biết, ở trong mắt của tôi, nó là một công việc không giống người thường.” Như nghĩ tới điều gì, đồng chí Tiểu Ngải cười khẽ ra tiếng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tôi nghĩ giờ mình đã hiểu vì sao anh lại nói anh đã kết hôn với công việc rồi, anh thật sự hy sinh rất nhiều vì nó, cho nên sau đấy anh bắt rận về nuôi sao?”

⸺ Sau ‘sự cố tím gay’, Sherlock trước kia đã chém đinh chặt sắt lập flag với Irene, giờ thì đã bị phản tác dụng.

Sherlock hoảng hốt, trong nháy mắt, trí nhớ phi phàm của hắn tái hiện lại từng lời nói mà hắn đã từng nói qua với Irene:

“Bạn gái không phải là đồ ăn của tôi.”

“Bạn trai, thật nhạt nhẽo.”

“Tôi đã kết hôn với công việc.”

“Tôi không kỳ thị bất kỳ xu hướng tình dục nào.”

“...”

“Sherlock? Anh có khỏe không?” Giọng nói của Irene kéo Sherlock từ trong cung điện tư duy trở về hiện thực, hắn theo bản năng mím mím môi, đối với những lời hắn từng nói, hắn có thể dễ dàng tìm ra 56 lý do giải thích, nhưng khi hắn há miệng ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà đầu lưỡi lại trượt ra một câu: “Cô, cô cứ tiếp tục đọc bản án đi.”

“Anh thật sự không có việc gì chứ?” Irene không yên tâm hỏi lại lần nữa, đây không phải lần đầu Sherlock mất hồn vậy rồi.

Sherlock chần chờ, cuối cùng lại trả lời: “Không.” Đáp xong, hắn còn dời mắt về mấy bản án, lòng thầm nghĩ nếu cô hỏi thêm lần nữa, hắn sẽ giải thích cho cô, nhưng đợi một hồi, hắn vẫn không thấy Irene nói gì cả, đồng chí Tiểu Ngải đang hết sức chuyên tâm xem bản án.

Hai phút sau, cô đã phân tích xong vụ án đầu tiên, đồng thời chính là vụ Sherlock nói hung thủ là thư ký, cô nói ra suy đoán của mình cho Sherlock nghe: “Trong vụ này, chồng chưa cưới của cô con gái ông chủ là một kẻ lừa đảo, hắn âm mưu đoạt tài sản của con gái ông chủ, chuyện này bị thư ký của ông chủ, đồng thời cũng là kẻ yêu thầm cô con gái biết được, cho nên anh thư ký này liền hóa thân thành kỵ sĩ của công chúa, giết tên chồng chưa cưới.”

Sherlock đã sớm suy luận ra, cho nên không để bụng vụ đấy, đang định giải thích thì thấy Irene vỗ trán: “Tôi quên báo chuyện chúng ta đã tìm được ‘Kỵ Sĩ’ cho Vân Nương rồi.”

Nói xong, đồng chí Tiểu Ngải liền móc một tờ giấy ra, gấp thành hình con chim, sai con chim giấy đó bay đến viện bảo tàng Astor báo tin cho Vân Nương, hình dạng của con chim này y hệt con chim cô đã gấp tặng cho Sherlock trước đó.

Lời giải thích bên miệng Sherlock phút chốc như thủy triều hạ xuống, lui trở về trong lòng hắn, tia sáng trong mắt hắn phảng phất như cũng ảm đạm xuống.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.