Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện Không Chịu Trách Nhiệm

Phiên bản Dịch · 2753 chữ

Cao ốc Avengers.

Khi Bruce Banner đi lên tầng cao nhất, đồng thời cũng là tầng dành riêng cho Tony Stark, các thành viên khác của Avengers bao gồm Góa Phụ Đen Natasha Romanoff với Mắt Ưng Clint Barton đã có mặt, hai người họ ngồi cạnh nhau trên sofa, trước mặt bày một đống đồ ăn vặt. Thấy anh tới, Mắt Ưng cắn bắp rang hàm hồ chào hỏi: “Hey tiến sĩ, cuối cùng anh cũng tới, bỏ lỡ mất hiệp một rồi đó.”

Tiến sĩ Banner nhìn chung quanh một vòng, phát hiện đúng như lời Jarvis báo, trên tầng này có thêm người lạ, một người đàn ông tóc quăn mặc áo khoác dài đang giằng co với Stark – chủ sở hữu tòa nhà to lớn này, mà Đội Trưởng Mỹ Steve Rogers quẫn bách đứng cạnh họ, hình như đang cố ngăn cản hai người đó thì phải?

Đội Trưởng Mỹ tận tình khuyên bảo Stark: “Tony, chúng ta có thể mời khách ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp có được không? Cậu như vậy rất bất lịch sự.”

Đối với giọng điệu giáo dục trẻ con này, Stark rất không kiên nhẫn trợn mắt, “Đây là cách chào hỏi phổ biến ở thế kỷ mới của chúng ta, cây băng già, anh không hiểu thì biến sang một bên, có lẽ anh muốn nghe tôi nói trẻ con đang nói chuyện, người lớn chớ xen mồm, phải không bác Rogers?”

Người đàn ông tóc quăn mặc áo khoác dài cười nhạo, “Bản thân anh nhỏ tuổi ngây thơ là được rồi, chớ có kéo tôi vào.”

Stark trong giây lát hiểu ra, “Cũng đúng, đương nhiên không thể kéo cái tên đồ cổ thời Victoria như anh vào được rồi, nếu tính theo tuổi thật của anh, chắc bằng tổng số tuổi của tất cả những người đang có mặt ở đây đấy.”

Đáy mắt anh chàng tóc quăn xẹt qua một tia khác thường, đồng thời bộ não của hắn chuyển động với tốc độ cực nhanh, nhưng nó cũng không gây trở ngại hắn phun nọc: “Nếu anh dùng hai mắt của mình quan sát thì sẽ biết tôi thuộc thời đại nào, bởi vậy có thể thấy được anh đang kéo thấp IQ của cả cái lầu này xuống.”

Stark chẳng biết xấu hổ tiếp nhận lời ‘ca ngợi’ của đối phương: “Cảm ơn anh đã khen, mọi người đều gọi là thiên tài, nhà phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 21.”

Tóc quăn lập tức nói tiếp: “Rất tốt, giờ ngay cả năng lực lý giải cũng xuất hiện chướng ngại. Về phần mấy cái danh hiệu đó, nghe vui thì được, chứ chả có ai coi là thật cả.”

“Hiệp thứ 2 bắt đầu rồi!” Mắt Ưng không chê náo nhiệt hưng phấn thốt lên, Đội Trưởng Mỹ khuyên can không thành, bây giờ còn chen không lọt lời ngượng ngùng nhường ‘sân khấu’, Natasha hờ hững an ủi anh một câu, tiện tay đưa cho anh một ly Coca.

Tiến sĩ Banner tới muộn tháo kính mắt xuống lau, “Tình huống hiện tại là sao? Tôi tưởng tôi đến để thảo luận về khách ngoại lai xuyên không đến đây.”

“Jarvis nói với anh như vậy à? Cậu ta nói với chúng tôi rằng đã xuất hiện một người có thể đấu võ mồm với Lon Sắt, cho nên tụi tôi liền tới. Còn Đội Trưởng thì sao?” Có thể vừa nhai đồ ăn vừa nói rõ ràng như vậy, trừ Mắt Ưng ra thì không còn ai khác.

Đội Trưởng Mỹ Rogers không chạm vào Coca, anh cau mày trả lời: “Jarvis nói Tony đánh nhau với người ta.” Cho nên anh liền tới.

Tiến sĩ Banner đeo kính vào, thế là sao, Jarvis dụ họ tới? “Mà mọi người có biết anh ta là ai không? Tôi thấy anh ta có chỗ nào giống người thuộc thời đại Victoria đâu?”

Sắc mặt của Natasha khá là vi diệu: “Jarvis nói anh ta tự xưng mình là Sherlock Holmes.”

“Là Sherlock Holmes trong suy nghĩ của tôi sao?” Thời Victoria + Sherlock Holmes, đấy là ai, không cần nói cũng biết, nhưng người thanh niên đứng ở đây hiện tại, rất rõ ràng đang mặc trang phục hiện đại.

“Tôi không biết có phải anh thám tử Holmes lẫy lừng như anh tưởng không, có điều anh Holmes này cũng có một người bạn tốt, à không, một bạn cùng phòng tên là John Watson.” Mắt Ưng nói ngon lành, anh không chỉ ăn nhiệt tình, mà còn xem nhiệt tình nữa.

Tiến sĩ Banner liền đưa ra suy đoán chuyên nghiệp: “Vũ trụ song song? Thời Victoria kết hợp với thế kỷ 21?” Anh tự động đề ra một đống suy đoán, ba đồng bọn ngồi nghe nhưng chả hiểu gì, tiếng Mắt Ưng xé túi bim bim kéo tiến sĩ từ trong suy nghĩ về lại hiện thực, anh ho khan một tiếng: “Tôi nghe Jarvis nói có hai người lận mà? Người còn lại đâu rồi?”

“À, tôi nghĩ tiến sĩ sẽ có tiếng nói chung với người đó đấy, cô ấy đang thảo luận với Jarvis đống kiến thức anh vừa lải nhải kia.” Mắt Ưng chỉ hướng cho tiến sĩ Banner. So với xem Tony đấu võ mồm với người khác, tiến sĩ vẫn thích đề tài bình tĩnh hơn, anh liền đi đến chỗ vị khách ngoại lai còn lại, một cô gái trẻ người châu Á. Sau khi dỏng tai lên nghe đối phương phân tích, tiến sĩ âm thầm gật đầu, xem ra cô ấy cũng giống anh. Anh mỉm cười chào hỏi với người ta: “Xin chào, tôi là Bruce Banner.”

“Chào anh, tôi là Lâm Ngải, gọi Irene là được rồi.” Irene mặc quần jean bó sát với áo len sọc xanh và trắng, cười ngây thơ với tiến sĩ Banner, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt sáng ngời, làm cô trông rất vô hại.

Cứ việc trong lòng biết rõ hai người này là khách ngoại lai, thân phận không rõ, nhưng tiến sĩ Banner cho rằng giao lưu mấy kiến thức không liên quan đến vấn đề nhạy cảm với cô cũng không sao hết, mà bên kia Tony – miệng pháo oanh chết một đống nhân vật nổi tiếng trong giới và các nhân viên chính phủ quan trọng – Stark và Sherlock – miệng pháo oanh nát toàn bộ Scotland Yard – Holmes đã bắt đầu hiệp thứ 3 trào phúng lẫn nhau.

Stark đảo qua cái áo sơ mi của Sherlock, phán chắc chắn: “Gay, nhìn cái áo tím gay anh mặc đi!”

Lần thứ 2 bị nhắc đến đề tài tím gay, Sherlock lập tức phủ định: “Không phải gay, playboy, bạn gái của anh chia tay vì tình sử phong lưu của anh.”

Trong mắt Stark hiện lên kinh ngạc, nhưng thua người chứ không chịu thua trận: “Tại chúng tôi không hợp tính nhau thôi, nhưng anh lại rất hợp giới tính với bạn cùng phòng của anh đấy, cảm ơn hai người đã giải thoát cho 2 cô gái.”

Sherlock khẽ liếc qua bạn gái nhà hắn, quyết đoán giải thích chuyện này: “Người có thể kết luận vớ vẩn rằng tôi với John là một đôi như anh quả nhiên mỗi giây mỗi phút kéo thấp IQ của cả lầu này xuống.”

Stark bĩu môi: “Không đúng, vừa nãy tôi nói sai một chỗ, tôi nên cảm ơn anh đã chừa lại 3 cô gái mới đúng. Ngoại trừ anh bạn cùng phòng bị anh bẻ cong ra, còn có vai ác chính Moriarty yêu nhau giết nhau với anh nữa, cuối cùng hai người nhảy xuống thác nước Reichenbach tự tử vì tình, cho nên bạn thân cùng phòng của anh chỉ có thể ảm đạm đi kết hôn với phụ nữ.”

“Bảo sao lúc ấy tôi đọc thấy quái quái, thì ra là thế.” Mắt Ưng làm bộ làm tịch bừng tỉnh, còn Đội Trưởng Mỹ từng đọc <> nghiêm túc sửa lại: “Mọi người nhớ lầm rồi, Watson kết hôn trước khi Holmes và Moriarty tử chiến tận 4 năm kia.”

Natasha thuận miệng hỏi: “Really?”

Rogers gật đầu: “Đương nhiên, tôi có nghiêm túc ghi chép lại, Watson kết hôn hồi Holmes 33 tuổi, còn sự kiện xảy ra ở thác nước Reichenbach khi Holmes đã 37 tuổi.”

Natasha hờ hững phụ họa: “Thì ra là vậy.”

Mắt Ưng cúi đầu ăn ăn ăn.

Ở bên kia, tiến sĩ Banner với Irene đang thảo luận thì nghe được đoạn này, anh tiến sĩ tò mò hỏi: “Cô với anh Holmes kia là đồng nghiệp?”

Irene nghiêng đầu, chớp mắt, “Anh ấy là bạn trai tôi... Đại khái thế.”

Tiến sĩ Banner: “...” Cô gái này thật bình tĩnh, anh cũng không chắc cô có đang nói giỡn hay không, vì không để đề tài của họ chuyển sang hướng không an tĩnh, anh đẩy mắt kính: “Chúng ta vẫn nên tiếp tục bàn về cái giếng giúp hai người xuyên qua các vũ trụ song song đi, nó là vật dẫn xuyên không, vậy thì rốt cuộc nó dùng năng lực gì để điều khiển? Cô đã từng nghiên cứu tỉ mỉ bao giờ chưa?”

Lực chú ý của Irene bị kéo về lĩnh vực nghiên cứu khoa học, mà cái giếng trong cuộc trò chuyện của họ rất có địa vị: Ngày xưa, lần đầu tiên Irene xuyên không là vì cái giếng đó, đó cũng chính là lần cô đi đến thế giới của Sherlock, bạn trai của cô... Nhưng trước đó, cái miệng giếng đó đã xuất hiện trong thế giới của cô rồi. Chủ nhân cái giếng tên Sadako, Sadako mượn một cuộn băng video đi đến thế giới của cô, mà hồi ấy, cô cũng không biết thanh danh của Sadako trong giới kinh dị, cứ tưởng cô ấy chỉ là một lệ quỷ có khả năng chiến đấu cực cao, mà sự thật cũng chứng minh Sadako rất dễ ở chung, cô ấy còn nấu món ngon của Nhật cho cô nữa kia, cũng chính ngày đó, trong vườn nhà cô liền xuất hiện một cái giếng.

Lại nói tiếp, lần này cô với Sherlock đi tới một thế giới tràn ngập siêu anh hùng, người ngoài hành tinh và thần Bắc Âu ⸺ thông qua cuộc giao lưu khi nãy giữa cô với Jarvis, cùng với cuộc trò chuyện với anh Banner ⸺ chính nhờ cái miệng giếng có thể hải nạp bách xuyên, à không, có thể liên thông với các vũ trụ song song khác nhau đấy.

Cho nên muốn giải thích rõ bằng kiến thức khoa học thì có điểm khó. Irene quan sát hết mọi người trong cái lầu này vào đáy mắt, cô không muốn bị ‘bắt nạt’, đặc biệt là khi Sherlock còn đang nã pháp với chủ nhân tòa cao ốc này, đương nhiên, cô cũng có ý đồ muốn giao lưu học thuật sâu hơn nữa với tiến sĩ Banner, cho nên cô liền chớp mắt gợi ý: “Trước khi tôi và anh bàn kỹ về vấn đề này, tôi cảm thấy mình cần cho anh xem một thí nghiệm nho nhỏ. Jarvis, có thể cho tôi một tờ giây được không? Giấy nào cũng được.”

Quản gia Al Jarvis trả lời bằng tiếng Anh – Anh: “Như cô mong muốn, thưa cô Ngải.”

Ba vị siêu anh hùng ngồi trên sofa xem diễn thực ra cũng phân một phần lực chú ý lên người Irene, họ âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định trước cứ tạm thời án binh bất động cái đã, mà lúc này Stark với Sherlock đã chuyển từ đề tài gay hay không gay sang chiều cao.

Mắt Ưng cười ha ha, “Tôi thích phần này.”

Sherlock nhìn xuống Stark: “Anh không chỉ kéo thấp IQ của cả lầu này xuống một con phố, ngay cả chiều cao cũng thế.”

Stark trào phúng gương mặt của Sherlock: “Cái tên dồn hết chiều cao lên trên mặt không có tư cách khoa tay múa chân với chiều cao của tôi.”

Sherlock quét mắt nhìn Stark từ trên xuống dưới, nháy mắt cho ra kết luận: “Chiều cao thật chỉ có 1m74, anh độn lên bao nhiêu thế? 1m78? Tôi không thể không nói, giày độn quả là phát minh vượt thời đại.”

Bị nói ra chiều cao thực tế, Stark hoàn toàn không xấu hổ: “Vậy đúng thật ngượng ngùng, hiện tại là thời đại nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể mang giày cao gót, sao đàn ông lại không được? Hay là anh kỳ thị nữ giới? Là người Anh mà một chút tinh thần quý ông cũng chẳng có, khó trách cô gái xinh đẹp đến cùng anh từ nãy tới giờ vẫn không thèm nhìn anh lấy một cái. Ồ, giờ cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với Bruce, cô gái xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được biết đến tên của cô không?”

Stark vừa nói vừa đi về phía Irene với Bruce, Sherlock lập tức đen mặt, dễ như trở bàn tay vượt qua Stark, đi đến cạnh Irene trước, ánh mắt kiên định tràn ngập chiếm hữu, đó là ánh mắt dành cho người yêu.

Thật ra tổ ba người ngồi trên sofa đã không còn quá để ý hai tên miệng pháo ăn nói sắc bén kia nữa, mà chuyển hết tập trung về phía Irene và tiến sĩ Banner. Giờ họ trơ mắt nhìn Stark trợn mắt đi qua, nhướng mày nhìn bộ giáp Người Sắt không biết xuất hiện tự lúc nào: “Jarvis, sao cậu lại mang áo giáp của tôi ra thế, cho dù có một vị khách cực kỳ đáng ghét, nhưng anh cũng không thể làm thế được, chúng ta phải chú ý tiên lễ hậu binh.”

“À, cô gái xinh đẹp, cô muốn chụp ảnh với tôi sao?” Lại nhân cơ hội dùng miệng đâm Sherlock một cái, Stark thấy Irene lấy di động ra, liền cực kỳ tự luyến hỏi, hỏi xong còn gác tay lên trên bộ giáp Người Sắt kia, tính bày ra tư thế phong lưu tiêu sái.

“Tony ⸺” Tiến sĩ Banner đang định tốt bụng nhắc nhở thì Natasha đã ném ánh mắt sắc như dao qua, về phần thành viên thành thật trung hậu khác – tức Đội Trưởng Mỹ, Mắt Ưng không hổ là Mắt Ưng, tay mắt lanh lẹ cầm một cái bánh mì nhỏ nhét vào miệng Đội Trưởng Mỹ. Làm xong, Mắt Ưng và Natasha hưng phấn kích động nhìn Tony – play boy, thiên tài, miệng pháo, tay chơi, Người Sắt – Stark... Ngã sấp mặt.

Lúc này tiến sĩ Banner mới nói ra nửa câu cuối: “Tôi định nhắc anh rằng bộ giáp đó được làm bằng giấy.” Nghiêm khắc mà nói là Irene gấp, sau đó thổi một cái liền thành bộ giáp của Iron Man, từ ngoài nhìn vào quả thật giống nhau như đúc.

“Hahahahahahahahaha!” Đấy là lời hồi đáp của Mắt Ưng và Natasha không biết yêu đồng đội là cái gì.

“Khụ khụ.” Còn đây là tiếng Đội Trưởng Mỹ bật cười nhưng vì miệng bị nhét bánh mì nên thành ra bị nghẹn phải ho khan.

“Tôi không thể không thừa nhận, bộ giáp Người Sắt do cô Ngải chế tạo thật sự rất thu hút, thưa ngài.” Đây là Jarvis đã quay lại toàn bộ quá trình.

Mà đồng chí Tiểu Ngải giỏi thủ công nháy mắt trái với bạn trai, bạn trai của cô cúi đầu xuống che đi ánh mắt của người khác, hôn lên môi cô.

Tiến sĩ Banner cởi mắt kính xuống nghĩ thầm, xem ra họ đúng thật là quan hệ nam nữ.

Mắt Ưng huýt sáo.

Natasha nói với Jarvis: “Jarvis, gửi cái gif.đầu rạp xuống đất cho tôi với.”

Jarvis giọng điệu vững vàng đáp: “Như cô muốn, đặc công Romanoff.”

Đội Trưởng Mỹ ngây thơ xấu hổ dời mắt đi.

Khoan đã, có phải đã quên mất ai đó rồi không?

...

...

Tony – mặt chấm đất – Stark: “...” Hình như anh bị trẹo eo rồi.

⸺ Dù sao cũng phải nói, đây là một lần gặp mặt vui vẻ... Đi.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.