Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 25)

Phiên bản Dịch · 3376 chữ

“Hai người giả trang thành cảnh sát xông vào nhà tôi, không có chứng cứ mang tính thực chất đã lung tung chỉ trích cha tôi là tên trộm trị giá mấy ngàn vạn bảng Anh, làm bệnh tim của cha tôi tái phát, các người cứ chờ đoàn luật sư của nhà Hawke gửi đơn khởi tố đi! Còn các anh, Scotland Yard, nhân viên chấp pháp chân chính, thế mà lại quen với hai tên mưu sát hại chết cha tôi! Thật quá thất vọng rồi, các anh không thấy đã làm chúng tôi thất vọng khi nộp thuế cho các anh sao? Tôi tin truyền thông sẽ rất vui khi biết chuyện này!”

Thanh tra Lestrade cảm thấy cần thiết ổn định lại cậu Hawke đang tràn ngập oán hận này, “Cậu Hawke, xin hãy bình tĩnh một chút ⸺”

Lời còn chưa nói xong, đã bị người khác đoạt câu chuyện: “Xuất sắc, thật là một câu chuyện cực kỳ xuất sắc, tin tôi đi, truyền thông nhất định sẽ thích.”

Lestrade rống thám tử cố vấn đổ thêm dầu vào lửa: “Sherlock!”

“Mày hại chết cha tao, vậy mà một chút hối cải cũng không có, tao muốn giết mày!” Cậu Hawke, Philip Hawke bi phẫn, nắm tay vung về phía Sherlock nói mát.

Mọi người chỉ kịp hoa mắt, Philip Hawke cứ thế bay ra, ngã xuống đất kêu rên.

“Phòng vệ chính đáng,” Sherlock nhanh chóng định nghĩa cho cái sự cố này, không đợi mọi người hồi hồn, hắn liếc người đã ra tay – Irene, “Thật ra em không cần phải làm vậy, căn cứ vào động tác và tốc độ của hắn, tôi hoàn toàn có thể tránh được.”

Irene đảm bảo như thật: “Lần sau sẽ không làm thế nữa, thưa ngài.”

“Không, lần sau không cần phản ứng nhanh như vậy, đợi người ta thật sự hình thành uy hiếp hữu hiệu rồi mới ra tay, như vậy mới có thể chiếm ưu thế chủ động tốt hơn.” Sherlock sửa lại lời cô.

“Dạ vâng, thưa ngài.” Irene gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tiểu đội Scotland Yard: “...” Tụi tôi nghe thấy đấy, cẩn thận chúng tôi lấy tội cố ý đả thương người khởi tố hai cô cậu!

“Tôi muốn gọi luật sư!” Philip Hawke bị quăng ngã thảm thương vì phòng vệ chính đáng, sau khi được Lestrade nâng dậy, nhìn chằm chằm vào Sherlock và Irene, âm u yêu cầu.

“Anh đúng là cần luật sư,” Sherlock cắm tay vào túi áo khoác, “Hai tội mưu sát, anh nghĩ sao?”

Tiểu đội Scotland Yard chả hiểu ra sao, Anderson, đương nhiên là Anderson phản ứng nhanh nhất, anh âm hiểm hỏi: “Hai tội mưu sát? Chẳng lẽ quái thai mưu sát ông Hawke, còn bạn gái do anh thuê tới mưu sát lòng tự tôn của cậu Hawke à?”

...

...

Lestrade hung hăng trừng Anderson giờ này còn kể chuyện cười, chuyển tầm mắt về phía Sherlock, “Sherlock?”

“Anh có thể dừng gọi nhân viên mang túi chứa xác vào được rồi đó, thuận tiện giăng luôn dây ngăn cách đi.” Sherlock vừa dứt lời, hai cảnh sát nâng cáng để khiêng thi thể vừa lên lầu, nghe câu này thấy tiến không được mà lui cũng không xong, còn tiểu đội Scotland Yard vẫn không hiểu gì, bọn họ trơ mắt nhìn Sherlock kéo cái khăn trải bàn trên bàn trà xuống, cầm giá nến, từng bước từng bước đi đến một bức tranh treo trên tường phòng đọc sách, rồi quấn khăn trải bàn quanh cái giá, dùng giá đập nát mặt kính bên ngoài bức tranh, sau đó, từ trong túi quần móc ra một con dao ⸺

“Gặp quỷ, mày đang làm gì đấy?” Philip Hawke bất mãn ồn ào lên.

“Anh đây là nhập diễn quá sâu? Hay là đang chột dạ?” Trong mắt Irene không có ý cười, nhìn chằm chằm, thẳng tắp vào Philip Hawke.

“Mày có ý gì?” Câu hỏi của Philip Hawke cũng chính là tiếng lòng của mấy người ở đây.

Irene banh mặt, nghiêm túc phán: “Albert Hawke mắc bệnh tim không sai, nhưng ông ta chết không có nửa điểm quan hệ gì với Sherlock, hoặc tôi nên nói thế này, ông ta bị mưu sát. Cùng với, ông ta đúng thật là tên trộm trộm <> của Van Gogh.”

Đúng lúc này, Sherlock dùng dao cắt bức tranh bên trong tấm kính vừa bị hắn đập nát, chính xác mà nói là cắt bức tranh ở bên ngoài, lộ ra một bức tranh khác ở bên trong, đúng là bức <> của Van Gogh.

Irene còn chưa nói xong, “Hiện tại đã có chứng cứ tính thực chất chứng minh ông ta là ‘Kỵ Sĩ’, còn anh, chẳng những trộm đi cuộc đời của Philip Hawke chân chính, mà còn giết hại Philip Hawke và Albert Hawke. Cho nên, Sherlock mới nói đây là hai vụ mưu sát, và phòng đọc sách, nơi chúng ta đang đứng, đã trở thành hiện trường vụ án, tạm thời không cần đem xác của Albert Hawke đi. Cuối cùng, tôi không phải được Sherlock thuê tới.”

Câu cuối của đồng chí Tiểu Ngải là dành cho Anderson, Anderson thật sự ‘được sủng mà kinh’, trên thực tế là nội tâm khinh bỉ sắp đến level max: Chẳng lẽ trọng điểm cô nên phản bác không phải là ‘bạn gái’ trong ‘bạn gái được thuê tới’ sao?

Không hổ là pháp y của Scotland Yard, vừa nghe liền bắt được trọng điểm buôn chuyện.

Nhưng mà trọng điểm không phải là nên xoay ngược lại cốt truyện sao? Rõ ràng chỉ là án bắt trộm, kết quả, đầu tiên người tình nghi phát bệnh tim mà chết, con trai của kẻ tình nghi quá đau buồn mà ném chậu phân vào người bác thám tử cùng đồng chí Tiểu Ngải, kết quả giờ không chỉ bị vả mặt bạch bạch, người ta trở hai tay nói thẳng đứa con này không phải con thật, rồi ném luôn tội danh giết hai người lên.

Quả thật chuyển biến như thần.

Đảo mắt đã bị buộc một tội lớn, Philip Hawke giận quá hóa cười: “Tôi sẽ không quên kêu luật sư kiện thêm tội phỉ báng.”

Lại ném chậu phân qua đây.

Tuy nhiên Sherlock còn lâu mới để bụng, hắn chỉ nhẹ nhàng liếc qua Philip Hawke một cái, sau đó dời ánh mắt lên trên người Irene, mím đôi môi nở nang, “Ừm, sao em lại giận thế?”

Irene không kịp phản ứng, “Hả?”

Sherlock hình như nhận ra hắn hỏi một câu quá ngốc, ngay lập tức phủ nhận hỏi: “Không có gì, có phải hiện tại có thể dùng câu ‘không thấy quan tài không đổ lệ’ để hình dung hắn rồi không?”

Irene gật đầu.

“Sherlock, Irene, tôi nói hai cô cậu có thể chú ý kết cục, á lộn, ý tôi là chúng ta giải quyết vụ này trước được hay không?” Lời này của Lestrade không rõ theo phe nào, hiển nhiên Philip Hawke nghe ra được, y bất mãn nhìn Lestrade: “Thưa anh thanh tra, giờ anh muốn tin lời của hai kẻ điên này sao? Tôi thấy bọn họ đang ăn nói bậy bạ thì có, biết vì sao tôi dám nói như vậy không? Nửa năm trước, khi tôi trở lại nhà Hawke, tôi đã đi xét nghiệm ADN với cha tôi, nghĩ đi, sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, giả sử tôi không phải con trai ruột của cha tôi như lời họ nó, sao nửa năm qua tôi vẫn còn được ở lại nhà Hawke?”

Lestrade lại hỏi: “Hai người dùng cái gì để xét nghiệm ADN? Máu, tóc hay nước bọt?”

Philip Hawke tuy nghi ngờ sao bác thanh tra lại hỏi như vậy, nhưng y vẫn trả lời: “Là bác sĩ gia đình của cha tôi lấy máu từ trên cánh tay tôi, làm sao? Giờ có cần tôi lấy kết quả xét nghiệm ADN tới cho các người xem không?”

Vừa nghe y dùng máu làm xét nghiệm, Lestrade và Anderson vào sáng sớm tinh mơ hôm nay mới bị Sherlock dùng vụ án có ảnh nhưng không chân tướng đập nát mặt, sắc mặt trở nên vi diệu.

Anderson, lại là Anderson hỏi: “Anh có từng bị bệnh bạch cầu không?”

Philip Hawke mê mang: “What?”

Lestrade: “... Cứng nhắc dùng vụ kia so với vụ này sao? Anderson, có lầm không đấy?”

Anderson: “... Thuận miệng hỏi thôi, xin lỗi.”

Tiểu đội Scotland Yard không ai biết vụ này, Donovan tò mò hỏi chuyện gì đã xảy ra, Anderson liền kể lại tóm tắt vụ án kia, cuối cùng còn bỉ ổi nói thêm: “Không có thưởng thức thật đáng sợ.”

Ở đây ngoại trừ anh, Sherlock và Irene, những người còn lại đều nghe người khác kể mới biết: “...”

Vì đoạn gián đoạn nho nhỏ này mà không khí hiện trường trở nên kỳ quái.

Philip Hawke dừng một chút rồi lên tiếng: “Tôi chưa từng bị bệnh bạch cầu, càng chưa từng phải phẫu thuật cấy ghép cốt tủy, cho nên tình huống các anh vừa kể không có khả năng xuất hiện ở trên người tôi ⸺”

“Ồ, Anderson, hiếm khi IQ của anh không phải là người thấp nhất ở đây,” Philip Hawke còn chưa nói xong, Sherlock đã mất kiên nhẫn mở miệng, nhân tiện theo lệ thường bôi đen Anderson ở chung với hắn không tốt một phen, “Anh chàng nhập diễn rất sâu này, hoặc nên gọi là anh chàng ver chột dạ, có lẽ kỹ thuật diễn không tồi, diễn lại cảnh vừa mất cha, đau khổ nên vô cớ gây rối rất tốt, ít nhất phần lớn người ở đây đều đã bị anh lừa, nhưng rõ ràng anh học môn Di Truyền Học chẳng ra gì. Nếu anh học tốt môn đó, chắc chắn sẽ không chọn lừa nhà Hawke, rõ ràng Albert Hawke có tròng đen màu xanh lục đậm vô cùng hiếm thấy, trong tròng đen còn có lấm tấm điểm màu nâu hình thoi, cái di truyền này chỉ được di truyền thông qua quan hệ huyết thống trực hệ, lại xem anh đây ⸺”

Tiểu đội Scotland Yard đồng thời nhìn vào... Đôi mắt của Philip Hawke, chỉ là đôi mắt màu xanh lục, không có gì đặc biệt. Được rồi, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng nếu để họ dùng mắt thường quan sát đôi mắt của Albert Hawke, bọn họ chắc cũng sẽ không nhìn ra tròng đen của ông ta có như Sherlock miêu tả ‘trong tròng đen xanh lục đậm, có chứa lấm tấm điểm nâu hình thoi’.

Huống chi Albert Hawke đã chết, đang nằm trên bàn làm việc, bọn họ cũng không có cách nào xem được.

“Crack ⸺” Tiếng crack thanh thúy đánh vỡ khung cảnh quỷ dị, mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng... Di động của Anderson, anh nhún vai: “Camera bội số lớn, không uổng tiền. Còn nữa, quái thai nói tôi kéo thấp IQ cả một con phố, các anh các chị thật sự cho rằng mình thuộc về đàn bị kéo thấp sao?”

Tiểu đội Scotland Yard đột nhiên không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng nhìn Anderson.

Quá trình suy luận bị cắt ngang, Sherlock quyết đoán lơ đi đoạn đó, chậm rì rì tiếp tục: “Hiển nhiên hắn cũng không có đặc điểm đặc biệt này, đương nhiên ban đầu tôi có nghĩ tới có lẽ hắn không phải con ruột của Albert Hawke, mà là do bà Hawke ngoại tình sinh ra, nhưng rất nhanh tôi đã lật đổ suy luận này. Albert Hawke vẫn còn giữ ảnh chụp con trai khi còn nhỏ, trong ảnh, cậu Hawke hồi bé hiển nhiên thừa hưởng di truyền đặc thù này. Vậy sự thật là cái gì, quá rõ ràng rồi.

Ngoài ra, tôi e là Albert Hawke đã nhận ra được gì đó, nhìn vào các khung ảnh đặt trên bàn làm việc của ông ta đi, tuy đã nhận lại con trai sau nhiều năm, nhưng ông ấy không hề cất bức ảnh chụp chung hồi con trai còn bé đó đi, mấy bức ảnh khác trên khung dính đầy bụi, chỉ riêng bức chụp chung với con trai hồi nhỏ là bị vuốt ve đến phai màu, hơn nữa, khung ảnh có dấu vết bị mở ra nhiều lần, chứng minh gần đây ông ta thường xuyên lấy ảnh con trai hồi bé ra quan sát. Tôi nghĩ anh chàng học Sinh quá dởm, được cái kỹ thuật diễn còn qua cửa này, chắc đã nhận ra được hành động này nên mới nổi ý giết người.”

Philip Hawke đến bây giờ vẫn còn duy trì bình tĩnh, “Thật buồn cười. Chẳng lẽ vài câu nói điên khùng của mày, à, có lẽ thêm hai cái khung ảnh, là có thể so được kết quả xét nghiệm ADN do cơ cấu chuyên nghiệp kiểm tra ra hay sao? Thanh tra Lestrade, tôi cảm thấy có thể dừng trò khôi hài này được rồi đấy, tôi có thể không khởi tố bọn họ, nói thật, ai sẽ đi so đo với một kẻ tâm thần cơ chứ.”

“Tôi không phải bệnh nhân tâm thần, tôi là kẻ rối loạn nhân cách phản xã hội cấp độ cao.”

Sherlock đã quen bị người ta gọi là biến thái tâm thần, chính Scotland Yard cũng gọi thế rất nhiều lần, hơn nữa, bọn họ còn từng gọi hắn như thế ở ngay trước mặt hắn kia, đương nhiên tiểu đội Scotland Yard cũng đã quen khái niệm do Sherlock tự nghĩ ra kia, Anderson không quản được miệng mình phụ họa thêm một câu: “Đúng vậy, phản xã hội đến mức có thể dọa người chết sống lại.”

“Hô ⸺” Albert Hawke nằm trên bàn, theo lý thuyết đã chết nửa tiếng, “hô” một tiếng, sống lại.

...

...

Tiểu đội Scotland Yard: “!!!”

Philip Hawke: “!!!”

Sherlock chợt co rút đồng tử lại, hắn nhanh chóng nhìn về phía Irene, Irene bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Albert Hawke sống lại, đôi mắt của cô vốn trắng đen rõ ràng, giờ thì phần màu đen trở nên sâu không thấy đáy, vô biên vô hạn.

Albert Hawke lạnh lùng buộc tội Philip Hawke: “Là mày! Là mày giết tao! Giết Philip của tao!”

Khoan nói Philip Hawke này có phải Philip Hawke thật hay không, nhưng chuyện y sắp bị hù chết là thật, y bị dọa liên tục lui về phía sau, thất thanh lẩm bẩm: “Không thể nào! Rõ ràng tôi đã kiểm tra mạch đập của ông, xác nhận ông đã chết rồi kia mà!”

“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, không phải chưa từng có tiền lệ trong lịch sử y học, đã từng có người tim ngừng đập tận 3p mà vẫn sống lại được đó thôi.” Anderson lớn tiếng nói, không biết là đang trấn an mọi người, hay đang thuyết phục chính mình, thuận tiện nói một câu, anh nhắm tịt hai mắt rồi. “Còn không phải tim chỉ ngừng đập nửa tiếng, xác, à, không, cơ thể đã trở nên cứng đờ thôi sao? Có lẽ còn xuất hiện thi đốm nữa, ha hả, thế giới vô biên, việc là gì cũng có, nói không chừng lần này là tận ⸺” (Lily: ổng định nói ‘tận thế’)

Lestrade đã từng chứng kiến Anderson lập flag lần nào trúng lần đó ⸺ hồi trước có một lần Anderson nói kẻ tình nghi sẽ bị di động đập nát mặt, kết quả hắn quả thật bị di động đập vào mặt chết thẳng cẳng ⸺ giờ lại được chứng kiến lần nữa, ông liền đi nhanh qua... Bịt kín miệng Anderson.

“Ưm ưm ⸺” Anderson bị dọa sém nữa khóc rống lên, mà ở bên kia, hình như Albert Hawke đột nhiên sống lại kích thích y, tên Philip Hawke giả hoàn toàn mất khống chế cảm xúc, rống lớn, “Tránh ra! Tao giết mày đó, thì thế nào? Ai biểu mày ngây thơ dễ lừa như vậy? Đời không công bằng, vì sao cùng là người không có nhà để về, qua nhiều năm như vậy, mày lại đột nhiên nhớ ra mày là con nhà có tiền, có người cha vẫn đang tìm mày, còn tao lại chỉ có thể có một người cha hạ lưu, quá không công bằng!”

“Tao phải giết mày!” Albert Hawke thê lương rống lên, bước đến trước mặt Philip Hawke giả, duỗi tay bóp cổ y, Philip Hawke giả bị dọa không biết làm sao, từng bước lui ra đằng sau, hai người cứ như vậy ngã xuống cửa sổ đang mở toang.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, chờ tiểu đội Scotland Yard hồi hồn, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, hai người kia đã ngã xuống từ lầu 3, nằm trên con đường lát đá, nhìn qua lành ít dữ nhiều.

Trên thực tế, hai người kia đều không cứu được, tử vong ngay tại chỗ.

Anderson không dài trí nhớ lại muốn há mồm phát biểu, thì đã bị Lestrade bị vụ án lên xuống phập phồng này hành đến tinh thần và thể xác mệt mỏi theo dõi kỹ, “Anderson, cậu câm miệng lại đi, xoay mặt sang chỗ khác!”

Anderson: “...”

Trong phòng đọc sách lầu 3, Irene không theo tiểu đội Scotland Yard xuống dưới, dựa vào cửa sổ nhìn xuống, xem cảnh hồn ma Philip Hawke giả bị linh hồn Philip Hawke thật với Albert Hawke nhào lên, gặm cắn. Chờ đến khi linh hồn Philip Hawke giả hoàn toàn biến mất, hung tính của hai con ma mới dần dần rút đi, đôi cha con không có cách nào nhận nhau khi còn sống, cuối cùng cũng được đoàn tụ sau khi chết ôm nhau khóc.

Khóe miệng Irene không tự giác cong lên, chờ cô quay người lại, liền đối diện với cặp mắt sáng ngời hay thay đổi sắc thái thất thường của Sherlock, đồng chí Tiểu Ngải có ‘động tác nhỏ’ chột dạ, theo bản năng lui ra đằng sau.

Nhưng sau lưng cô lại là cửa sổ, đương nhiên lấy thân thủ của đồng chí Tiểu Ngải, cô sẽ không ngã xuống, tuy nhiên Sherlock vẫn duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo về, tay đồng chí Tiểu Ngải vì động tác kéo về này mà đặt lên ngực Sherlock, vừa ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lơ đãng cọ qua cằm hắn.

Hai người họ đều có năm giác quan khá nhạy bén, tuy chuyện xảy ra chớp nhoáng, nhưng cảm giác đã trung thực truyền tới trung tâm đại não, dẫn tới hai người họ lập tức cứng đờ, không biết nên làm gì.

Ở dưới lầu, Anderson bị Lestrade ghét bỏ đuổi ra ngoài, không kiêng nể gì trợn mắt trắng, vừa xoay đầu qua thì thấy được cảnh Sherlock và Irene thâm tình ôm nhau bên cửa sổ lầu 3 ⸺ Anderson không biết nội tình nên cho là như thế, anh khinh khỉnh đến mức suýt nữa gãy cả cổ, sau đó một người vui không bằng mọi người cùng vui, vừa mới há mồm gọi một tiếng “Đội trưởng” rủ mọi người đi xem thì lại bị Lestrade mệt mỏi chặn ngang, bác thanh tra vô cùng lạnh lùng nói: “Còn nói nữa là tôi trừ tiền thưởng của cậu đó!”

Anderson lén lút nghĩ: “Đây là do chính anh nói đó nhá, sau này biết mình bỏ lỡ màn này thì đừng hối hận, trách tôi không gọi anh.” Nhưng chờ anh lại nhìn lên trên, đâu còn bóng dáng của thám tử cố vấn với đồng chí Tiểu Ngải nữa, anh mặt không cảm xúc phun ra một câu: “Opps, quên mất chụp ảnh lưu niệm rồi.”

⸺ Ừm, đây chắc không được tính là một lần lập flag liền có hiệu lực... Đi?

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.