Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 26)

Phiên bản Dịch · 3527 chữ

Trên đường từ hiện trường vụ án về phố Baker, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí trong xe taxi khó mà nói rõ, mà sau khi họ xuống xe, bầu không khí này vẫn không biến mất.

“Tôi lên lầu đây.”

“Sao em lại làm thế?”

Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, câu trước là Irene nói, câu sau là Sherlock hỏi, hắn hỏi xong, nhìn chăm chú vào Irene, hỏi nốt câu hỏi kia: “Vì sao lúc ấy em lại làm Albert Hawke sống lại? Em thừa biết, dù em không làm thế, tôi vẫn có chứng cứ chứng minh ông ta bị mưu sát mà.”

“Tôi biết,” Irene quay đầu lại nhìn hắn, dùng giọng trần thuật đáp, đương nhiên cô tin tưởng năng lực của hắn, nhưng giờ hỏi vì sao, Irene nhớ lại cảm xúc khi đó, nhăn mày, hiếm khi không chắc chắn trả lời, “Tôi cũng không biết vì sao nữa, tôi chỉ cảm thấy bọn họ không nên vu vạ cho anh như vậy, không nên gọi anh là kẻ điên. Sherlock, anh là người thuần túy nhất mà tôi từng gặp, anh không nên bị đối xử như thế.”

Sherlock sửng sốt, tầm mắt dời khỏi Irene, hờ hững dừng trên sàn nhà, không cho là đúng nói: “Tôi đâu có để bụng.”

Irene gần như buột miệng thốt ra: “Nhưng tôi để ý.”

“Em...?” Sherlock như khiếp sợ, Irene vội vàng xua tay: “Chúng ta là bạn bè, không phải sao? Tôi... Lên lầu đây.” Cô theo bản năng trốn tránh vấn đề, trốn tránh cái vấn đề làm cô hoang mang này, lúc đi lên cầu thang, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, thình thịch thình thịch thình thịch, mà đáp án cho vấn đề gì đó sắp chui từ dưới đất lên.

Không ngờ người khiếp sợ vì cái câu ‘chúng ta là bạn bè’ kia không phải là Sherlock, mà là Edward Harris vẫn luôn cosplay khoai tây trong phòng khách 221B phố Baker, hôm qua, sau khi rời khỏi viện bảo tàng Astor, anh không theo họ nữa, nguyên nhân chủ yếu là vì không muốn tiếp tục bị đôi này hành hạ, nhưng anh cũng không muốn ở lại Astor đối diện với sự thật tàn khốc rằng nữ thần của anh đã có người trong lòng, hơn nữa bản thể của tình địch còn là bức tranh anh thích, cho nên anh liền về phố Baker, trước ánh mắt như thấy dũng sĩ của đám ma trên đường, bước vào 221B, chờ nhận tin trực tiếp.

Vào ban ngày, ma luôn uể oải, cho dù ở đất nước quanh năm luôn bị sương mù âm trầm bao quanh cũng thế, Edward Harris trong lúc chờ đã ngủ gật mất, đến khi 221B có tiếng bước chân vang lên, anh thấy lạnh mới tỉnh lại, quả nhiên hai nhân loại không giống con người kia đã về.

Edward Harris thật sự không trông cậy bọn họ có thể chủ động phát hiện ra anh, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó anh lại không chủ động lên tiếng, dẫn tới anh vừa nghe thấy cái gì thế này? Đôi nam nữ hành hạ FA không nương tay kia là bạn bè, chỉ! Là! Bạn! Bè!

Edward Harris lập tức ngoáy tai, chắc là nghe lầm rồi nhỉ?

Ngay sau đó liền thấy quỷ kiến sầu ⸺ đám ma ở phố Baker lén lút đặt nickname này cho cậu thanh niên tóc quăn kia, Edward Harris cảm thấy vô cùng chuẩn ⸺ một giây trước còn trầm ổn suy nghĩ, giây sau đột nhiên nhếch miệng lộ ra... Nụ cười ngây ngô, còn nhảy lên như trẻ con hô: “Tốt quá rồi!”

Quá trình này xảy ra trong chớp nhoáng, đến khi Edward Harris chớp mắt nhìn lên lần nữa, anh chàng quỷ kiến sầu đã khôi phục lại bình thường, tiêu sái cởi áo khoác với khăn quàng cổ ra treo lên rồi về phòng ngủ lầu 2 của hắn.

Để lại mình Edward Harris chẳng hiểu ra sao, anh ngẫm lại mối quan hệ giữa ‘chúng ta là bạn bè’ với ‘tốt quá rồi’, ở trong mắt của anh, hai người họ rõ ràng thích nhau, nhưng giờ lại nháo loạn ra chuyện gì thế này?

Edward Harris nghĩ không ra nguyên cớ, trong quá trình suy nghĩ còn bị ý tưởng tự anh nghĩ ra, logic không chê vào đâu được rằng ‘thảo nào mình không nghĩ ra, nếu mình nghĩ ra, mình đâu đến mức vẫn còn độc thân’ hành đến thương tích đầy mình.

Ôi chết không thể luyến.

...

Sau khi Irene trở lại phòng ngủ trên lầu, trái tim còn nhảy thình thịch không ngừng, cô đi soi gương, không hề bất ngờ khi thấy mặt mình đỏ như quả cà chua, không cần sờ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, thậm chí cô còn thấy cả tai mình cũng đỏ ửng.

Irene dán cho mình bùa thanh tâm ngưng thần, nhưng chẳng có hiệu quả gì, cần phải giải quyết vấn đề này ⸺

Đồng chí Tiểu Ngải bắt đầu hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra sau khi quen Sherlock, trong lúc nhớ còn dán thêm hai lá bùa ngưng thần ⸺ cái này có hiệu quả y chang như mỗi lần Sherlock buồn chán lại dán nicotin lên cánh tay ⸺ hiệu quả tập trung suy nghĩ thì không thấy đâu, cuối cùng lại làm cô ngủ gật mất.

Cũng phải, từ đêm qua sau khi họ nhận được án ủy thác của hồn ma cho đến bây giờ, Irene chỉ mới nằm trên bàn ngủ 3 tiếng trong phòng vật chứng của Scotland Yard. Chờ sau khi họ rời khỏi Scotland Yard, vì không muốn giữ câu đố về phố Baker, hai người đã đi thăm dò một cái hiện trường trước, cái hiện trường này thuộc về một trong bốn vụ án mà Sherlock nắm được tám phần, sau đó cho ra kết luận chắc chắn. Lại đúng lúc Albert Hawke ở ngay gần đó, thế là họ nhân tiện đi ‘chào hỏi’ luôn, quả là làm việc kết hợp nhuần nhuyễn với nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, không ngờ chỉ là một vụ trộm đơn giản, cuối cùng lại phát triển thành hai vụ mưu sát. Ngay từ lần đầu nhìn thấy người đàn ông tự xưng là Philip Hawke kia, bọn họ đã phát hiện ra manh mối, Sherlock nhìn thấy Philip Hawke thân là nhân loại, còn Irene nhìn thấy hồn ma đi theo sau Philip Hawke thân là người đó, hồn ma Philip Hawke chân chính.

Irene cũng không định giúp hồn ma Albert Hawke ‘chết đi sống lại’ đâu, trước kia cô chưa từng làm ra chuyện trái với quy tắc sinh tử thế, nhưng khi đó trong lòng cô tự dưng nghẹn một ngọn lửa vô danh, đến khi Philip Hawke giả nói Sherlock bị điên, ngọn lửa đó liền phun ra ngoài.

Việc làm này tiêu hao một phần tinh lực của Irene, rồi vô số chuyện xảy ra khiến bộ não của cô vận chuyển thong thả, sau đó ngủ gật luôn, nhưng dường như vấn đề của cô vẫn bám theo cô ngay cả khi cô đang ở trong mơ, nếu không thì sao cô vừa mơ đã nghe thấy tiếng ríu rít ríu rít cơ chứ.

Irene ấn gân xanh nổi trên trán, ném ra hai chữ: “Câm miệng.”

“Hồi con còn ở nhà, lúc nào cũng nói yêu ba ba, giờ con dài cánh rời nhà rồi, lại kêu ba ba câm miệng.” Argyi thấy Irene không nói năng gì, việc đầu tiên không phải tiếp tục chế tạo tạp âm, mà là, “Con không biết cái này?”

Irene nhìn chằm chằm vào cha cô: “Con nên biết?”

Argyi lập tức lan tràn tình thương của cha, “Lâm Lâm đáng thương của ba, ba nên gọi con lúc đang xem phim truyền hình, phim Mỹ, phim Hàn, manga anime, 3 tập BBC mới phải.”

Irene vô cảm hỏi tiếp: “Sau đó nghe con chỉ ra chỗ không hợp lý trong đống phim đó?”

Argyi: “...” Có con gái là thần đồng đúng là vừa đau mà cũng vui sướng.

Argyi bắt đầu triển lãm tình thương của cha, ông đến trước mặt Irene, chuẩn bị hỏi han ân cần: “Lâm Lâm, ba ba chờ con từ rất lâu rồi, sao giờ con mới online?”

Kết quả Irene nhẹ nhàng liếc ông: “Chẳng lẽ không phải tại ba lại chơi game cả đêm, vừa mới muốn dậy lại nhận ra dậy không nổi nên nằm trên giường ăn vạ, sau đó đột nhiên nhớ tới con, coi đó là lý do tiếp tục ngủ nướng, tiến vào giấc mơ của con sao?”

Argyi: “... Lâm Lâm, nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần.”

Irene hiếm khi không tiếp tục nghiền áp chỉ số thông minh của cha cô, cũng không vạch trần ông, chỉ im lặng nghe Argyi lải nhải trong nhà đã xảy ra những chuyện gì trong lúc cô không ở. Chờ đến khi ông lải nhải đến chán rồi mới bắt đầu hỏi Irene sống cuộc sống ngoài trời chiếu đất bên ngoài thế nào?

“Dùng thành ngữ sai ngữ cảnh,” Irene theo bản năng sửa lại lời của Argyi, sau đó do dự một lát rồi ấp a ấp úng nói, “Con gặp được một người.”

“Phụ nữ, hãy nói với ba là phụ nữ! Không, là đàn ông trung niên vừa trọc vừa béo! Không, là trẻ con dưới 12 tuổi!” Argyi lập tức tiến vào trạng thái báo động cấp 3, ông nắm lấy tay con gái cưng, lời lẽ chính đáng yêu cầu.

Irene: “... Anh ấy lớn hơn con 2 tuổi, ba không cần bịt tai lại nói ba không nghe thấy gì đâu.”

Argyi đang định làm như vậy: “... Thật ra là ‘ba không nghe, ba không nghe’, không không không, giờ không phải lúc nói cái này.” Argyi hít sâu một hơi, cố gắng bày ra uy nghiêm của một người cha, “Vậy thì đừng nói với ba là, lúc con thấy tên đó, trong lòng như giấu một con thỏ con ⸺ ba biết đây không phải một phép so sánh hợp lý, đừng có cắt ngang lời ba ⸺ tim đập thình thịch như thỏ con nhảy loạn, mặt còn đỏ như quả táo!”

Không cần Irene trả lời, Argyi làm cha đương nhiên biết đáp án, cả người ông như cha chết mẹ trôi, nếu dùng từ ngữ thường ngày của ông, đó là cả người bay màu: “Lâm Lâm, Lâm Lâm của ba, xong đời rồi!”

Irene: “...”

Ngạc nhiên ở chỗ, giây tiếp theo Argyi đã khôi phục lại bình thường, ông thoạt nhìn vừa bình tĩnh lại nghiêm túc, giống như mỗi khi ông đối diện với người ngoài vậy. “Cha con mình tới thảo luận một chút, cũng chưa chắc như ba đã tưởng. Đầu tiên, có thể là hiệu ứng chim non chăng? Thằng đó có phải là sinh vật đầu tiên con gặp sau khi xuyên không?”

Irene ăn ngay nói thật: “Người đầu tiên con gặp là một quỷ hồn vừa mới bị hành hạ đến chết.” Sau đó, ở hiện trường vụ án đó, cô gặp được Sherlock.

“Vậy thì không phải hiệu ứng chim non rồi, không sao không sao, có khi nào là hiệu ứng cầu treo không? Con cũng biết, lúc gặp nguy hiểm, tim con người sẽ không tự giác đập nhanh hơn, lần đầu tiên con gặp nó có phải đang trong tình huống nguy hiểm hay không, cho nên mới cảm thấy thằng đó quá ấn tượng, sau đó hiểu lầm loại cảm giác khiến tim đập nhanh này là rung động, rồi tưởng mình thích nó?” Ở trước mặt con gái cưng, IQ của Argyi luôn bay nhảy lúc cao lúc thấp, giờ ngay cả hiệu ứng cầu treo cũng lôi ra, không biết hiệu quả thế nào ⸺

“Tình cảnh lúc đó? Là hiện trường vụ án của quỷ hồn bị hành đến chết mà con vừa kể với ba đó, anh ấy là thám tử cố vấn, Scotland Yard mời anh ấy tới phá vụ án giết người liên hoàn kia, con không cảm thấy chuyện này thì có gì nguy hiểm.” Irene mím chặt môi, suy nghĩ thật kỹ, một lát sau, vẻ mặt giãn ra, trong ánh mắt phát ra thần thái khác thường, “Con thích Sherlock.” Vẫn là câu trần thuật.

Argyi ngây ra như ngỗng, ôi Tam Thanh (Lily: Tam Thanh chỉ 3 vị thần nổi tiếng của Đạo giáo Trung Quốc), ông vừa làm cái gì thế này?!! Giờ ông quay ngược thời gian trở lại 1p trước tát cho mình một cái còn kịp không? Từ từ, Sherlock, thám tử cố vấn của Scotland Yard, “Lâm Lâm, có phải tên đầy đủ của thằng đó là Sherlock Holmes hay không!”

Irene gật đầu.

Argyi quả thực mừng muốn khóc, “Được cứu rồi, được cứu rồi!”

Mới vừa bị một lời của Argyi vạch trần, nhờ đó hiểu ra được tình cảm của mình, Irene chần chờ rồi hỏi: “Có chuyện gì con cần phải biết sao? Căn cứ theo phản ứng của ba, có phải con có thể hiểu là ba đã từng xem qua bộ phim nào đó có anh ấy là vai chính không? Nhìn sắc mặt của ba ⸺”

“Giờ thì ba hoàn toàn xác định! Không không, điều ba muốn nói không phải cái này, Lâm Lâm, ba nói với con nè, Sherlock Holmes là gay!!” Argyi nói từ ‘gay’ vô cùng sang sảng mạnh mẽ, như thể nện cái từ đó vào đất có thể tạo ra một cái hố vậy.

“Không ⸺”

Irene còn chưa nói xong đã bị Argyi kích động tột đỉnh cắt ngang, “Ba biết con định nói không thể nào, nhưng Lâm Lâm, thằng đó thật sự là một tên GAY! Câu chuyện tình yêu giữa nó với John Watson đã bắt đầu lưu hành từ thời Victoria, hồi trước còn được bình chọn là đôi tình lữ quốc dân số một của nước hủ kia!” (Lily: ‘nước hủ’, ‘hủ’ trong đây chỉ hủ nữ/hủ nam, ‘nước hủ’ chỉ nước Anh)

Cảm thấy hòn đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, Argyi còn nhớ an ủi con gái cưng, “Lâm Lâm, con đừng buồn, tục ngữ có câu, cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì nhiều vô số kể.”

Irene mím môi, nói nốt lời vừa bị cắt ngang: “Không, con muốn nói với ba là, Sherlock vô tính luyến.”

Argyi không thèm nghĩ đã cãi lại: “Đó là do nó nói lung tung, nói cái gì mà bạn gái không phải đồ ăn của nó, bạn trai hết sức nhàm chán, còn mặc áo sơ mi màu tím gay, cuối cùng không phải mới quen John Teddy Watson có một ngày mà hôm sau đã ở chung rồi sao.”

Irene không biến sắc hỏi: “Sau đó thì sao?”

Argyi chậm rãi kể tiếp: “Sau đó bọn họ đi phá án với nhau, à, sau này còn nhảy ra một tên thứ ba, tên là James Moriarty, hắn có ý đồ chen ngang Sherlock Holmes với John Watson. Tên này có IQ cao thật, nhưng EQ quá thấp, muốn chiếm đoạt Sherlock Holmes, đương nhiên cuối cùng không thành công rồi.”

Nghe cha cô tán gẫu đến giờ, sắc mặt của Irene đã hoàn toàn thả lỏng lại, còn rất hứng thú dùng giọng hơi chút hoài nghi hỏi: “Thật?”

Argyi không nghi ngờ gì, cứ vui sướng hài lòng kể cho con gái cưng về cuộc tình tay ba có một không hay này: “Ừ, hắn thấy chiếm đoạt Sherlock Holmes không được, liền muốn giết John Watson cho hả giận, tính cho nổ bom ở bể bơi, để mọi người cùng chết. Đây quả thực là ‘tôi không chiếm được lòng anh thì cũng phải có được thân xác anh’, tuy rằng sau khi bom nổ xong chỉ còn lại mảnh vụn, nhưng căn bản chiếm đoạt vẫn là nội dung chính! Tuy nhiên, cuối cùng hắn lại mềm lòng, thất bại trong gang tấc.” Nói xong lời này, ông thật sự tiếc hận không thôi.

“Còn gì nữa?”

“Ba thích anh trai thằng đó, Mycroft Holmes, ba cảm thấy ba rất có tiếng nói chung với anh ta ⸺” Nói tới đây, Argyi mới phản ứng lại, ông lấy lòng nhìn con gái cưng cười như không cười, “Đương nhiên ba không phải chỉ phương diện nhà có trẻ phản nghịch, ba đang chỉ anh ta là bro-con, còn ba ba là daughter-con, không phải sao.”

“Con còn tưởng ba đang chỉ phương diện ‘uy hiếp tất cả sinh vật đến gần trẻ phản nghịch trong nhà’ chứ.” Irene nói ra một câu nhắm trúng tim đen.

Argyi nhìn trái nhìn phải, quyết không chịu nhìn cô, hiển nhiên bị Irene nói trúng rồi, ông tặc lưỡi nói sang chuyện khác: “Con gặp Mycroft Holmes rồi à? Con bị cái xe hơi màu đen của anh ta tiếp đi, đến một bãi đỗ xe không thấy ánh mặt trời nghe uy hiếp? Không đúng, sao con lại bị anh ta uy hiếp? Cũng không đúng, vì sao con lại thích cái tên mặt ngựa Sherlock Holmes kia? ⸺ Đúng, ba gọi nó là mặt ngựa đấy, làm sao, ai biểu mặt nó dài như vậy!” Argyi nói xong ngẩng đầu lên, rất có uy vũ không chịu khuất nhục, thuận tiện thông báo luôn Sherlock Holmes đã vào sổ đen của ông!

“Phải. Không phải. Con là dân nhập cư. Cuối cùng, ba nên dậy rồi, nhớ chú ý sức khỏe.” Sau khi trả lời xong ba câu hỏi trước của Argyi, Irene đơn phương ‘cưỡng chế log out’.

Irene tỉnh lại từ trong mơ, sự thật cô thích Sherlock như chui từ dưới đất lên. Cô cũng không rối rắm gì, thản nhiên tiếp nhận chuyện này. Bóc ba lá bùa tập trung trên người xuống, cất nó vào trong hộp bùa chú, nghĩ tới phải đợi đến khi cha cô nói năng loạn xạ mới nhận ra biểu hiện không bình thường khi ở chung với Sherlock là do cô thích hắn, Irene ngẫm lại thấy mình quá chậm hiểu. Có lẽ dùng cách mô tả của cha cô đó là, EQ thấp.

Irene bật cười, cô cảm thấy ít ra EQ của cô vẫn cao hơn Sherlock. Nhưng hình như cái này cũng chẳng có gì đáng kiêu ngạo.

Nhắc tới cha cô, Irene lại ngồi xuống, bắt đầu suy ngẫm về những lời của Argyi. Sherlock là nhân vật trong bộ phim ông xem, Irene cũng không có tâm lý chướng ngại gì với nó. Dù sao hiện tại cô thật sự đang ở trong một thế giới có đầy đủ nguyên tắc, loại tình huống này dùng lý thuyết vũ trụ song song giải thích là có thể hoàn toàn nói thông. Lúc trước, Irene cũng dùng lý thuyết này để lý giải chuyện xảy ra trên người cô.

Đây là chuyện rất khoa học, nếu hỏi có chỗ nào phản khoa học không, thì đó là cô đi từ vũ trụ này sang vũ trụ khác, không phải thông qua khe hở không gian hay hố đen gì, mà thông qua một cái giếng. Nhắc tới cái giếng này, Irene lại nhớ tới lần đầu bước vào giấc mơ, Argyi có nhắc tới Sadako, hiện giờ cô có thể suy đoán rằng Sadako cũng không phải người trong thế giới của cô và Argyi, mà là một nhân vật trong một vũ trụ song song, và rất có khả năng cô ấy cũng là nhân vật trong bộ phim Argyi từng xem qua.

Irene quyết định lát nữa lên mạng tìm kiếm thông tin về Sadako, coi xem cô ấy thuộc về vũ trụ song song này, hay là vũ trụ song song thứ ba.

Giờ quay lại nghĩ tới hai nhân vật khác mà Argyi nhắc đến, John Watson và James Moriarty, cùng với chuyện tình tay ba đầy lỗ hổng logic và vô cùng sến sẩm trong miệng của Argyi. Tổng kết lại thì thấy thế nào cũng thấy nó kỳ quái. Irene cảm thấy cha cô có tám, chín phần mười áp dụng kịch bản tình cảm gia đình máu chó từ bộ phim nào đó ông xem lên người Sherlock, nhưng chuyện kể của cha cô vẫn lộ ra vài tin tức hữu dụng.

⸺ Nếu Argyi biết con gái cưng nhà ông đối với chứng cứ hết sức thuyết phục rằng, ‘Sherlock tuyệt đối là gay’ kia, lại có ý nghĩ như vậy, ông nhất định sẽ khóc ngất, đây đúng thật là một sự cố bi thương.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.