Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 28)

Phiên bản Dịch · 2911 chữ

Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Sherlock, trong phút chốc, Irene ý thức được bây giờ cô đang có thái độ không đoan chính, cô vì lời kể của Edward Harris, một người không rõ đầu đuôi câu chuyện, mà tùy hứng dỗi Sherlock, một người theo logic mà nói chả làm gì sai, loại hành vi này giống như đang giận lẫy với hắn vậy.

Mặc kệ từ cảm xúc hay hành động, Irene đều cảm thấy xa lạ. Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của Sherlock, tận lực kiềm chế cảm xúc quay cuồng, bình thản nói: “Xin lỗi.”

Sherlock hoàn toàn không hài lòng thái độ của cô, hắn bỏ tay vào túi áo khoác, nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Mập mạp tìm em?”

Irene nhớ tới tin nhắn của Mycroft đáp lại cô, cảm xúc quay cuồng vừa mới hơi áp xuống lại bắt đầu mon men chạy lên, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt không cho phép gian dối của Sherlock, trả lời hắn: “Là em chủ động tìm Mycroft, anh cũng biết, lúc trước xảy ra sự cố phi lý trên người Albert Hawke, cho nên em cảm thấy cần phải báo cho anh ấy một tiếng, vì em đã từng thề thốt với anh ấy. Nói đi phải nói lại, anh lại tới Scotland Yard vì vụ này đi? Anh đã làm gì mà thanh tra Lestrade phải gọi cho bà Hudson, nhờ bà ấy tới tìm em, nói em đến giữ mặt cho anh. Còn nữa, trước lúc em tới, anh với thanh tra Lestrade đang bàn chuyện gì đấy, hai anh có giao dịch gì sao?”

Năng lực nói sang chuyện khác của Irene không tốt, nhưng Sherlock đang suy tính nên bị phân tâm, hắn nhớ lại lúc Irene thả con hoàng tước kia vào văn phòng Lestrade, lúc đó Lestrade không có nhắc tới chuyện không nên nói, lúc này hắn mới hơi yên tâm chút.

Vừa nhớ tới, Sherlock liền bĩu môi: “Em cũng đã được chứng kiến tố chất chuyên nghiệp của Scotland Yard rồi đấy, em cảm thấy họ phải mất bao lâu mới xử lý xong vụ đó? Đi thôi, tôi đại khái đã đoán được hung thủ làm cách nào giết Albert Hawke, khiến ông ta trông như đột phát bệnh tim rồi.”

Irene cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vì có vụ án phân tán lực chú ý, cô so với vừa nãy tự tại hơn nhiều, đuổi kịp bước chân của Sherlock, đưa ra suy nghĩ của mình: “Có liên quan đến tiếng vang hơi chói tai mà chúng ta đã nghe được lúc đó sao?”

“Không sai, tôi đã bắt Lestrade đồng ý cho tôi nghiệm thi rồi. Em nên thấy may vì đoạn thời gian tới, Scotland Yard sẽ rất bận, đống vụ án chúng ta giao cho họ đã đủ làm họ bận mấy chục ngày rồi, trong đó còn có một vụ liên quan đến cảnh sát nằm vùng bị giết, đối với vụ án hung thủ và nạn nhân đều đã chết này, bọn họ cũng không quá để bụng, cho nên sẽ không phát hiện ra chỗ phi lý trong vụ đó đâu.” Lúc nói những lời này, Sherlock vẫn dùng làn điệu trào phúng nhất quán của hắn, đương nhiên nếu hắn không nghiêng đầu sang bên kia, không cho Irene phát hiện vẻ mặt mất tự nhiên của hắn thì càng hoàn hảo hơn.

Cũng chính vì như vậy, thám tử cố vấn còn giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm một câu, “À, cho dù không bận thì em cũng không thể trông cậy bọn họ sẽ thật phát hiện ra cái gì. Trong cái đầu nhỏ trống rỗng của họ kia, trời biết nó chứa thứ gì nữa.”

Mà Irene có cách đặc biệt lý giải câu nói của Sherlock, đã bị bao trùm trong niềm vui như thủy triều đi lên vỗ tới bờ biển xinh đẹp, cô càng muốn Sherlock làm dụng ý như vậy liền càng nhịn không được mỉm cười, cười cười một chút lại cảm thấy bản thân hơi ngốc, dẫn tới chôn mặt vào trong cái khăn quàng cổ màu đỏ cam.

Sherlock đợi một lát không thấy Irene đáp lời, nhịn không được quay đầu lại ngắm, dù cách cái khăn quàng cổ vẫn có thể nhìn thấu vẻ mặt của cô, hắn bỗng nhiên cao giọng lên hỏi: “Em cười ngây ngô gì thế?”

Irene đè khóe miệng không tự giác cong lên, ngẩng đầu nghiêm trang biện giải: “Em đâu có.”

Sherlock chuyển tầm mắt sang chỗ khác: “Em tốt nhất không có, tại em liều lĩnh, khiến tôi không thể không lãng phí thời gian và sức lực thu dọn cục diện rối rắm giùm em, cho nên ngày mai nhiệm vụ của em sẽ bị tăng lên, em tốt hơn hết chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Em có nói gì sao?” Irene làm bộ khó hiểu, còn sát lại gần hỏi: “Chẳng lẽ ông chủ thu dọn cục diện rối rắm cho trợ thủ không phải là việc đương nhiên sao?”

Sherlock khịt mũi châm chọc cùng phiền lòng đáng yêu, ừm, ít nhất trong lòng Irene nghĩ thế. Giờ thì cảm xúc của cô cuối cùng cũng đã khôi phục lại như thường, con chim giấy hóa thành hoàng tước kia bay bên cạnh cô, sau khi cô thấy nó liền hỏi Sherlock: “Cho nên, <> vẫn phải qua trình tự rồi mới được đưa về bảo tàng Astor à?”

“Trình tự, trình tự nhàm chán.” Sherlock cũng không phải là người để ý cái gọi là trình tự, hắn nghĩ chút rồi lại không cho là đúng đáp, “Dù sao cô ta cũng đã đợi một năm, chẳng lẽ không đợi thêm được chút sao.”

Irene chớp mắt, nhận ra ‘cô ta’ trong lời của Sherlock chỉ Vân Nương, lại liên tưởng tới họa hồn của <> mà cô thấy được trong phòng đọc sách của Albert Hawke, sắc mặt trở nên vi diệu: “Họa hồn của <> quả nhiên giống bản thể của anh ta, đều thuộc phái ấn tượng.”

“Phái ấn tượng? Tôi không có khái niệm. À, hiểu rồi, em đang nói anh ta xấu.” Sherlock chưa từng đọc thứ gì liên quan đến nghệ thuật, hoặc có lẽ đã từng đọc qua, nhưng bị hắn cho là vô dụng nên cắt bỏ, có điều đấy cũng không làm khó hắn có phân biệt ra được tranh sơn dầu thật với tranh giả, cái này không liên quan đến nghệ thuật hay không nghệ thuật, cho nên lúc trước hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra bức tranh treo trong phòng kia có chỗ không đúng, tìm ra được chứng cứ thực chất chứng minh Albert Hawke là ‘Kỵ Sĩ’, đồng thời cũng thấy được bức <> gốc của Van Gogh, may là, giờ hắn còn chưa cắt bỏ ký ức này.

Irene còn lâu mới thừa nhận: “Không, em nói anh ta thuộc phái ấn tượng.”

Sherlock liếc xéo cô: “Em từ lúc nào hiểu biết phái ấn tượng thế?”

Irene nghĩ rồi trả lời: “Ngay vừa rồi.” Đáp xong, chính cô cũng nhịn không được nở nụ cười, Sherlock quay đầu đi cười rộ lên. Hai người họ cứ câu này tiếp câu kia đến khi đi tới đường chính, trong lúc chờ xe chạy tới, Sherlock hỏi: “Đói hả?”

“Ừ.” Irene không quá để ý bổ sung, “Ừ, thuận tiện nói trước, em còn chân thành cảm ơn quý ông nào đó đã nhiệt tình đưa đồ ăn sáng cho chúng ta.”

“Em ngủ đến ngu luôn rồi sao?”

“Có lẽ đi.” Giờ Irene ngẫm lại mới thấy lúc ấy nhắn tin hỏi Mycroft hình như không phải là một cách làm sáng suốt. Cứ nghĩ đi, cha cô khi biết cô thích Sherlock biểu hiện cứ như cha chết mẹ trôi, mà về phương diện này, Argyi với Mycroft na ná nhau, cô hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của anh sau khi biết chuyện này.

Nhớ lại tin nhắn của Mycroft gửi cho cô kia, ‘Em trai tôi có bộ não của một nhà khoa học và triết học gia, nhưng nó lại chọn trở thành một thám tử, ai có thể suy luận ra được tâm hồn của nó đây? Cô mới quen nó có 10 ngày, cô nghĩ thế nào? ⸺ M.H’, Irene lúc đó cho rằng Mycroft coi Sherlock có một không hai, không ai sánh vai với hắn được, hơn nữa, cô chú ý tới anh còn nhắc tới thời gian, và thời gian cô quen Sherlock thật sự không dài.

Có lẽ tình cảm của cô dành cho hắn đúng thật có hiệu ứng cầu treo với chim non như Argyi gợi ý, vì dù sao cô đi tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, một vũ trụ song song khác với vũ trụ của mình, mà ở đây, người bạn duy nhất cô kết giao chỉ có mình Sherlock.

Cho nên tin nhắn đó đã làm cô bối rối, có điều giờ cô đã không còn bối rối như vậy nữa, cô thích ở bên Sherlock, hy vọng có thể ở bên hắn vĩnh viễn.

“Đến nhà hàng ở phố Northumberland đi, trên đường đó có một studio.” Sherlock vừa duỗi tay tiêu sái gọi taxi, vừa trò chuyện với Irene.

Irene hồi hồn, chậm nửa nhịp mới nói tiếp: “Anh đang chỉ nhà hàng chúng ta đi ăn vào ngày đầu gặp mặt sao? Ông chủ nhà hàng tên Angelo, em không nhớ sai chứ.”

“Có lẽ.” Sherlock dùng giọng chán đến chết đáp lại bằng một từ đơn, sau khi lên xe taxi, hắn liền móc di động ra, ấn ấn bàn phím đến mức Irene hoa cả mắt, hơn nữa, theo cô thấy, hắn càng giống như đang chà đạp bàn phím di động của hắn thì đúng hơn. Ừm, vừa nãy xảy ra chuyện gì à?

Đồng chí Tiểu Ngải còn chưa rõ sao thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới đột nhiên nổi giận, nhưng mà rất nhanh thôi cô sẽ được ‘dội nước vào đầu’ ⸺

Ông chủ nhà hàng nhiệt tình Angelo còn nhớ rõ Irene, cũng phải thôi, dù sao cũng là cô gái đầu tiên mà cái tên trai tân lớn tuổi Sherlock kia dẫn đi hẹn hò, hơn nữa, ngay từ lần hẹn hò đầu tiên đã dụ được người ta về ở chung, Angelo không ấn tượng mới là lạ. Ông cười ha hả hỏi: “Hai người đang hẹn hò đấy à? Lát nữa có định đi rạp chiếu phim xem phim không? Nếu có, tôi có thể đề cử vài bộ phim cho hai người.” Ông chủ yếu nói lời này cho Sherlock nghe, nhưng mà Sherlock ngay từ đầu không cần ông nói đã có ý định sẽ đi rồi!

Sherlock chèn ra một nụ cười giả lắm nếp nhăn.

Irene lại được Angelo nhắc nhở, cô đột nhiên nhớ tới nguyên do Sherlock nhắc tới studio, liếc sang Sherlock trả lời: “Ừ, chúng tôi tính đi xem phim.”

Sherlock tự dưng thấy chua, còn hừ một tiếng hỏi: “Chúng ta đã thương lượng với nhau sao?”

Irene “Ồ” một tiếng: “Hình như chưa thật, cho nên anh không muốn đi xem với em à?”

Sherlock đúng lý hợp tình tìm cớ cho bản thân: “Em phải biết, em đang dùng máy tính của tôi.”

Irene theo chân hắn, vừa cười vừa dỗi hắn: “Em có thể lấy máy tính của em từ lầu 3 xuống.”

Sherlock bắt lấy lỗ hổng ‘tấn công’ cô: “Em xem ở lầu 2, dựa theo hợp đồng thuê nhà, tôi có nửa quyền sử dụng phòng khách.”

“Nửa? Nhưng sao em thấy không chỉ có một nửa thôi nhỉ?” Phòng khách lầu 2 cơ bản đều đã bị đồ của hắn chiếm mất, có được không? Có lẽ không chỉ phòng khách thôi đâu, còn có cả phòng bếp nữa.

“Em biết là tốt rồi.” Sherlock đứng cạnh chỗ hắn chọn, tùy tay cởi áo khoác dài màu đen hắn thường xuyên mặc kia, cùng với khăn quàng cổ màu lam, sau đó ngồi xuống.

Irene nghiêm trang gật đầu: “Anh nói hình như không sai logic.” Bị Sherlock trừng, cô nở nụ cười, thuận tay cởi áo khoác lông màu xám, tháo khăn quàng cổ đỏ cam, ngồi xuống chỗ Sherlock chỉ cho cô. Từ vị trí của họ có thể quan sát hết toàn bộ nhà hàng, mà người ngoài cũng rất dễ dàng bỏ qua cái bàn này của họ.

Angelo chỉ mới nhận được một nụ cười giả nhăn nhúm với câu trả lời lúc đầu, sau đó đã bị làm lơ: “...” Xem ra ông không cần thiết phải nhọc lòng nữa, cái đôi ve vãn đánh yêu không coi ai ra gì này phát triển rất tốt, đối với một tên có EQ là số âm như Sherlock mà nói.

Angelo vui thay Sherlock, quyết định đi lấy một ngọn nến tăng bầu không khí lãng mạn cho họ, lần này chắc sẽ không bị ghét bỏ nữa đi. Trên đường đi lấy nến, Angelo còn tự hỏi không biết Sherlock yêu đương có rớt IQ như người thường không nhỉ. Thế là trong đầu ông tự dưng hiện lên hình ảnh trong bộ phim truyền hình lãng mạn mà ông mới xem gần đây, trong phim, nam nữ chính sau lần đầu chia tay đều đau khổ rớt nước mắt, chỉ là vừa tưởng tượng nam chính mang khuôn mặt của Sherlock, ông chủ nháy mắt rùng mình.

Angelo run sợ đưa nến qua, lúc tới gần liền nghe thấy được cái giọng pháo trầm thấp có một không hai, nói chuyện nhanh đến mức có thể làm người nghe ngất xỉu của Sherlock: “Lòng bàn tay không có vết chai, da tay vừa trắng vừa không thô ráp, chứng minh anh ta không phải công nhân. Quần áo sạch sẽ, nhưng không phải đồ hiệu, mà dưới cổ áo đậm hơn bên ngoài, suy ra bộ này anh ta đã mặc ít nhất 2 năm. Không mua được quần áo mới để thay, nhưng lại chọn ăn ở nhà hàng rõ ràng không trả nổi, vì sao? Hiển nhiên vì cái gọi là thể diện. Lại nhìn vị khách của anh ta đi, ồ, thú vị, vợ của anh ta cuối cùng cũng không chịu nổi lòng tự tôn đến kiêu căng cùng với khả năng tầm thường chả biết làm gì của anh ta nên đã rời khỏi, mà anh ta lại không thể tiếp thu sự thật mình là bên bị đá, một gã đàn ông quá đáng buồn.”

Angelo theo bản năng nhìn thoáng qua vị khách bị Sherlock nhắm trúng, người đàn ông trung niên bị Sherlock suy luận kia trông rất bình thường, sao lại kéo đến chuyện vợ người ta rồi. Angelo khó hiểu quay đầu lại muốn nghe Sherlock nói tiếp, nhưng lại nhìn thấy hắn hất cằm ra hiệu cho bạn gái hắn, đây là mang ý kêu cô đoán xem chuyện là thế nào sao?

Sau đó, Angelo liền thấy cô gái châu Á xinh đẹp kia lấy tư thế rất Sherlock đáp: “Tuy quần áo của anh ta không phải hàng hiệu hay đồ mới gì, nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, được ủi phẳng không một nếp nhăn, hiển nhiên chỉ có phụ nữ mới tỉ mỉ đến vậy. Tất nhiên có thể cho rằng mẹ hoặc chị em của anh ta làm, tuy nhiên, lấy tuổi tác cùng với năng lực tầm thường và tính cách cao ngạo của anh ta, quan hệ với người nhà chắc chắn không tốt, cho nên rất có thể người giặt và ủi đồ là người vợ. Với tính cách của anh ta, cũng chỉ có người phụ nữ thật lòng yêu và chịu sinh cho anh ta một đứa con mới có thể chịu đựng được loại người này, nhưng giờ con đã lớn, người vợ phải suy xét đến tương lai của người con, cho nên quyết định rời bỏ anh ta, có thể nhìn ra được từ vết bầm sưng đỏ trên ngón áp út của anh ta. Lúc ấy, anh ta chắc chắn vô cùng tức giận, muốn tháo nhẫn kết hôn xuống, mặc kệ nhẫn bị kẹt ở đốt ngón tay vẫn kiên quyết tháo xuống.”

Angelo: “...” Hiện tại ông không nên đau lòng EQ của Sherlock nữa, ông bắt đầu đau lòng cho IQ của mình, ông chủ chịu không nổi 2 lần đả kích này vội vàng đặt nến xuống bàn, “Hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi.” Đừng dọa đến khách của ông là được, Angelo kiên cường không nói ra câu sau, ông sợ bị hai người này vả mặt, thuận tiện quyết định đợi lát nữa kêu bồi bàn tới phục vụ họ.

Lúc Angelo xoay người đi ngang qua cái bàn của vị khách xui xẻo bị người ta lôi ra suy luận kia, theo bản năng chú ý tới ngón áp út của ông ta, quả nhiên sưng như củ cải, đúng thật thấy quỷ!

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.